Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Tốc độ đọc vè nhịu của Khương Ly thực sự quá nhanh, Tiêu Khải Hành chưa kịp nghe ra vần điệu thế nào thì cậu đã đọc xong.

Từ đầu tới cuối, Tiêu Khải Hành chỉ bắt kịp chữ “Tám” đầu tiên.
Khương Ly thấy hắn ngơ ngác, cậu thầm cười trộm: “Điện hạ, người thấy thú vị không? Nô tài đọc cho người thêm đoạn nữa nhé!”
“Khoan.

.

.” Tiêu Khải Hành chưa kịp cản đã thấy Khương Ly liên thanh nói:
“Quả nho xanh
Quả nho tím
Quả nho xanh là quả nho không tím,
Quả nho tím là quả nho không xanh.
Ăn nho không bỏ vỏ
Không ăn nho lại bỏ vỏ”.
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Kiếp trước cô nợ ngươi phải không?
Thấy Tiêu Khải Hành câm nín, Khương Ly nín cười đến run cả người, phải cố gắng tự véo đùi mới nhịn được: “Điện hạ, ngài còn muốn nghe nữa không?”
Tiêu Khải Hành sầm mặt, nếu nghe tiếp, sớm muộn gì hắn cũng bị cậu chọc cho tức chết.

Tiêu Khải Hành quăng tập thơ lên bàn, nghiêm khắc dạy dỗ: “Học hành không thấy đâu, chỉ biết nghịch ngợm là giỏi.”
“Vè đọc nhịu mà, đâu có nghịch.” Khương Ly đoán cái tính hắn chỉ mạnh miệng vậy thôi, căn bản cậu không sợ chút nào, nhắc lại từng chữ một: “Vè, đọc, nhịu.”
“Ngươi!”
“Điện hạ!” Lúc này Triệu Thanh đột nhiên xông vào, bước chân y vội vàng dường như có chuyện gấp cần bẩm báo.
Khương Ly thức thời lui ra, tới cửa đột nhiên nghe tiếng Tiêu Khải Hành ra lệnh: “Đứng lại.”
Cậu vừa quay đầu đã thấy một quyển sách bay tới, vội vã duỗi tay nhận được.

Bìa sách in to mấy chữ Vũ Lâm thi tập, Khương Ly khó hiểu nhìn Tiêu Khải Hành, đối phương nhận lấy bức thư Triệu Thanh dâng, không ngẩng đầu, chỉ nói: “Cầm lấy, chép từ đầu tới đuôi rồi mai tới nộp lại cho ta.”
Khương Ly: “.

.

.” Không mở mồm ra thì chết à?
Sau khi Khương Ly rời đi, Triệu Thanh nhanh tay đóng cửa, cười hỏi Tiêu Khải Hành: “Điện hạ, sao ngài lại phạt Khương Ly chép sách rồi, không phải Khương Ly ghét nhất thứ này ư?”
Tiêu Khải Hành lườm y: “Rồi sao, ngươi muốn chép thay nhãi ranh đó à?”
“Không không không.” Triệu Thanh vội vàng xua tay, y thà luyện võ cả ngày còn hơn ngồi ù lì chép sách: “Thuộc hạ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thuận miệng nói vậy thôi.”
Tiêu Khải Hành mở thư ra đọc, nhanh chóng đọc nội dung bên trong rồi thả vào lửa cho cháy thành than.

Hắn nhịp nhịp gõ tay lên bàn, suy nghĩ: “Sắp xếp Tử Dao tiến cung.”
“Rõ.” Triệu Thanh gật đầu: “Điện hạ, vậy ải Tích Dương bên kia.

.

.”
“Không vội.” Tiêu Khải Hành đáp, viết nhanh vài chữ lên giấy, nhét vào bao thư mới.
Nếu Khương Ly ở đây, cậu sẽ phát hiện chữ viết tay của Tiêu Khải Hành rất khác so với khi hắn dạy cậu học.
Triệu Thanh nhận lấy thư rồi dùng sáp ong dán kín, chợt lấy trong áo ra một phong thư nữa đưa cho Tiêu Khải Hành: “Đây là thư vương gia Trịnh Dục gửi cho ngài.”
Tiêu Khải Hành nhận lấy, đọc một lượt thấy vẫn vô nghĩa như mọi khi, dứt khoát ném thẳng vào lửa thiêu rụi.
Triệu Thanh thấy thế, nghĩ thầm mấy năm nay vương gia liên tục gửi thư cho thái tử, còn thái tử chỉ đề hai chữ “Đã đọc” rồi gửi lại, ấy thế mà vương gia vẫn kiên trì gửi thư không ngưng nghỉ, quả là tình anh em cảm động trời xanh.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Bên kia, sau khi rời khỏi chính điện, Khương Ly một tay cầm quả lê tiện tay vớ được trên bàn, một tay cầm Vũ Lâm thi tập mà khóc không ra nước mắt.
“Ký chủ.” Hệ thống lên tiếng: “Sự thực nói cho chúng ta biết, nói trước bước không qua nha.”
“Mày nói đúng.” Khương Ly rưng rưng nước mắt, nhét tập thơ vào người.
Lúc này trời đã đổ đông, tuy chưa có tuyết nhưng thời tiết vô cùng buốt giá, trong điện có lò sưởi còn đỡ, vừa ra ngoài là gió mạnh bùng lên, cái lạnh căm căm nhai nghiến đến tận xương tủy.
Khương Ly rụt cổ, hà hơi cho ấm tay, xoay người đi xuống bếp.
Trong suốt khoảng thời gian này, ngày nào Khương Ly cũng kiên trì hầm canh thuốc cho Tiêu Khải Hành, phần lớn dược liệu đều dùng điểm tích lũy đổi từ cửa hàng hệ thống, tốt hơn thuốc nhận từ Thái Y viện nhiều, cũng khá có lợi cho sự phục hồi của hắn.
Nhũ mẫu Chu đang bận túi bụi dưới bếp, thấy cậu thì bà dừng tay: “Tiểu Ly lại đây nào.”
Từ khi Khương Ly được phép dùng tên thật, mọi người không gọi cậu là “Tiểu Ly Tử” nữa, chỉ riêng nhũ mẫu Chu thấy không quen nên dứt khoát kêu cậu là “Tiểu Ly.”
“Nhũ mẫu đang làm gì thế?” Khương Ly chạy tới xem, hóa ra thứ trên mẹt là nấm rơm.
“Hôm nay có nhiều nấm rơm quá, ta đem phơi để giữ lâu hơn chút.” Nhũ mẫu Chu đáp: “Sao lại ra đây, không đọc sách với thái tử điện hạ nữa hả?”
“Điện hạ và hộ vệ Triệu có chuyện cần nói riêng, con ra đây hầm canh cho thái tử uống.” Khương Ly đặt quả lê sang một bên, giúp bà chọn nấm: “Con có thể giúp ngài việc gì không?”
“Không cần không cần.” Nhũ mẫu cười, xua xua tay: “Lửa bếp vẫn chưa tắt đâu, con mau đi đi.”
“Dạ.”
Khương Ly nhanh chóng xuống bếp, rửa lê cho sạch sẽ rồi xắt hạt lựu.
Hai ngày nay Tiêu Khải Hành chợt húng hắng ho, sáng thái y tới khám, chẩn đoán là do phổi gặp nhiệt nên mới vậy.

Thuốc thang đã có nhưng Tiêu Khải Hành không chịu uống thuốc, cứ kệ cho ho mãi vậy.
Canh tuyết lê hấp đường phèn và xuyên bối mẫu có tác dụng giảm ho tiêu đờm, cho nên cậu mới nhanh tay lấy quả lê hầm canh cho Tiêu Khải Hành.
Chờ tuyết lê hấp xong, lúc Khương Ly bưng tới thì Triệu Thanh đã rời đi, còn mỗi Tiêu Khải Hành đang ngồi lật xem những cuốn sách cậu tập chép gần đây.

Khương Ly bưng bát canh tới, mở nắp, nói: “Điện hạ, uống một ngụm nhé, nó tiêu đờm giảm ho đó ạ.”
Tuyết lê hấp đường phèn mới được lấy ra khỏi nồi, vừa mở nắp ra, một hương thơm ngọt ngào thanh nhã tỏa ra phảng phất vấn vương quanh chóp mũi Tiêu Khải Hành.

Hắn buông cuốn sách xuống, cúi đầu nhìn tuyết lê trong bát sứ, lại ngẩng đầu nhìn Khương Ly: “Ngươi hấp?”
“Ừm!” Khương Ly gật đầu, đẩy bát sứ tới trước mặt hắn: “Ngọt lắm, uống đi nha.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Hắn cứ luôn cảm thấy chữ “ngọt” này như đang dỗ trẻ con.
Ngoài vị ngọt thanh của tuyết lê và đường phèn, xen lẫn trong đó còn có vị chua man mát của bối mẫu.

Hai hương vị đối lập kết hợp với nhau rất vừa phải khiến cổ họng vốn nóng rát cũng phải dịu đi nửa phần.

Uống xong chén canh, Tiêu Khải Hành dễ chịu hơn hắn, mới đặt chén xuống đã nghe Khương Ly hỏi: “Uống có ngon không ạ? Điện hạ thấy thế nào?”
“Cũng tạm được.” Tiêu Khải Hành đáp, nghĩ thầm đúng thật uống ngon hơn mấy bát canh thuốc kia nhiều.
“Vậy điện hạ có thể nể tình đừng bắt tiểu nhân chép thơ nữa được không?” Khương Ly chờ mong hỏi.
Tiêu Khải Hành: “Dám cò kè mặc cả? Có muốn chép thêm quyển nữa không?”
“.

.

.

Nửa quyển thì sao ạ?” Khương Ly chắp tay trước ngực như van xin: “Nửa quyển thôi! Tối ta còn phải xoa bóp giúp ngài nữa, chép sách thì tay ta rút gân mất.”
Tiêu Khải Hành thấy Khương Ly cau khuôn mặt nhỏ trông vô cùng đáng thương, ngay cả xưng hô cũng biến thành “ta”, có vẻ rất không thích chuyện chép thơ, trầm ngâm một hồi: “Thôi được rồi.”
Khương Ly vui mừng: “Điện hạ, ngài quả là một.

.

.”
Tiêu Khải Hành cắt ngang lời cậu: “Thay vào đó, đổi sang luyện đàn đi.”
Hai chữ “luyện đàn” ngay tức khắc khiến Khương Ly nuốt hai chữ “người tốt” về, tưởng rằng mình nghe lầm: “Luyện đàn?”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành gật đầu: “Đi lấy Phượng Vĩ ra đây, từ hôm nay bắt đầu học đàn.”
Khương Ly: “.

.

.” Không phải chứ, nói lý chút nào, năm xưa cậu tung hoành giới giải trí cũng chẳng cần phải đa tài đa nghệ tới vậy, huống chi bây giờ cậu chỉ là một tên thái giám! Đến bao giờ hắn mới chịu buông tha cho cậu đây!?
Thấy Khương Ly bày ra vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, Tiêu Khải Hành bỗng vui sướng hẳn lên, nghĩ thầm, cô không tin cô không trị được ngươi!
Cuối cùng Khương Ly vẫn không thoát nổi, từ nay về sau, hàng ngày cậu lại thêm một nhiệm vụ nữa  —— học cổ cầm.

Khương Ly không khỏi nghĩ thầm, có lẽ cậu là thái giám đa tài nhất trong cái hoàng cung này, xưa nay chưa từng có.

Ngày ngày bận rộn, cuối cùng Khương Ly đã ở đây tới tận đêm giao thừa của thế giới này.
Cho dù tới ngày đặc biệt đến thế, điện Thanh Hòa vẫn bị người ta lãng quên như mọi khi, ngay cả tịch yến đón giao thừa mà Tiêu Khải Hành cũng không được mời.
Tiêu Khải Hành không quan tâm cho lắm, hắn đã sớm quen rồi.
Mẫu hậu đã qua đời, ông ngoại cũng chết trong oan ức, giao thừa hay không giao thừa đối với Tiêu Khải Hành mà nói chẳng có gì khác nhau, chẳng có gì khác ngày bình thường cả.
Mấy năm nay Tiêu Khải Hành không lên tiếng, người trong điện Thanh Hòa cũng không dám tổ chức tưng bừng, chỉ đơn giản thêm vài món vào bữa ăn thường ngày mà thôi.
Nhưng năm nay có Khương Ly, tình hình đương nhiên khác hẳn.
Năm hết Tết đến, Khương Ly giục giã đám Thúy Nha quét tước toàn bộ điện Thanh Hòa một lần, sau đó treo đèn lồng đỏ rồi dán câu đối và thư pháp lên cửa điện.

Nếu không phải trong cung cấm tự đốt pháo hoa, Khương Ly còn muốn chuẩn bị thêm hai cuộn pháo hoa đốt cho vui nữa là.
Đương nhiên Khương Ly đã xin phép Tiêu Khải Hành rồi mới động tay.
Ngay khi Khương Ly bận việc, Tiêu Khải Hành một mình luyện chữ trong thư phòng, luyện chữ chưa được bao lâu, đột nhiên từ ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Khương Ly: “Điện hạ, nô tài có thể mạn phép vào không?”
“Vào đi.” Tiêu Khải Hành buông bút trong tay xuống, đáp.
Khương Ly bước vào, trong tay cậu là một nhành mai tươi sắc khiến Tiêu Khải Hành nghe rõ mùi hương thanh mát dễ chịu lạ lùng.
“Tiểu nhân tới cắm cho ngài chút hoa mai mới hái.” Khương Ly cười nói, đi tới chỗ bình hoa vứt đám hoa héo kia đi, đem cắm nhành hoa mới vào, sau đó không quấy rầy Tiêu Khải Hành nữa mà đi ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng sập, chỉ còn lại một mình Tiêu Khải Hành.

Tiêu Khải Hành ngắm nhìn nhành mai hồi lâu, chợt hắn khẽ mỉm cười, còn đâu tâm tư luyện chữ nữa, hắn ngồi lên xe lăn ra khỏi phòng.
Dãy đèn lòng đỏ to tròn reo vui trong gió khiến không khí nơi cô quạnh này vui vẻ hơn hẳn.
Điện Thanh Hòa quanh năm heo hút u ám, lâu rồi mới được khoác lên mình bộ trang phục mới rực rỡ đến vậy.

Tiêu Khải Hành không khỏi ngắm nhìn hồi lâu, chợt thấy có chiếc đèn lồng treo không chắc, chao nghiêng trong gió rồi vô tình rơi xuống thảm hoa dưới gốc cây.
Hắn đi tới nhặt chiếc đèn lồng kia lên, hứng thú xoay xoay nó trong tay, bỗng nhiên phát hiện bên trong còn viết mấy chữ, không khỏi sửng sốt hồi lâu.
—— Hy vọng Thái Tử điện hạ an nhiên hạnh phúc.
Đây là chữ Khương Ly viết tay, hắn liếc mắt là nhận ra ngay.
Hắn ngẩng đầu ngắm nhìn, mỗi chiếc đèn lồng treo khắp trên cây đều có ghi một hàng chữ nhỏ, tất cả đều là nét chữ của Khương Ly.
Cây nào trong sân cũng treo không biết bao nhiêu là đèn.
Tiêu Khải Hành không biết Khương Ly viết từ khi nào, cậu không nói hắn biết, cũng không tới tranh công khen thưởng, chỉ thầm lặng vậy thôi.

Nếu hôm nay hắn không vô tình phát hiện, chắc hẳn cả đời này hắn cũng không nhận ra.
Mà ngày thường rõ ràng nhãi ranh Khương Ly kia ghét nhất là luyện chữ.
Thấy hàng chữ nho nhỏ đó, trong đầu Tiêu Khải Hành tự nhiên mường tượng tới cảnh Khương Ly nằm bò ra bàn nắn nót từng nét bút.

Nháy mắt, trái tim hắn như thể có bàn tay ai đó ôm lấy, trông ấm áp đến lạ kỳ.
Ngay khi hắn đang vuốt ve chiếc đèn lồng trong tay, phía bên kia bức tường chợt truyền tới giọng của nhũ mẫu Chu và Thúy Nha.
“Nhũ mẫu, năm mới đến rồi, không biết bây giờ mẫu thân con đang làm gì nhỉ? Lâu lắm rồi con chưa được về nhà.”
“Con nhóc ngốc này, mẫu thân con thế nào cũng nhớ tới con như con đang nhớ bà ấy thôi.”
“Hy vọng con mau chóng được đến tuổi xuất cung.”
“.

.

.”
Tiêu Khải Hành thoáng nhìn về phía bức tường, đặt chiếc đèn lồng về chỗ cũ rồi lặng lẽ về phòng.
Sau bữa tối, vẫn như mọi khi, Khương Ly và Tiêu Khải Hành ở chung một chỗ, một người đọc sách, một người luyện chữ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa nổ vang, Khương Ly nghe thấy, chợt buông bút đẩy Tiêu Khải Hành tới cửa chính, ngắm nhìn pháo hoa đủ màu sáng rực trên nền trời đêm.
Pháo hoa chắc hẳn được bắn từ nơi tổ chức yến tiệc, cách điện Thanh Hòa khá xa nên cảnh sắc chẳng viên mãn được bao nhiêu.
Sắc màu bung nở rực rỡ, huy hoàng ấy khiến Khương Ly nhớ về ngày Trì Phóng kéo cậu tới ngoại ô phóng pháo hoa tỏ tình.
Cho dù đối phương vẫn bên cạnh cậu, ấy vậy hắn chẳng mảy may nhớ gì về những ký ức đẹp giữa hai người, để lại mỗi cậu lẻ loi theo đuổi hắn hết kiếp này tới kiếp khác.
Tiêu Khải Hành ngay cạnh phát hiện Khương Ly đột nhiên biến chuyển bất thường, trên khuôn mặt non nớt là nỗi cơ đơn tràn ngập không hợp lứa tuổi, như thể cậu vừa đánh mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Ngày thường Khương Ly như tinh linh nhỏ vui vẻ nhảy nhót, Tiêu Khải Hành phát hiện thì ra hắn chẳng hề thích cậu trở thành thế này.
“Ngươi đang suy nghĩ gì thế?” Tiêu Khải Hành hỏi, định khiến cậu vui vẻ trở lại.
“Dạ?” Khương Ly hoàn hồn, cười nói: “Không có gì ạ, pháo hoa đẹp quá nên tiểu nhân xem đến thất thần mà thôi.”
“Ngươi thích?”
“Dạ thích ạ.” Khương Ly xót nơi khóe mắt, khẽ thì thầm: “Rất thích.”
Nhưng em thích pháo hoa anh phóng cho em hơn.
Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly hồi lâu, nhớ tới chuyện giữa nhũ mẫu Chu và Thúy Nha chiều nay, tưởng cậu nhớ nhà nên hỏi: “Ngươi muốn xuất cung ư?”
“Xuất cung?” Khương Ly không hiểu sao hắn đột nhiên hỏi chuyện này: “Vì sao nô tài lại phải xuất cung?”
“Ngươi không muốn về nhà hử?” Tiêu Khải Hành hỏi.
 Khương Ly lắc đầu, đáp: “Cha mẹ nô tài đã không còn nữa, giờ với nô tài mà nói, điện Thanh Hòa đây mới là nhà của nô tài, đã ở nhà rồi còn muốn đi đâu nữa?”
Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly một hồi như thể xem cậu có đang nói thật hay không.

Khương Ly hiểu, suốt bao năm bị sống trong cảnh cô độc nào dễ tin tưởng một ai, cậu ngồi xổm xuống, hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Điện hạ, câu nào ta nói cũng là thật lòng, có lẽ ngài không tin nhưng chỉ cần điện hạ không đuổi ta đi, ta mãi mãi là người của điện hạ, ta vĩnh viễn không phản bội ngài.”
Lúc này Khương Ly không xưng “nô tài” nữa, cậu xưng “ta”.

Biết dưới thân phận này, xưng “ta” là điều bất kính nhưng Tiêu Khải Hành lại thấy không phải, dường như đây là một lời thề, lời thề đến từ tận tâm hồn cậu.
 Tiêu Khải Hành chăm chú nhìn Khương Ly, thấy trong mắt cậu tràn ngập chân thành, bỗng chốc nhớ tới hàng chữ nhỏ trên đèn lồng đỏ kia.
Bàn tay đặt trên thảm lông lót dần siết chặt, hắn chậm rãi rời tầm mắt, nhìn về phương xa lúc này đã tắt lửa, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói.”
Khương Ly khẽ cười, dịu dàng nhìn hắn: “Vâng, thưa điện hạ.”
Đúng lúc đó, hệ thống ngoi lên tung hoa: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng thêm 10%, hiện tại tổng 15%”.
Bởi vì thân thể này chưa trưởng thành nên Khương Ly vẫn du di không theo đuổi Tiêu Khải Hành, hiện giờ độ yêu thích thành 15% là do hắn buông lỏng phòng bị với cậu mà thôi, đó không phải là tình yêu lứa đôi chi hết.
Khương Ly không vội vàng làm chi, nếu muốn theo đuổi tử tế thì phải chờ cậu lớn đã.
Giúp Tiêu Khải Hành xoa bóp chân xong, Khương Ly liền rời khỏi phòng ngủ.
Suốt thời gian qua được Khương Ly liên tục xoa bóp nên mạch máu hai chân Tiêu Khải Hành lưu thông mạch lạc hẳn, sau này giảm dần từ một canh giờ xuống nửa canh giờ.
Ngồi ở chính điện tù hết cả người, Khương Ly còn chưa kịp rửa mặt gì hết, cậu về phòng cầm quần áo tắm rửa, mới cởi được áo ngoài đã nghe hệ thống nhắc nhở: “Hệ thống cập nhật 10%.

.

.

25%.

.

.

40%.

.

.

65%.

.

.”
Cập nhật?
Khương Ly nhớ về lần gần nhất, Tiểu Khả Ái mới cập nhật ở thế giới trước, cả ngày bị nhốt trong phòng tối, giờ lại phải cập nhật nên cậu không khỏi lo lắng nó tiếp tục bị nhốt, vội vàng hỏi: “Nhóc hệ thống còn ở đó không, lên tiếng đi!?”
“.

.

.

78%.

.

.

90%.

.

.100%.

.

.

Cập nhật hoàn tất.”
“Tôi đây.” Hệ thống lên tiếng trả lời: “Cảm ơn ký chủ đã quan tâm, tôi vẫn ổn lắm, cập nhật xong hệ thống chạy mượt hơn rồi.”
“May quá.” Khương Ly nhẹ nhàng thở phào một hơi, thấy nó không sao thì tiếp tục cởi quần:
“Sao mày lại đột nhiên cập nhật thế?”
“Vì điểm tích lũy của ký chủ quá nhiều nên tôi cũng cập nhật theo đó.” Hệ thống đáp: “Vừa rồi cập nhật nên cửa hàng hệ thống có nhiều đồ mới ngon lắm đấy, cậu vào xem đi.
“Ừ.” Khương Ly khựng tay cởi quần, kéo ghế ngồi xuống từ từ xem cửa hàng hệ thống.
Quả thực số đồ trong cửa hàng tăng lên không ít, Khương Ly thấy có vài dược liệu Tiêu Khải Hành cần nên tranh thủ đổi luôn, đã thế còn đổi thêm vài dụng cụ xoa bóp bằng gỗ luôn.
Lướt tới trang cuối, bỗng có một thứ thu hút ánh mắt Khương Ly.
“Thuốc hoàn dương.”
Khương Ly lẩm bẩm tên thuốc, đây là một loại thuốc vô cùng mới, khiến cậu chú ý không phải là tên, mà là giá cả của nó vô cùng cao, gần như tương đương với toàn bộ số điểm cậu có hiện tại.
“Thứ đồ vớ vẩn gì đây?” Khương Ly lầu bầu một câu, mở xem thuộc tính sản phẩm.
CỬA HÀNG HỆ THỐNG
– Vật phẩm: Thuốc Hoàn Dương.
– Công dụng: Đặc trị cho người liệt dương, yếu sinh lý, nhiễm bệnh tình dục, người từng tịnh thân.

Một viên phục hồi sinh lực, tráng dương, giúp bạn hiên ngang, ngạo nghễ, lâu dài! Không phải mơ!

.

.
Khương Ly: “.

.

.” Thông tin giới thiệu của cửa hàng hệ thống vẫn luôn đơn giản thô bạo trước sau như một thế này.
“Ký chủ đại nhân, hình như thứ đồ này hợp với cậu lắm đó.” Hệ thống khẽ nói: “Siêu đắt luôn đó!”
“Đắt bằng trứng của tao chắc!?” Khương Ly dứt khoát dùng toàn bộ số điểm của mình đổi lấy thuốc ngay và luôn, trứng không có thì còn gì là sống nữa! ! !
Không tới nửa phút hàng đã về tay, Khương Ly uống ngay, dần dà thân dưới đột nhiên nóng lên, rồi có thứ gì chậm rãi mọc ra.

Cậu duỗi tay sờ sờ, huhuhuhhu sờ thấy thằng em ngoan đã lâu không gặp rồi.
Thời khắc này Khương Ly xúc động phát khóc, có trời mới biết suốt thời gian qua cậu đã sống khổ sở thế nào, mỗi lần tắm rửa và đi vệ sinh là một lần đau đớn khôn nguôi.
Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, thằng em về rồi đấy, cậu nêu cảm nhận đi chứ?”
Khương Ly rưng rưng nước mắt, nói: “Đàn ông đích thực hay thích đực đều phải có trứng!”
Hệ thống: “.

.

.”
Đạo lý này nó không dám phản bác.

 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui