Suốt mấy năm qua, người chăm sóc cho cuộc sống Tiêu Khải Hành luôn là Khương Ly, cũng tập thành thói quen dậy sớm luôn.
Mới sớm tinh mơ đã mở mắt, người đầu tiên cậu thấy đương nhiên là Tiêu Khải Hành đang ngủ, hơi thở ổn định vững vàng, trông an nhiên đến lạ.
Khương Ly lẳng lặng ngắm nhìn Tiêu Khải Hành chốc lát, ánh mắt dịu dàng miêu tả khuôn mặt tinh tế của hắn, cuối cùng giơ tay giúp vén sợi tóc dài vương trên đó.
Đang định thu tay lại, chợt người đang ngủ như Tiêu Khải Hành đột nhiên mở bừng mắt, túm chặt lấy tay cậu.
“Tỉnh rồi ạ?” Khương Ly cười nói, chống người dậy rồi cúi đầu hôn Tiêu Khải Hành.
Hai người chưa vấn tóc, nụ hôn ấy khiến sợi tóc vấn vít với nhau như thể vợ chồng kết tóc, vĩnh viễn không chia lìa.
Tính cảnh giác của Tiêu Khải Hành vô cùng cao, ngay khi Khương Ly mở mắt thì hắn cũng đã tỉnh.
Một tay nắm lấy tay Khương Ly, tay kia luồn vào mái tóc cậu khẽ man mê nghịch ngợm, hắn hỏi: “Em có muốn đổi một thân phận khác không?”
“Dạ?” Khương Ly ghé vào ngực hắn, mặc cho đối phương ôm mình: “Sao tự dưng ngài hỏi vậy?”
Tiêu Khải Hành xoa đầu Khương Ly, ngón tay cuốn từng lọn tóc, nắm lấy một lọn chơi đùa: “Đổi thân phận khác, không làm thái giám nữa nhé?”
Không làm hoạn quan bị người ta khinh bỉ như trước, mà làm chính em.
Khương Ly nghe vậy, biết hắn đang nghĩ cho mình, cậu cảm động nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tiêu Khải Hành: “Em không muốn?”
“Không phải không muốn.” Khương Ly giải thích: “Chỉ là em muốn cứ ở bên ngài thế này, nếu đổi thân phận em sợ mình sẽ không thường xuyên ở bên ngài được nữa.
Với em mà nói, ngài là quan trọng nhất, giờ em thấy khá ổn, tương lai hẵng nói sau.
.
.”
Đổi thân phận khác sẽ không thể quang minh chính đại ở bên cạnh Tiêu Khải Hành, cho dù thành thị vệ, với quan hệ giữa hai người thì vẫn có nhiều chỗ bất tiện, Khương Ly thà ở vậy còn hơn.
Chưa hết, thuốc sinh gân phục cốt phải duy trì đủ 30 ngày trị liệu, ít nhất phải chờ hai chân Tiêu Khải Hành hồi phục rồi hẵng suy xét tới chuyện thân phận linh tinh này.
Tiêu Khải Hành nghe Khương Ly nói tới đây, trái tim chợt ấm áp hơn nhiều, cũng không cố ép buộc nữa mà càng thêm siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.
Hai người cứ nằm nói chuyện một lát rồi mới đứng dậy.
Tiêu Khải Hành rửa mặt xong, Khương Ly giúp hắn vấn tóc bằng trâm ngọc cho gọn gàng.
Nơi đây không phải điện Thanh Hòa, không thể tùy tiện như trước, lúc nào cũng có người bất ngờ tới tiếp kiến nên tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì mất mặt được.
Sửa soạn xong, Khương Ly ra ngoài rót nước cho Tiêu Khải Hành, tiện tay mở hệ thống lên xem.
Trong phần thuốc mới được tặng hôm qua có tổng cộng 30 viên, thuốc có màu cà phê, gặp nước sẽ tan ra, không màu không vị.
Khương Ly nhón tay nhặt một viên thả vào nước ấm chờ tan, sau đó bưng tới để Tiêu Khải Hành uống.
Nhiều năm qua, Tiêu Khải Hành cũng duy trì thói quen uống một cốc nước ấm mỗi sáng sớm, nước ấm giúp tiêu độc tố, rất có lợi cho sức khỏe.
Hắn thuận tay nhận lấy cốc nước, chậm rãi nhấp một ngụm.
Khương Ly đứng ngay cạnh, đôi mắt mở to nhìn hắn uống xong xuôi, lại chờ mong hỏi: “Điện hạ, người cảm thấy thế nào?”
Sau tối hôm qua, hai người đã hiểu được lòng nhau, lúc bên nhau cậu cũng không dùng kính ngữ nữa, bằng không sẽ kỳ cục lắm.
Tiêu Khải Hành uống hết chén nước thì cổ họng rát đỏ cũng dịu bớt, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Cái gì cảm thấy thế nào?”
“Chân của ngài ấy.” Khương Ly chọc chọc hai chân hắn.
Tiêu Khải Hành tưởng rằng cậu hỏi cảm giác sau khi châm cứu đêm qua, đáp: “Không có cảm giác gì cả, sao thế em?”
“Ừm.” Khương Ly gãi cằm như suy tư gì đó: “Chắc do hy vọng của em chưa đủ lớn, để em tiếp tục nỗ lực vậy.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Em làm thật đó à?
“Ngài không tin em à?” Khương Ly thấy vẻ mặt hắn một lời khó nói hết, cậu giả bộ thất vọng: “Hy vọng của em rất mạnh đó!”
“.
.
.
Tin chứ.” Tiêu Khải Hành đáp, nhủ thầm thứ kia của em cũng nhờ hy vọng mà mọc dài ra rồi, ta còn chuyện gì không thể tin nữa chứ.
Tiêu Khải Hành bất đắc dĩ vô cùng, theo đó thông báo của hệ thống cũng vang lên: “Ký chủ, cậu cứ bình tĩnh, đợt trị liệu kéo dài những một tháng cơ, cậu đừng vội.”
“Tao biết.” Khương Ly gãi đầu, cầm ly nước ra ngoài: “Tao trêu chơi chơi thôi, nhìn hắn cạn lời nhưng không làm gì được tao dễ thương lắm.”
Hệ thống: “.
.
. Vâng vâng, hệ thống độc thân như tôi không có quyền lên tiếng.”
Khương Ly bị nó chọc cười, cảm thấy Tiểu Khả Ái nay đã lớn thành Đại Khả Ái rồi: “Tiểu Khả Ái, chẳng lẽ game chúng mày không còn các hệ thống khác hả?”
“Có chứ.” Hệ thống: “Nhưng do cấp bậc của tôi quá thấp, chưa có quyền hạn để giao lưu với các bạn khác.”
“Cấp bậc quá thấp? Làm thế nào để nâng cấp vậy?” Khương Ly hỏi.
Hệ thống nói: “Tích lũy điểm thưởng là được.”
Nghe tới đây, Khương Ly chợt nhớ mình đã lấy hết điểm tích lũy đổi một viên thuốc hoàn dương kia, bất giác áy náy: “Xin lỗi Tiểu Khả Ái nhé, tao lỡ dùng hết mất phần mày rồi.”
“Ký chủ đừng để ý, số điểm đó là do cậu kiếm mà.” Hệ thống đáp, lại bồi thêm một câu: “Đàn ông đích thực phải có trứng, đúng không?”
Khương Ly bật cười: “.
.
.
Đứa bé lanh lợi.”
Sau khi thái y Chu châm cứu cho Tiêu Khải Hành xong, hắn tự rửa mặt chải đầu rồi gọi Triệu Thanh.
Triệu Thanh bước vào, trên tay đeo một tay nải rồi đặt đồ lên bàn: “Điện hạ, quần áo ngài dặn chuẩn bị ở đây.”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành gật đầu: “Cho lui.”
“Tạ ơn điện hạ.” Triệu Thanh hành lễ rồi ra ngoài.
Khương Ly đang sửa soạn lại chỗ sách, nghe hai người nói chuyện, lại gần hỏi: “Quần áo gì vậy ạ? Điện hạ muốn có quần áo mới ư? Em tới Cẩm Ngoan phường lấy cho người ít lụa về may nhé?”
“Không cần, có sẵn rồi đây.” Tiêu Khải Hành bảo cậu mở tay nải ra.
Khượng Ly thấy Tiêu Khải Hành úp úp mở mở, tò mò mở tay nải, phát hiện bên trong là hai bộ quần áo thường dân.
Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu vải vô cùng cao cấp, Khương Ly hứng thú hỏi: “Đây là?”
“Thay đi.” Tiêu Khải Hành cười nói: “Dắt em xuất cung.”
Khương Ly chớp chớp mắt, khóe môi không nhịn được mỉm cười, ôm chỗ quần áo cảm thán: “Quả nhiên địa vị thay đổi thì đãi ngộ cũng khác hẳn mà.”
Tiêu Khải Hành nhướn mày: “Là sao, trước đây ta đối xử với em tệ lắm hả?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là giờ tốt càng thêm tốt mà thôi.” Khương Ly cười hì hì, nhanh chân đóng cửa rồi thay quần áo ra.
Khương Ly không thèm quan tâm tới Tiêu Khải Hành vẫn ngồi ngay đây, cậu thản nhiên cởi quần áo ném sang một bên, cầm lấy một bộ bắt đầu thay.
Ngay tại thời điểm thay quần, vòng eo mềm mại được khéo léo khoe ra trọn vẹn, chẳng khác nào được thượng đế điêu tạc nên.
Tối hôm qua hai người vừa mới làm tình, trên người Khương Ly vẫn còn dấu vết do Tiêu Khải Hành dày vò mà nên, làn da trắng nõn đầy vết đỏ đỏ tím tím khiến hắn bất giác khẽ ho một tiếng, quay mặt nhìn đi nơi khác.
Tiêu Khải Hành mới nhịn được một lúc, lại làm bộ lơ đãng quay qua, tầm mắt vô tình liếc nhìn đoạn eo trắng nõn thon thả kia, ngón tay bất giác phác họa lại vòng eo đó, đầu óc lại mường tượng tới xúc cảm tuyệt vời tối qua.
Khương Ly thay quần áo xong, lại giúp Tiêu Khải Hành thay rồi vào phòng lấy bạc.
Xong việc, hai người cùng nhau ra ngoài.
Tuy đề nghị xuất cung giải sầu là của Trịnh Dục nhưng chẳng ai lại muốn có thêm cái bóng đèn sáng rực theo sau cả, hai người cứ thế thản nhiên đi, tự động bỏ qua Trịnh Dục luôn.
Chờ tới giữa trưa, khi Trịnh Dục mò vào cung mới vỡ lẽ hai người đã xuất cung từ lâu rồi.
Trịnh Dục: “.
.
.??” Rồi hôm qua ai kêu không có hứng thú?
Khương Ly làm diễn viên hai đời, năm nào cũng phải đóng phim cổ trang, vì yêu cầu cốt truyện nên đoàn phim dựng cả phim trường cổ đại, mời diễn viên phụ đóng quần chúng, nhưng dù có khéo léo cỡ nào thì chắc chắn vẫn có điểm khác.
Đương nhiên rồi, hàng mô phỏng sao có thể sánh bằng hàng thật được chứ.
Tuy thế giới này chỉ là hư cấu nhưng thế cũng đủ chân thực rồi, đường phố kinh đô phồn hoa náo nhiệt, đâu đâu cũng có tiếng nói cười, hai bên đường là đủ loại sạp hàng, cần gì có đó.
Rất may mắn, triều đại này không có tập tục thiếu nữ phải ẩn mình chốn khuê phòng nên dọc đường đâu đâu cũng có nam thanh nữ tú quần áo lượt là dạo chơi.
Những cô thiếu nữ tuổi xuân thì duyên dáng, những chàng thanh niên khỏe mạnh, mấy chú trung niên cường tráng, vài ba bác gái phốp pháp xuề xòa.
.
.
tiếng rao hàng hòa vào nhau như làn điệu dân ca đặc trưng của vùng đất này, người ta nhìn thấy cũng phải vui lây.
Ngoại trừ mấy sạp hàng rong, hai bên đường cũng có không ít cửa hàng san sát nhau: quán rượu, khách điếm, hàng tơ lụa, quán quà sáng, tiệm cầm đồ, cửa hàng trang sức.
.
.
đông nườm nượp.
Kinh đô Nguyên triều quả nhiên không phụ cái danh thiên hạ đệ nhất phồn hoa.
Khương Ly đẩy Tiêu Khải Hành đi dạo phố, vừa đi vừa ngắm xem có gì mới lạ không.
Mấy sạp hàng rong xung quanh thấy cậu sáng sủa tuấn tú thì liên tục mời chào, thậm chí vài cô thiếu nữ bạo dạn còn vẫy tay í ới gọi cậu.
Tiêu Khải Hành thấy Khương Ly chơi đến vui vẻ, hắn cũng không ngăn cản, chỉ cau có nhìn mấy cô gái đang vẫy cậu kia, sắc mặt cũng tối sầm tỏ vẻ chẳng vui sướng gì cho cam.
Khương Ly dạo quanh một vòng, không chỉ mua đồ ăn mà còn mua thêm chút quà cho nhóm nhũ mẫu Chu, gần giữa trưa mới tìm một chỗ ăn cơm.
Quán tên Vạn Phúc Cư, vừa rồi Khương Ly mới lân la hỏi thăm mấy hàng quán gần đó, nghe nói quán này nổi danh nhất kinh thành, món ăn bốn phương đâu đâu cũng có thể tìm được ở đây.
Nổi danh nhất kinh thành, đương nhiên sẽ kín chỗ.
Cho dù chưa tới giờ mọi người thường ăn cơm nhưng khi hai người bước vào thì hầu như đã chật kín chỗ, chỗ gần cửa sổ cũng không còn bàn trống nào.
Tuy Khương Ly khá hứng thú với quán ăn này nhưng cân nhắc tới tới chuyện Tiêu Khải Hành không thích chỗ ồn ào, cậu vẫn lên tiếng gọi tiểu nhị: “Thiếu gia, hay chúng ta ra chỗ khác nhé?”
Tiêu Khải Hành đã quen ăn những món Khương Ly nấu, hắn không hứng thú với đồ ăn ngoài cho lắm, nghe vậy thì gật đầu, tới nhà hàng Dư Vị đối diện.
Đứng ngay ở cửa đón khách là một tiểu nhị vô cùng lanh lẹ, thấy hai người tuy ăn mặc đơn giản nhưng chất liệu vải không tầm thường chút nào, không chỉ có vậy, vừa nhìn khí chất là biết xuất thân con nhà gia giáo, nhất định rất giàu có, thế nên cười ha hả ra đón: “Ồ! Kính chào quý khách, mời hai vị vào trong.”
“Tiểu nhị, cho một nhã gian.” Khương Ly nói.
“Ầy, xin thứ lỗi, ngài đến có hơi trễ nên giờ hết nhã gian mất rồi.” Tiểu nhị áy náy nói, thấy Khương Ly cau mày, nhanh nhảu tiếp lời ngay: “Ngài thấy chỗ gần cửa sổ thế nào? Nếu ngài thích gian riêng, tiểu nhân dựng cho ngài một tấm mành cho riêng tư, được chứ?”
Khương Ly hỏi ý Tiêu Khải Hành: “Thiếu gia?”
Tiêu Khải Hành gật đầu, giờ này chỗ nào cũng đông nghìn nghịt, có kén chọn nữa thì vẫn thế.
Tiêu Khải Hành gật đầu, tiểu nhị cười tươi cao giọng thét: “Chuẩn bị bàn phía Đông gần cửa sổ, có hai vị khách quý!”
Lúc này có một tiểu nhị cũng sàn sàn tuổi tiểu nhị tươi cười vừa rồi chạy ra, hướng dẫn hai người đi tới bàn ăn phía Đông quán ăn.
Vị trí này khá khuất, thêm tấm rèm ngăn cách nữa thì chẳng kém gì một nhã gian riêng tư, tuy không yên tĩnh bằng nhưng ưu điểm là khu vực này khá rộng.
Khương Ly khá hài lòng, cậu móc bạc vụn ra ném cho tiểu nhị.
Tiểu nhị liên tục nói cảm ơn, sau đó nhanh nhẹn châm trà, cung kính nhưng không nịnh nọt hỏi: “Xin hỏi quý khách muốn ăn món gì?”
“Trước cứ mang một ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng lên đây đã.”
Ở đây có trà xanh miễn phí, nhưng thú thật rằng uống chẳng ra gì.
Tiểu nhị quay đầu hô một tiếng để mấy người khác đi phục vụ.
Đây là lần đầu tiên Khương Ly xuất cung, đương nhiên không biết món gì ngon, chỉ đành bảo tiểu nhị đọc rồi ngẫu hứng chọn vài món.
Quán này khá lớn, đã thế vị trí còn rất đẹp nên đương nhiên giá từng món ăn không hề rẻ.
Tiểu nhị thầm nhủ, hai vị thiếu gia gọi nhiều thế này, quả nhiên là khách quý, thế nên cười càng thêm tươi: “Dạ vâng, hai vị chờ một lát, đồ ăn sẽ lên ngay!”
Khách tuy đông nhưng tốc độ lên món cũng khá nhanh, chưa bao lâu bàn Khương Ly đã đầy ắp.
Tiểu nhị bưng nốt đĩa “Đậu phụ bát bảo” lên, đổi cho họ ấm trà mới rồi cười nói: “Quý khách, đồ ăn của ngài đã đầy đủ, ngài còn gì dặn dò không ạ?”
“Cảm ơn.” Khương Ly đáp: “Không cần.
.
.”
Đại sảnh đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, theo đó còn tiếng mắng: “Thứ quái quỷ gì đây!?”
“Mày chạy đi đâu!” Có người quát lớn: “Đứng lại, đừng để cho nó chạy!”
“Đồ ăn của ta! ! !”
“Tiểu nhị! Mau bắt lấy nó!”
——— Loảng xoảng!
Bên ngoài ồn ào không ngớt, tiếng la hét, tiếng mắng chửi cùng âm thanh bát đĩa rơi vỡ hòa lẫn vào nhau.
Khương Ly ngẩng đầu hỏi: “Tiểu nhị, có chuyện gì thế?”
“Chắc chắn là con súc sinh kia lại chạy ra quấy rối rồi!” Tiểu nhị cắn răng nói: “Khách quý, ngài cứ ngồi đi, tiểu nhân sẽ trở lại nhanh thôi.”
Dứt lời, tiểu nhị vén rèm ra ngoài xem thế nào.
Khương Ly thoáng nhìn theo, thấy một bóng trắng lao ra, theo sau còn hai tráng đinh hồng hộc đuổi bắt.
Nhìn nắm lông lông trăng trắng quen thuộc, Khương Ly giật mình, đáy lòng chợt có linh cảm mãnh liệt.
Cậu đứng bật dậy, vén tấm mành lên nhìn cho rõ.
Giữa đại sảnh, một chú mèo con trắng như tuyết nghịch ngợm nhảy lên bàn, né tránh mấy tên muốn bắt nó, chợt nó nhảy vọt lên cửa sổ muốn lao xuống chạy đi.
Khương Ly thấy thế, buột miệng gọi lớn: “Khương Nhu Mễ, lại đây! ! !”
Giọng Khương Ly vừa vang lên, nhóc trăng trắng kia đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Thấy người gọi là Khương Ly, nó đang bỏ chạy thì quay ngược lại đạp vai một người, mượn lực rồi nhào về phía cậu.
Khương Ly sợ nó ngã, vội vàng đi tới ôm mèo con vào lòng.
Lúc Khương Ly đứng dậy, Tiêu Khải Hành cũng tò mò ngước theo, thấy trong ngực cậu có gì đó trắng trắng, thắc mắc hỏi: “Gì vậy em?”
Khương Ly ôm chặt mèo con như thể sợ nó chạy mất: “Không phải thứ gì đâu, là con trai em đấy.”
Khương Nhu Mễ níu quần áo Khương Ly, kêu to đáp lại một tiếng: “Meow! ! !”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Đâu ra thứ trắng trắng này vậy? Còn dám thấy sang bắt quàng làm họ?
------oOo------