Tuy quen biết Khương Ly chưa được bao lâu nhưng trong ấn tượng của Trịnh Dục, cậu luôn là một người thông minh, ngoan ngoãn đã thế còn vô cùng hiểu chuyện tri kỷ.
Tóm lại những mỹ từ đẹp đẽ nhất đều xứng đáng với cậu.
Nhưng tới hôm nay Trịnh Dục mới biết Khương Ly không những là một ác ma mà còn là một tên hố người chuyên nghiệp! Từ hướng Khương Ly đứng chắc chắn cậu đã sớm biết Tiêu Khải Hành tới đây, thế mà làm bộ không biết lừa gã, đồ tồi!
Nghĩ tới chuyện mình từng chỉ vì một bát mì mà đòi đem người về là Trịnh Dục lại lạnh hết cả sống lưng.
Thấy mặt Tiêu Khải Hành tối sầm, Trịnh Dục càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình, đôi chủ tớ này chắc chắn có gian tình! Khó trách trước gã hỏi mượn người Tiêu Khải Hành lại giận đến thế.
“Anh em tốt huynh nghe ta giải thích, sự việc không phải vậy đâu.
.
.”
Trịnh Dục vội vàng thanh minh nhưng Tiêu Khải Hành chỉ lạnh lùng lướt qua gã, hắn đi tới trước mặt Khương Ly, kéo cậu qua rồi lấy khăn tay lau đi lau lại.
Trịnh Dục: “.
.
.”
Trịnh Dục không nghi ngờ gì nữa, nếu trên tay Tiêu Khải Hành có nước, chắc chắc hắn sẽ giúp Khương Ly rửa sạch y như ngày hôm đó.
Dục vọng chiếm hữu trần trụi đến vậy thì Trịnh Dục còn thắc mắc gì nữa, gã thực sự không ngờ chỉ mới vài năm anh em tốt nhà mình đã thành đoạn tụ, ngay cả thái giám hầu cận cũng không tha, đúng là mất hết nhân tính, chắc chán làm người lắm rồi đây.
“Điện hạ, có người ở đây.” Khương Ly nhìn Trịnh Dục, lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu Khải Hành lười tới mức mắt cũng chẳng thèm mở, lại dùng khăn tay tỉ mỉ lau tay Khương Ly thêm một lần nữa, lúc này mới chịu lên tiếng: “Người ở đâu cơ?”
Trịnh Dục: “.
.
.” Thôi được rồi, huynh nói không có người thì là không có người.
Chuyến này còn chuyện quan trọng phải làm, Tiêu Khải Hành không rảnh so đo với Trịnh Dục lâu, hắn tuyên bố chủ quyền xong rồi trực tiếp kéo Khương Ly đi ngay.
Trịnh Dục theo sau hai người, gã xấu hổ gãi gãi mũi, nghẹn một bụng biến không biết chia sẻ cùng ai, thế mà hai tên thủ phạm lại coi như không có chuyện gì xảy ra chạy biến mất.
Triệu Thanh thì ngu ngơ có bao giờ quan tâm tới mấy chuyện phong nguyệt này đâu, thế nên gã chỉ đành nghẹn một mình thôi.
Trước khi tới Tiêu Khải Hành đã truyền tin cho Chu Văn Đào, lệnh phải hợp tác với mấy quan huyện giáp ranh Kế Châu cùng nhau thu mua lương thực, đồng thời mua ngũ cốc từ các phú thương địa phương với giá cao gấp đôi thị trường, xoa dịu nỗi đau thiên tai của nạn dân vô tội.
Giờ đây ngân lượng được tiêu đúng chỗ, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, sau mười ngày nỗ lực, tình hình thảm họa đã được kiểm soát.
Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào chút lương thực này thì không đủ, chung quy vẫn chỉ trị ngọn không trị gốc.
Kế Châu hạn hán quanh năm, muốn giải quyết hoàn toàn nạn thiên tai thì phải giải quyết từ nguyên nhân căn bản.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Phòng nghị sự.
Trong lúc lắng nghe mọi người bàn chuyện, Khương Ly cố gắng nhớ lại những kiến thức liên quan tới hệ thống trị nạn hạn hán thời cổ đại, đáng tiếc chuyên ngành cậu học chẳng dính dáng gì tới mấy vấn đề hóc búa này.
Suy nghĩ nửa ngày Khương Ly cũng chỉ liên tưởng tới chuyện khơi thông mạch sông, tu sửa đập chứa nước.
.
.
còn làm cụ thể thế nào thì cậu không rõ cho lắm.
“Ký chủ ới ời.” Hệ thống tri kỷ mọc lên cứu cánh: “Cậu có thể đăng nhập hệ thống tra tư liệu đó, có gì khó cứ để tôi.”
“Đúng rồi, sao tao lại quên béng mất mày chứ!” Khương Ly mừng rỡ, cậu tìm cớ lui ra ngoài rồi bắt tay vào tra cứu tư liệu ngay.
Khương Ly tìm một chỗ vắng rồi bắt đầu tra cứu tư liệu, quả nhiên có không ít tài liệu liên quan tới nạn hạn hán và hệ thống mạch sông.
Mới đọc chút thôi mà Khương Ly đã đúc kết được kha khá kiến thức cần thiết, nếu không phải không biết giải thích mấy cuốn sách này từ đâu tới thì cậu đã trực tiếp mua về cho đám Tiêu Khải Hành cầm đi nghiên cứu luôn rồi, dù sao thì đưa cho chuyên gia vẫn hơn chứ, cậu chỉ là tay mơ thôi.
Xem thêm chút nữa, Khương Ly mua luôn một cái máy dò nguồn nước về định mai lên núi tìm nguồn nước đỡ đần cho đám Tiêu Khải Hành.
Nếu có thể tìm được nguồn nước ngầm thì việc xây đập và hồ chứa dễ dàng hơn nhiều.
Trở lại phòng nghị sự, Khương Ly phát hiện đám Tiêu Khải Hành cũng đã bàn tới chuyện tu sửa đập chứa nước, kế hoạch dự kiến là dẫn nguồn nước gần nhất tới Kế Châu để tạm thời khống chế tình hình hạn hán trên diện rộng như hiện nay.
Có điều mấy năm qua hạn hán triền miên, nguồn nước ngầm cũng khô kiệt hết cả, nếu dẫn nước thì phải đi tới các địa phương lân cận khá xa, như thế quá tốn kém, hơn nữa cũng chẳng thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Cuộc họp tạm thời lâm vào thế bí, Tiêu Khải Hành cau mày, đăm chiêu suy nghĩ, đang định bưng chén trà lên uống thì đột nhiên bị Khương Ly ngăn lại.
“Trà lạnh rồi.” Khương Ly nhắc nhở, lại đem một chén trà nóng khác tới.
Tiêu Khải Hành không uống ngay mà kéo tay cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Có mệt không em?”
Vì có người ngoài ở đây nên Khương Ly không ngồi lâu, cậu đứng lên ngay.
Tuy Tiêu Khải Hành không ngại nhưng cậu vẫn quyết định đứng.
“Em không mệt.” Khương Ly lắc đầu, lại nói: “Điện hạ, em từng đọc một quyển sách, nó nói thật ra dưới chân chúng ta không chỉ có mỗi đất mà còn có các mạch sông ngầm nữa.
Ngoại trừ phương pháp dẫn nước từ các khu vực lân cận tới, em nghĩ sao chúng ta không thử tận dụng nguồn nước ngầm này xây đập chứa nước, hoặc dẫn thẳng mạch nước ngầm tới đồng ruộng của người dân luôn?”
Sau khi nghe Khương Ly nói, sắc mặt Tiêu Khải Hành chợt vui mừng, nhưng ý vui mừng lại vụt tắt ngay vì chuyện tìm sông ngầm đâu có dễ.
“Điện hạ, điện hạ có thể giao chuyện này cho em không?” Khương Ly đề nghị.
“Giao cho em?” Tiêu Khải Hành nhìn Khương Ly một hồi, lại duỗi tay nhéo nhéo nựng nựng mặt cậu: “Em tính làm gì đây?”
“Em có linh cảm em sẽ tìm được sông ngầm.” Khương Ly khẳng định chắc nịch: “Giống như chuyện em chắc chắn cho thể chữa lành chân cho điện hạ đó.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Hết hy vọng chữa chân lại tới dùng linh cảm tìm nước ngầm?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nói là làm liền, hôm sau Khương Ly bắt đầu công cuộc tìm kiếm mạch nước ngầm, có công cụ trong tay nên mới chỉ tốn một ngày cậu đã tìm ra mạch nước ẩn sâu trong lòng đất.
Đương nhiên khi cậu nói ra địa điểm sông ngầm rất nhiều người nghi ngại, chỉ sợ tuổi tác cậu còn trẻ quá không có kinh nghiệm làm mấy chuyện lam lũ như kiếm nước xây đập.
.
.
Chỉ khi nguồn nước ngầm lồ lộ trước mắt, mọi người mới vỡ òa vui sướng và kính nể Khương Ly.
Xây đập chứa nước là công trình lớn, Tiêu Khải Hành không thể tự quyết nên hắn phải hồi kinh trình báo với Nguyên đế ngay.
Tạm xử lý xong vấn đề hạn hán, đoàn người cấp tốc về kinh để xin thánh chỉ xây đập, diệt trừ mối họa về sau cho Kế Châu.
Trên đường về hành lý cũng gọn nhẹ hơn không ít, ngay cả phục sức lẫn quần áo trên người cũng giản dị hơn không ít, thế nên đoàn người về kinh còn nhanh gấp đôi lúc đi.
Về tới hoàng đô, Tiêu Khải Hành thậm chí còn không thèm thay quần áo mà tới bàn chính sự với Nguyên đế luôn và ngay.
Trong khoảng thời gian Tiêu Khải Hành tới Kế Châu, án tham ô đã được điều tra rõ ràng.
Các quan viên ăn chặn bao nhiêu sẽ bị xử bấy nhiêu, nặng thì chịu đòn rồi ném vào đại lao suốt đời, nhẹ thì theo luật xử lý, không một ai thoát.
Về phần Tiêu Khải Quân, không những nhúng tay vào vụ tham ô mà còn dám ám sát Tiêu Khải Hành, Nguyên đế phạt gã một trăm hồng trượng, sau đó nhốt vào Tư Kinh đình.
Tư Kinh đình là nơi nhốt các hoàng tử phạm trọng tội, một khi đi vào sẽ chẳng thấy ngày ra.
Tưởng rằng mọi chuyện kết thúc ở đây nhưng thực ra không phải, bẵng tới hai ngày sau, Khánh Hoa lâumới tu sửa năm ngoái đột nhiên sụp đổ.
Tra ra mới biết người chịu trách nhiệm là Tiêu Khải Quân dám tham ô ngân lượng sửa chữa, đến nguyên vật liệu xây dựng cũng dùng hàng kém chất lượng khiến công trình mới được một năm đã thành một đống đổ nát.
Biết chuyện, Nguyên đế tức thì lên cơn khó thở, ông ta ốm liệt giường, khí sắc dần u ám trông già đi rất nhiều.
Tiêu Khải Hành thấy Nguyên đế thành ra như vậy, trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả, cuối cùng chỉ bình tĩnh trần thuật lại chuyện xây đập nước ở Kế Châu.
Nguyên đế rất vừa lòng, khen vài câu rồi phê chuẩn cho chuyện xây đập nước ngay.
Tiêu Khải Hành thay con dân Kế Châu cảm tạ hoàng ân, sau đó xin lui.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chân trước Tiêu Khải Hành mới về tới Đông cung, chân sau Tiêu Khải Văn đã vui mừng nhào tới: “Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi, thần đệ chờ mãi.
.
.
Ái ui!”
Thập Thất hoàng tử quá phấn khích nên vô ý dẫm phải đồ chơi của Khương Nhu Mễ, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất, may có Tiêu Khải Hành nhanh tay đỡ được: “Đã không còn là trẻ con nữa rồi, sao đệ vẫn hấp tấp thế?”
Tiêu Khải Văn đứng vững, cười hì hì: ” Thấy hoàng huynh nên đệ vui quá ấy mà.”
Tiêu Khải Hành bật cười lắc đầu, nhấc chân bước vào chính điện, Tiêu Khải Văn lẽo đẽo theo sau.
Giờ Khương Ly không ở đây nên một thái giám khác tới châm trà cho hai người, sau đó lui ra ngoài.
Tiêu Khải Văn kể chuyện Tiêu Khải Quân lộ bộ mặt thật trước mặt Nguyên đế cho Tiêu Khải Hành nghe, nói xong “Hừ” một tiếng rõ to: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cái tên phế vật đó rồi, mấy năm nay làm khó ta quá.”
Tiêu Khải Hành bật cười đáp lời: “Đúng là làm khó cho đệ thật.”
Từ nhỏ Tiêu Khải Văn đã ghét cay ghét đắng Tiêu Khải Quân rồi, năm đó mẫu phi Tiêu Khải Văn bị Lăng quý phi tra tấn dã man đến mức còn để lại di chứng tới tận bây giờ, lúc nào cũng ho khan triền miên, không thuốc nào trị dứt.
Năm xưa Tiêu Khải Hành bị tống giam trong điện Thanh Hòa, Thập Thất hoàng tử chạy tới cầu xin Nguyên đế thả hoàng huynh ra.
Trong cơn nóng giận, Nguyên đế phạt Tiêu Khải Văn quỳ ngoài điện cả một ngày trời, vốn sức khỏe đã kém nay còn nhiễm lạnh, Tiêu Khải Văn đổ bệnh liệt giường ba ngày ba đêm mới chịu hạ sốt.
Đợi sức khỏe dần bình phục, mẫu phi mới khuyên Tiêu Khải Văn rằng có cầu xin Nguyên đế cũng vô dụng,sẽ chỉ làm ông ta tức giận hơn mà thôi.
Muốn cứu Tiêu Khải Hành thì Tiêu Khải Văn chỉ còn mỗi cách là ngày càng kiên cường hơn, trưởng thành hơn, có thế mới trợ giúp hoàng huynh hoàn thành đại nghiệp còn dang dở được.
Thái tử điện hạ gặp đại nạn, Thập Thất hoàng tử bất chấp tất cả muốn cứu hoàng huynh.
Thừa dịp ban đêm không ai để ý, Tiêu Khải Văn trộm tới Thanh Hòa điện thề với Tiêu Khải Hành nhất định sẽ cứu đối phương ra ngoài, sẽ dốc lực giúp sức cho hoàng huynh.
Thế rồi Thập Thất tới chỗ Lục hoàng tử.
Chứng kiến Tiêu Khải Quân giết người như rạ, coi mạng sống người khác chẳng khác nào con sâu cái kiến thì Tiêu Khải Văn càng nung nấu hận thù, không lúc nào không muốn chém chết đối phương.
Chỉ do thời cơ chưa tới, Tiêu Khải Văn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cuối cùng vở kịch cũng đi tới phút hạ màn, đúng như kế hoạch, Tiêu Khải Quân và gia tộc họ Vương đã cùng nhau xuống địa ngục, vĩnh viễn đừng hòng trở mình.
Nghĩ đến đây là tâm trạng Tiêu Khải Vân lại tốt hẳn, xua tay nói: ” Hoàng huynh nói vậy khách khí quá rồi, năm xưa nếu không có huynh chắn cho một đao thì đệ nào có cơ hội ngồi đây lải nhải như bây giờ được cơ chứ.”
Chuyện Tiêu Khải Văn nói là vụ ám sát bất thành năm ngày nhỏ, khi đó hoàng cung có thích khách đột nhập, Tiêu Khải Hành dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc đẩy Thập Thất hoàng tử ra rồi đỡ trọn một đao, cứu sống hoàng đệ mình.
Tiêu Khải Hành sớm không để chuyện đó trong lòng, chuyển đề tài khác: “Gần đây Lệnh phi nương nương thế nào rồi, sức khỏe tốt chứ?”
“Mẫu phi khỏe lên nhiều rồi.” Tiêu Khải Văn cười nói: “Có thuốc của quốc sư, bệnh ho lâu năm của bà đã khỏi hẳn.
Hơn nữa Huyên quý phu và Dao quý phi chăm sóc bà tận tình lắm, chắc bà sẽ chóng khỏe lên thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Khải Hành gật đầu.
“Đúng rồi, hoàng huynh.
.
.
”
“Cốc cốc ——”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khương Ly bước vào vào, trên tay bưng một khay rượu, cười nói: “Mới ủ được vò rượu hoa đào, ta tới dâng cho hai vị điện hạ nếm thử đây.”
Tiêu Khải Văn thấy cậu, hai mắt chợt sáng rỡ rồi đứng bật dậy hành đại lễ: “Thần đệ Khải Văn bái kiến Thái tử phi.”
Khương Ly: “.
.
.
”
Chết mất, chẳng lẽ cả thiên hạ đều biết cậu và thái tử đoạn tụ rồi sao?
------oOo------