Trước đó hai ngày, vợ đã nói cho ông biết địa chỉ nhà của con trai, cha Khương vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Hôm nay giám đốc công ty chi nhánh dẫn ông tới công trường thị sát các hạng mục đang triển khai của tập đoàn, trùng hợp rằng công trường rất gần khu phố chỗ Khương Ly ở, thế nên ông qua đây một chuyến.
Tuy trong lòng vẫn có hơi tức giận nhưng một tháng không được gặp con trai, cha Khương cũng rất nhớ.
Đặc biệt nghe mẹ Khương nói lúc này nó đang phải ở một nơi vô cùng nhỏ, lại càng thương xót mà muốn ghé thăm xem xét một chuyến.
Cơ mà vì thể diện, cha Khương tới nhưng không hề gọi điện báo trước cho Khương Ly, chỉ gửi tin nhắn cho vợ, hỏi bà có qua với ông không, sau đó trực tiếp đứng chờ trước cửa nhà.
Tới cửa, cha Khương lại do dự, không biết lát nữa gặp con thì ông phải làm thế nào, đang cân nhắc thì nghe được giọng nói quen thuộc của con trai.
Và.
.
.
một màn lật xe đỉnh cao đã xảy ra.
Dọc dãy hành lang, hai cha con lúng túng nhìn nhau, không một ai chịu lên tiếng, không khí vô cùng xấu hổ.
Tuy Khương Ly có thể liến thoắng luyên thuyên trước mặt Lục Cảnh Hà nhưng với cha Khương thì không thể.
Ông ấy là cha nguyên chủ, hơn nữa cũng lớn tuổi rồi, cậu mình có lỡ mồm nói linh tinh khiến ông tức giận thì không hay chút nào.
“Lạch cạch ——”
Chợt sau lưng có tiếng mở cửa vang lên phá vỡ cục diện bế tắc này, Khương Ly quay đầu nhìn, là hàng xóm mở cửa ra ngoài.
Lúc đối phương xuống lầu còn nhìn cha con họ nhiều thêm vài lần, dường như tò mò hai người là gì của nhau.
Đương nhiên cha Khương vẫn chưa hết sốc, ông nhìn chằm chằm Khương Ly, đôi môi mấp máy không nói nên lời.
Vừa rồi Khương Ly không biến âm, cũng không đeo khẩu trang, thậm chí một tiếng “Cha” cũng gọi rồi, đương nhiên không thể giả vờ không quen biết đối phương được nữa, chỉ có thể thầm thở dài: “Cha, à thì.
.
.
Ngài cứ để con mở cửa vào nhà trước đã.”
Cha Khương bị bộ dáng lúc này của Khương Ly dọa sợ thật rồi, ông dựa cửa cho mình khỏi ngã xuống, nghe cậu nói vậy mới chịu nhường đường, ngay khi cậu gọi “Ngài” cũng không còn tâm trí chú ý tới.
Khương Ly mở cửa mời cha Khương vào nhà, đặt đống đồ xuống, lúc này mới hỏi han: “Cha, sao tự dưng cha tới thăm con thế?”
Cha Khương vẫn đang ngơ ngác, nghe cậu hỏi, tức khắc kích động nói liên thanh: “Tôi không được phép tới à? Không tới sao biết anh thành ra thế này?.
.
.
Con nói con.
.
. Con con con.
.
.”
Giống hệt như lúc đứng ở cửa, ông chỉ biết “Con con con.
.
.” mà không nói nên lời, mặt cũng xanh mét cả rồi, cuối cùng chỉ nghẹn ra được câu: “Tức chết tôi rồi!”
Khương Ly: “.
.
.” Khổ cái thân tôi!
Biết cha Khương có tiền sử cao huyết áp, Khương Ly sợ ông kích động quá độ lại phát bệnh, thế nên vội vàng đỡ ông ngồi xuống sofa, thuận thế vuốt lưng cho xuôi khí: “Cha đừng kích động, đừng kích động!”
Cha Khương hít sâu một hơi, chờ bình tĩnh rồi ngẩng đầu về phía Khương Ly.
Thấy Khương Ly, ông lại không nhịn nổi muốn đánh cho một trận: “Thằng con bất hiếu, tôi không cho anh yêu đương với đàn ông, anh lại tự biến mình thành phụ nữ? Có thấy phụ lòng tôi và mẹ anh không!? Hay là muốn chọc chết tôi đây!?”
Khương Ly vừa nghe là biết ông hiểu lầm mình, dở khóc dở cười thanh minh: “Cha nghĩ lầm rồi, con không có ý đó.”
“Vậy ăn mặc thế này là như nào?” Cha Khương chất vấn, thấy vừa rồi Khương Ly tay xách nách mang khá nhiều đồ, rõ ràng mới đi mua sắm về.
Cứ nghĩ tới việc con trai mình mặc đồ nữ ra đường là ông lại tức tới mức không thở nổi: “Còn tóc anh nữa, sao lại thành ra thế này!? Cắt ngay cho tôi! ! !”
“Tóc giả mà cha.
.
.” Khương Ly vuốt bộ tóc trên đầu, nhưng thấy cảm xúc của cha Khương rất bất ổn, cậu dứt khoát nói: “Được rồi, chờ con thay đồ xong sẽ giải thích cho cha nghe.”
“Nhanh lên!” Cha Khương xua tay.
Khương Ly gật đầu, nhưng chưa thay ngay mà lấy ly giấy dùng một lần mới mua rót cho cha Khương một chén nước ấm: “Cha uống chén nước hạ hỏa, đừng tức giận, con đi thay đồ ngay đây.”
Dứt lời, cậu chạy vào nhà tắm thay quần áo.
Cửa nhà tắm vừa đóng, hệ thống nhỏ giọng thầm thì với Khương Ly ngay: “Ký chủ, cậu lại lật xe rồi.”
“Ừ khỏi nhắc, tao biết.” Khương Ly vừa cởi quần áo vừa nói: “Nãy tao sợ tới mức suýt nhảy dựng cả lên, lỡ chọc giận ông ấy thì tội tao lớn lắm.”
Khương Ly thực sự không ngờ hôm nay cha Khương sẽ tới thăm cậu, tuy trước đó đã có mẹ Khương thông báo nhưng ông tới quá sớm, cũng không thèm gọi báo trước gì hết.
Thế nên cậu mới lật xe đau đớn tới vậy, dọa chết cục cưng rồi.
Khương Ly nghe giọng hệ thống đầy áy náy, bật cười: “Thôi không sao, không trách mày được, mày đáng yêu vậy cơ mà.”
Hệ thống im lặng một hồi, đột nhiên gửi cho Khương Ly một dòng chữ: —— (*^__^*).
Khương Ly đang đổ nước tẩy trang phải dừng tay, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Khả Ái, mày học cách dùng emoji từ bao giờ vậy?”
“Hôm qua tôi thấy cậu viết trong bưu thiếp gửi quà đó.” Giọng hệ thống chợt nhỏ lại, dường như nó đang xấu hổ, nó thực sự không biết như thế trông nó vô cùng đáng yêu.
Khương Ly nghe vậy thì rất vui.
Hôm qua Khương Ly rảnh rỗi ngồi viết bưu thiếp tặng fans, sau phần ký tên có thêm một emoji, không ngờ chưa chi hệ thống đã học được rồi, thực sự quá đáng yêu luôn.
Trong phòng khách, cha Khương vẫn ngây người ngồi nhìn ly nước trên bàn trà, trong trí nhớ của ông, con trai chưa bao giờ biết an ủi hay lễ nghi với ông như hôm nay, nó lại còn dùng kính ngữ nữa chứ.
Cũng tại vợ chồng ông chiều con trai thái quá nên lúc nào nó cũng kiêu căng hống hách, cũng không thân cận với vợ chồng ông cho lắm, rất ít khi biết nghĩ về người khác thế này.
Nghĩ tới chuyện vợ ông bảo tháng nay con trai ở ngoài chịu không ít khổ, cha Khương thở dài, có lẽ cuộc sống mài dũa cho nó trưởng thành thật rồi.
Tuy tức giận nhưng tưởng tượng tới cảnh con trai mình chịu khổ nên mới trưởng thành, trong lòng cha Khương vừa mừng vừa xót.
Cha Khương ngẩng đầu nhìn xung quanh, chậm rãi quan sát căn nhà một lượt.
Phòng khách rộng không tới hai mươi mét vuông, còn chẳng bằng phòng ngủ ở nhà họ, nội thất bày biện tối giản hết mức, sofa rất cứng, ưu điểm duy nhất là có ban công khá lớn, trông rất sáng sủa.
Không biết bao lâu nay con trai ông xoay xở thế nào trong căn nhà chật hẹp này?
Thân là người sở hữu tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố T, thấy con trai mình phải sống trong một căn nhà chật hẹp tới mức này, cha Khương thực sự không đành lòng.
Trên bàn trà có vài cuốn sách, ông cầm lên xem, phát hiện thế mà lại là bộ đề Năm – Ba, bên cạnh còn có một xấp giấy dày cộp, chắc hẳn là để làm đề.
Tuy cha Khương sớm đã biết chuyện Khương Ly quyết định học lại, nhưng thấy trên bàn có tập đề thì ông vẫn rất kinh ngạc, chẳng lẽ thằng bé này đổi tính, muốn nghiêm túc học tập thật rồi?
Đặt cuốn sách về chỗ cũ, cha Khương bưng ly nước lên nhấp một ngụm, vừa uống vừa chờ con trai thay quần áo ra.
Khương Ly tẩy trang rất nhanh, sau năm phút đã ra gặp mặt cha Khương.
Cậu vừa ra khỏi nhà tắm, cửa chính đã có tiếng gõ vọng vào, thì ra là mẹ Khương tới thăm.
Khương Ly: “.
.
.” Hay rồi, một nhà quây quần đông đủ.
Mẹ Khương thấy Khương Ly, cười nói: “Tiểu Ly, cha con tới rồi phải không? Ông ấy vừa nhắn tin cho mẹ sẽ qua thăm con đó.”
Khương Ly gật đầu: “Vâng, cha đang trong nhà, mời mẹ vào ạ.”
Mẹ Khương vào nhà, thấy trong nhà có hai túi trắng khá bắt mắt, là của một hãng thời trang nữ nổi tiếng.
Bà nhướn mày vui đùa: “Ồ, Tiểu Ly, sao bỗng dưng con mua đồ nữ thế? Có bạn gái rồi sao?”
Khương Ly: “.
.
.” Con không phải, con không có.
Cha Khương đang uống nước, nghe tới đây thì sặc lên sặc xuống, ho muốn văng luôn phổi ra ngoài.
Mẹ Khương thấy thế vội bước nhanh qua vỗ lưng cho ông, cười nói: “Ầy, tôi thuận miệng nói vậy thôi, lão già nhà ông vui tới mức này luôn à.
Con trai có bạn gái thôi mà, đâu cần phấn khích tới vậy?”
Khương Ly: “.
.
.” Con không phải, con thực sự không có, mẫu thân đại nhân đừng bóp con vậy chứ!
Không nhắc thì thôi, vốn cha Khương đang quên béng mất chuyện Khương Ly mặc đồ nữ, chẳng ngờ mẹ Khương lại nói ra, thành công đốt thêm cho cây đuốc này cháy rực.
Vất vả lắm cha Khương mới ngưng ho khan, vẻ mặt ông hận rèn sắt không thành thép nhìn Khương Ly, chán nản nói: “Bạn gái đâu ra, nó mua tự nó mặc đấy!”
Mẹ Khương ngơ ngác: “Hả?”
Khương Ly không phản bác gì, bởi đúng thật cậu mua để tự mặc, thế nên giờ chỉ có thể im lặng lễ phép mỉm cười.
Người với người ở chung, chỉ sợ không khí đột nhiên lặng như tờ, lúc này ba người chỉ biết trợn mắt ngoác mồm nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là mẹ Khương thắc mắc hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Cha Khương “Hừ” mạnh một tiếng, hiển nhiên vẫn còn rất tức giận.
Khương Ly gãi gãi mũi, lên tiếng: “Việc này có nguyên nhân cả.”
“Nguyên nhân gì cơ? Cho con cơ hội giải thích.” Cha Khương hỏi.
Khương Ly thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đều là vì cuộc sống cả thôi.”
Cha Khương: “.
.
.”
Mẹ Khương: “.
.
.”
Khương Ly bắt đầu kể ngắn gọn chuyện xảy ra khi nguyên chủ bỏ nhà ra đi, vì để kiếm tiền trang trải cuộc sống, cậu ấy tới quán cà phê hầu gái làm việc.
Thật ra Khương Ly nói cũng không sai, tuy tính tình nguyên chủ kiêu ngạo nhưng vẫn rất chăm chỉ làm việc, chết cũng không chịu về nhà nhận sai, sau này đồng ý ký hợp đồng livestream cũng vì lý do đó.
Đương nhiên Khương Ly không dám nói chuyện mặc đồ nữ livestream ra, chỉ sợ kích thích tới hai ông bà nữa thì khổ.
Hai vợ chồng nhà họ Khương nghe cậu nói không có tiền nên phải tới quán cà phê hầu gái làm việc, thay người ta bưng nước rửa mâm thì thương vô cùng.
Nguyên chủ là con một, về già hai vợ chồng nhà họ Khương mới có được cậu, đương nhiên cưng chiều vô pháp vô thiên.
Đừng nói để con mình bưng trà rót nước hầu hạ người ta, ngay cả người làm cha mẹ như ông bà đây còn không nỡ để Khương Ly hầu hạ mình như thế.
Tưởng tượng Khương Ly con trai mình phải bưng bê bát đĩa, phải rửa dọn cốc chén, đã thế còn bị khách hàng làm khó dễ, mẹ Khương thương quá hóa giận, bắt đầu trách ngược cha Khương: “Ông già vô lương tâm, ông làm cha mà thế à!? Sao ông lại mắng con nó, đã thế còn khóa thẻ ngân hàng để con nó phải chịu khổ thế này? Ông có biết con khổ tới mức nào không?”
Cha Khương không dám trả lời, ông cũng đâu ngờ tình hình lại thành ra thế này. Xu hướng tính dục đồng tính luyến ái của con trai khiến người già truyền thống như ông thực sự không thể tiếp nhận nổi.
Đặc biệt là khi Khương Ly không chịu thừa nhận mình sai, đã thế còn bỏ nhà ra đi khiến cha Khương càng thêm tức giận.
Chưa hết, bỏ nhà thì bỏ nhà, nó còn dám để lại tờ giấy nói ông mà không hiểu cho thì có chết cũng không về, bảo sao ông không tức cho được?
Cha Khương nằm viện đằng đẵng hai ngày trời, thằng nhãi này cũng không về thăm ông chuyến nào, cảm thấy mình đã quá tốn tâm tư nuôi con sói mắt trắng này rồi, thế nên ông mới giận điên lên khóa tất cả thẻ ngân hàng của cậu lại.
Sau khi xuất viện, cha Khương tìm bác sĩ tâm lý khắp nơi hỏi han về vấn đề của Khương Ly.
Một bác sĩ nói Khương Ly mắc bệnh tâm lý, có trường hợp chữa được, có trường hợp không, ông ta không cam đoan chắc chắn được, thế nên cha Khương càng thêm đau lòng.
Giờ đây, khi biết con trai mình phải bưng trà rót nước hầu hạ người ta, ông cũng thương chứ, thế nên khi vợ chỉ trích ông mới á khẩu không nói nên lời.
Thực ra tất cả không hoàn toàn là lỗi của hai vợ chồng họ Khương, vì lý do của nguyên chủ rất chính đáng nên cậu ấy cứ thế phăm phăm bỏ nhà ra đi, chưa từng đứng trên lập trường của người ở thế hệ trước như hai ông bà mà suy xét lần nào.
Tư tưởng truyền thống dạy dỗ con người ta có đủ âm đủ dương thì mới hòa hợp, đâu phải muốn đổi là đổi ngay, ấy vậy nguyên chủ không lựa chọn cách mềm mỏng thuyết phục, trực tiếp bỏ nhà ra đi nên càng đẩy sâu quan hệ giữa hai bên vào cục diện bế tắc.
Thật ra dựa vào sự yêu thương của hai vợ chồng với nguyên chủ, cậu ấy chỉ cần mềm mỏng, sau đó chậm rãi giải thích cho họ hiểu thì chắc chắn tình hình sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Có điều bây giờ đã quá muộn rồi.
Thấy mẹ Khương rưng rưng nước mắt mắng cha Khương, Khương Ly vội vàng lên tiếng ngăn cản, thành khẩn nói: “Mẹ đừng giận nữa, suy cho cùng vẫn là con sai, con không nên bỏ nhà trốn đi, đã thế còn không biết thông cảm cho cha mẹ, mẹ cứ mắng con đi.”
Mẹ Khương đau lòng Khương Ly còn không kịp, nào nỡ mắng cậu.
Nghe Khương Ly nói tới đây, bà nhìn túi trang phục nữ kia rồi ôm lấy cậu: “Con vẫn còn đi làm ở chỗ kia hả? Đừng làm nữa được không, vất vả quá, ngày mai xin nghỉ đi nhé.”
“Con không làm nữa.” Khương Ly xua tay, viện cớ nốt: “Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, ai ngờ tình cờ gặp phải cha Khương nên mới có hiểu lầm vậy ạ.”
Cha Khương nói tới đây, nhớ tới lúc mình mắng con trai té tát thì xấu hổ không thôi, ông chỉ đành ho khan một tiếng cho đỡ ngại.
Mẹ Khương nghe nói cậu quyết định từ chức thì hài lòng dặn dò: “Xin nghỉ là tốt rồi, tháng sau con phải tới trường học hành cho tử tế đấy, đừng để chuyện vặt vãnh sao nhãng con, có nghe không? Thiếu tiền cứ gọi mẹ, không phải ngại đâu.”
Khương Ly gật đầu, cha Khương lại hỏi tình hình học tập rồi hỏi xem cậu đã chọn được ngôi trường nào chưa.
“Rồi ạ, con sẽ tới Thành Cao học.” Khương Ly đáp.
Thành Cao là trường cấp ba tốt nhất thành phố T, thế nên điều kiện đầu vào cũng vô cùng khắc nghiệt.
Có điều với nguồn mạng lưới quan hệ rộng rãi của cha Khương thì này cũng chẳng phải chuyện gì khó, cơ mà luật lệ ở Thành Cao rất nghiêm khắc, chỉ sợ với tính cách tự do buông thả của Khương Ly sẽ không thích ứng được.
Ông lựa lời, khuyên nhủ cậu: “Con chắc chưa? Thành Cao không phải nơi để con lông bông chơi bời đâu.”
“Vâng.” Khương Ly không để ý, nói: “Con nói rồi mà, chắc chắn năm sau con sẽ đỗ Thanh Hoa cho mẹ xem.”
Cha Khương: “.
.
.”
Hình như con trai ông không phải mắc bệnh tâm lý, mà là đầu óc có vấn đề.
------oOo------