Khương Ly và Lục Cảnh Hà mới gặp lại nhau chưa được bao lâu, tuy hôm qua ăn cơm hắn đã nói mình từng xem livestream của cậu, nhưng sao Khương Ly nhận ra hắn giữa cả trăm vạn người trong phần bình luận cơ chứ.
Mãi đến khi thông báo vừa rồi nhảy lên thì Khương Ly mới hiểu ra mọi chuyện.
Trong lúc Khương Ly ngơ ngác nghĩ ngợi, Lục Cảnh Hà đã đi tới trước mặt cậu.
Theo bước chân hắn là hương thơm hoa cỏ tươi mát.
Một mùi hương thoang thoảng, ưu nhã theo làn gió ban mai lan tỏa khắp nơi khiến tâm trạng Khương Ly tốt càng thêm tốt.
Khương Nhu Mễ nhảy xuống khỏi tay Lục Cảnh Hà rồi sà vào lòng Khương Ly, cậu ôm lấy nó, ngẩng đầu cười với Lục Cảnh Hà.
Lục Cảnh Hà thấy cậu cười cũng cười theo, đặt bó hoa xuống trước mặt cậu: “Tôi vào rừng hái, nghĩ có lẽ cậu sẽ thích nên mang về đây.”
Loài hoa này Khương Ly không biết tên, cánh hoa trắng muốt, nhụy lại vàng nhạt na ná bách hợp, nhưng tổng thể trông cầu kỳ hơn bách hợp nhiều.
Hơn nữa loài hoa này trông vô cùng cao quý, hương thơm nhã nhặn nhưng không phô trương, trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương sớm, phần tay áo Lục Cảnh Hà vừa ôm bó hoa cũng bị thấm ướt đôi chút.
Người nguyện leo núi sáng sớm chỉ để hái một bó hoa vì bạn, chắc hẳn yêu bạn rất nhiều.
Khương Ly đưa tay nhận lấy bó hoa, đầu ngón tay lơ đãng đụng tới bàn tay ướt sương mai của hắn, cảm giác ấy như đánh thẳng vào trái tim hai người khiến sáng hôm nay trông thư thái đến lạ.
“Cảm ơn.” Khương Ly ôm hoa cười nói: “Tôi thích lắm.”
Nhìn Khương Ly tươi cười, Lục Cảnh Hà cũng vô cùng vui sướng: “Tôi hái chúng trong núi, nếu cậu thích, ăn sáng xong tôi dẫn cậu đi nhé.”
“Dạ.” Khương Ly vui vẻ đồng ý, dọc đường lên núi chiều qua cậu đã loáng thoáng thấy phong cảnh qua khung cửa sổ, phong cảnh rất đượm lòng người, vô cùng thích hợp để dạo chơi thư giãn: “Tôi đi cắm hoa trước đã nhé, kẻo thiếu nước lại héo mất.”
“Ừm.”
Hai người tới phòng khách tìm lọ hoa, Lục Cảnh Hà hái nhiều lắm, lọ hoa phòng khách đầy rồi vẫn còn dư.
Khương Ly cầm nốt mấy cành hoa thừa về cắm trong phòng ngủ, chờ xong xuôi hai người mới xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng dì Lan chuẩn bị rất chu đáo, ngoại trừ cháo gà còn có bánh bao súp, sủi cảo tôm, không chỉ có vậy, sữa đậu nành bà tự tay nấu có cho thêm hạt sen và táo đỏ bóc vỏ nên vô cùng thơm.
Vị sữa thơm béo hòa lẫn vị thanh ngọt của táo đỏ và hạt sen rất dễ uống.
Núi cách nội thành khá xa, mỗi khi dì Lan rảnh rỗi là bà ra sân sau trồng chút rau dưa củ quả, Lục Cảnh Hà kêu đội làm vườn lắp đặt ống tưới tự động khắp nơi nên ngày thường bà đi tưới nước chẳng phải vất vả gì nhiều.
Rau tươi tự trồng, ngay cả thịt cá cũng có người mang lên núi sẵn mỗi ngày.
Trừ việc tối phải livestream thì Khương Ly chẳng bận chuyện gì khác, thấy mỗi mình dì Lan nấu bếp, cậu đề nghị bữa tối nay cứ để cậu lo, bà và Lục Cảnh Hà chỉ việc chờ nếm thử tay nghề của cậu thôi.
Dì Lan rất kinh ngạc khi cậu biết nấu ăn, thấy Lục Cảnh Hà không phản đối thì cũng vui vẻ đồng ý.
Ăn sáng xong, Lục Cảnh Hà dắt Khương Ly ra ngoài chơi.
Khu tứ hợp viện nằm ngay lưng chừng núi, càng lên trên đường càng gập ghềnh mấp mô không hề dễ đi như đường xuống núi, có lẽ ngày thường chẳng mấy ai đi lên nên mới vậy.
Nơi Lục Cảnh Hà dẫn Khương Ly tới không quá xa, chỉ chung quanh khu tứ hợp viện thôi.
Tháng tám, tháng chín là mùa hoa quế nở, đường dẫn về tứ hợp viện trồng rợp cây quế cao lớn.
Sáng nay khi Khương Ly mở cửa sổ cũng cảm nhận được hương hoa quế thơm ngát, gió đêm mạnh nên lúc này hoa rụng kín vàng con đường.
Sắp tới nơi Lục Cảnh Hà hái hoa, tính ra hai người mất chỉ khoảng mười phút đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện nên không hề thấy nhàm chán.
Ngay từ đầu Khương Ly vốn nghĩ Lục Cảnh Hà chỉ hái bó hoa đó từ mấy khóm hoa dại thôi, ai ngờ nguyên một cánh rừng hoa trắng muốt đập vào mắt khiến Khương Ly ngơ ngẩn cả người.
Cánh đồng hoa trước mắt vô cùng lớn, mắt nhìn không thể thấy hết đâu là tận cùng, từng bông hoa trắng muốt đua nhau nở rộ, gió thổi qua khiến chúng lượn sóng dập dờn khiến người ta phải cảm thán trước vẻ đẹp vừa thánh khiết vừa tráng lệ này.
“Thật đẹp.” Khương Ly chân thành khen, loài hoa này cậu không biết tên, cũng chẳng rõ loài gì nhưng không thể phủ nhận rằng nó rất đẹp.
Cậu cầm lòng không đặng tiến thêm hai bước rồi quỳ xuống, đưa tay khẽ chạm vào một đóa hoa.
Xúc cảm mềm mại lướt qua ngón tay, để lại sự dịu dàng và hương thơm trong trẻo không bút nào tả nổi.
Gần chỗ cậu có vài bụi hoa bị cắt, dưới đất còn dấu chân khá rõ, Khương Ly đoán đây là khóm hoa Lục Cảnh Hà hái về tặng cậu.
Nghĩ tới chuyện mới sáng sớm hắn đã vì cậu lên núi hái hoa là Khương Ly lại có cảm giác tâm hồn cậu đang rung lên từng hồi, nỗi buồn bã khi kiếp nào hắn cũng quên mất cậu bỗng chốc biến thành mây khói.
Thật ra chuyện hắn có ký ức về cậu hay không chẳng quan trọng nữa rồi, vì cậu biết dù có ra sao hắn vẫn luôn đặt cậu ngay đầu quả tim mà yêu thương.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Khương Ly càng thêm vui, cậu quay đầu nhìn người sau lưng đang chăm chú ngắm cậu rồi nở một nụ cười thật tươi.
Lục Cảnh Hà vẫn luôn ngắm Khương Ly, thấy nụ cười ấy, bỗng chốc hắn thấy chẳng còn bông hoa nào khiến hắn rung động ngoài cậu nữa.
“Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 12%, tổng 82%” Hệ thống lên tiếng thông báo.
Đã từ lâu Khương Ly chẳng còn để tâm tới chỉ số yêu thích gì gì đó nữa, cậu tin rằng nếu cậu cũng có thì chắc chắn nó sẽ luôn đạt 100%.
Lục Cảnh Hà tiến thêm vài bước tới cạnh Khương Ly, chậm rãi nói: “Đây là cánh đồng hoa thầy để lại cho tôi.”
“Dạ?” Khương Ly quay đầu nhìn về phía hắn.
Về bối cảnh của Lục Cảnh Hả, ngoại trừ việc hắn là một nhà thư pháp thì Khương Ly chưa biết gì hết, cũng chưa kịp biết.
Lục Cảnh Hà kể về thầy Tề, thuận đường giải thích luôn vì sao hắn lại quyết định sống ở đây.
“Giống hoa này thầy tôi đem về sau một chuyến du lịch tới trấn nhỏ xa xôi nào đó.” Lục Cảnh Hà khẽ lay một đóa hoa: “Đích thân thầy tôi vun trồng, ban đầu chỉ có một khoảnh đất nhỏ thôi, ai ngờ càng mọc càng nhiều, cuối cùng thành một biển hoa thế này.”
Thời gian dần trôi từ năm này sang tháng khác, hoa đã thành rừng nhưng thầy lại chẳng còn nữa.
Khương Ly nghiêm cẩn nghe hắn kể, ngắm nhìn biển hoa trước mắt, cậu khẽ nói: “Thầy của anh thực sự rất tuyệt.”
Lục Cảnh Hà gật đầu, đối với hắn, thầy Tề chẳng khác nào gia đình thứ hai của hắn hết.
“Đúng rồi, loài hoa này tên gì ạ?” Khương Ly thắc mắc.
Lục Cảnh Hà đáp: “Người dân xứ đó gọi hoa này là Bạch Lộ vì tới tháng chín, khi trời có sương trắng chúng sẽ héo tàn.”
Tháng tám sương về hoa nở, tháng chín sương tan úa tàn, thế nên nó tên Bạch Lộ.
Hai người dạo chơi chung quanh một vòng, Lục Cảnh Hà nói ở đây có suối nước nóng tự nhiên.
Mấy năm trước hắn thuê người dẫn mạch nước nóng ngầm dẫn thẳng tới tứ hợp viện, lại cải tạo mấy phòng thành khu suối, nếu Khương Ly thích có thể tới ngâm mình bất cứ lúc nào.
Trên núi nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, đêm lạnh mà có suối nước nóng ngâm thì không gì tuyệt hơn.
Khương Ly không khách khí, nhanh miệng đồng ý luôn.
Mặt trời lên ngày càng cao, đã sắp giữa trưa nên hai người về nhà ăn cơm.
Hai người mới vào nhà đã thấy dì Lan nhắc Lục Cảnh Hà rằng điện thoại hắn reo sáng giờ, là Lục Dữ gọi.
Bà thấy cậu ta gọi nhiều quá nên bắt máy hộ hắn luôn.
Lục Cảnh Hà gật đầu, hắn cũng đoán ra nguyên do nó gọi cho hắn rồi, thế nên lấy điện thoại gọi lại.
Quả đúng như hắn nghĩ, chuông mới reo một hồi đã thấy Lục Dữ hấp tấp bắt máy: “Anh, em qua chỗ anh chơi nhé?”
Lục Cảnh Hà nhìn Khương Ly đang nô đùa trong sân với Khương Nhu Mễ, lạnh lùng từ chối: “Không.”
“.
.
.” Lục Dữ quyết không khuất phục: “Em chuẩn bị quần áo xong xuôi rồi, chờ mỗi anh đồng ý thôi đó!”
Lục Cảnh Hà lời ít ý nhiều: “Anh không đồng ý.”
Lục Dữ: “.
.
.”
Lục Cảnh Hà cúp máy, Lục Dữ thực sự quá ồn ào, nếu nó tới đây thật thì lấy đâu ra thời gian cho hắn với Khương Ly ở riêng cơ chứ?
Hạ quyết tâm không cho Lục Dữ tới quấy rầy, Lục Cảnh Hà ra sân gọi Khương Ly nhanh vào ăn trưa.
Bình thường nếu Tề Thụy không ở lại thì còn mỗi hắn với dì Lan ăn cơm, thú thật rằng thế có đôi phần quạnh quẽ.
Nay có thêm Khương Ly, khỏi nói cũng biết dì Lan vui tới cỡ nào, bà dồn lực nấu một bàn đồ ăn thật lớn chiêu đãi cả nhà.
Ăn uống xong xuôi, Lục Cảnh Hà dẫn Khương Ly đi thăm thú khắp tứ hợp viện.
Vì nơi này quá lớn, không thể đi hết các phòng lớn nhỏ nên hai người chỉ đi một nửa rồi về lại thư phòng chính bên kia.
Thư phòng và phòng khách là hai nơi thường ngày Lục Cảnh Hà lui tới nhiều nhất, tối qua Khương Ly chưa kịp quan sát, nay phải ngắm kỹ một phen mới được.
Mỗi chỗ trong phòng đều được bài trí vô cùng tinh tế, có thể nhận ra gu thẩm mỹ của chủ nhân rất cao, trên bàn bày mấy thứ linh tinh như sách, bút lông, giấy nghiên.
.
.
chứng tỏ đây là nơi Lục Cảnh Hà luyện chữ thường ngày.
Khương Ly đi tới bàn sách, quay đầu hỏi Lục Cảnh Hà: “Tôi có thể mượn chút giấy bút của anh không?”
Là yêu cầu của Khương Ly, đương nhiên Lục Cảnh Hà sẽ không từ chối.
Hơn nữa lâu nay hắn vẫn luôn rất tò mò về chữ viết của cậu, cớ sao lại giống hắn đến vậy? Nghe Khương Ly hỏi, đương nhiên hắn đồng ý ngay, đã thế còn đích thân tới mài mực giúp cậu.
Nếu Tề Thụy ở đây, chắc chắn anh ta sẽ vô cùng kinh ngạc.
Lục Cảnh Hà rất quý trọng bút lông của mình, đừng nói cho mượn dùng, ngay cả việc vệ sinh lông cọ cũng phải chính tay hắn làm.
Sau khi giúp Khương Ly mài mực, Lục Cảnh Hà đứng sang một bên chờ xem.
Ánh mắt hắn quan sát thật kỹ từng động tác của Khương Ly, khi cậu mài mực, khi cậu nhấn bút, không chút nào rời khỏi.
Một chữ “Lục” đầu tiên đã xong.
Tuy Khương Ly không liếc mắt lên nhìn nhưng cũng đủ biết ánh mắt tò mò của Lục Cảnh Hà, cũng do chữ viết hai người quá giống nhau
Trình độ thư pháp của Khương Ly đều do một tay Tiêu Khải Hành dạy dỗ, đời này Lục Cảnh Hà vẫn còn năng lực của Tiêu Khải Hành nên đương nhiên chữ của hai người sẽ y hệt nhau.
Viết xong ba chữ “Lục Cảnh Hà”, Khương Ly dừng bút, ngẩng đầu cười với người đang ngắm mình nãy giờ: “Ở trước mặt Lục đại sư mà dám múa rìu qua mắt thợ, để anh chê cười rồi.”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.”
Một câu “Lục đại sư” khiến hắn nhớ lại cái xưng hô “Lục lão đại sư” dạo trước, hắn câm nín một hồi mới đáp lời: “Không đâu, cậu viết rất đẹp.”
“Thật không?” Khương Ly bật cười: “Từng có người khen chữ tôi rất giống chữ anh, lúc đó tôi không biết Lục đại sư lại chính là anh nên xưng hô bậy bạ, kêu anh là Lục lão đại sư, xin lỗi nhé.”
“.
.
.
Không sao đâu.”
Lục Cảnh Hà ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng: “Chữ cậu.
.
.
là tự luyện ư?”
Khương Ly hiểu ý hắn, nhưng sợ ký ức hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa cũng đâu thể nói đích thân hắn dạy cậu, chỉ đành bịa chuyện lung tung: “Đúng thế, nói ra chắc anh không tin, nhưng chính tôi cũng chẳng biết nguyên do ra sao, chỉ biết mới viết chữ đã rất giống anh rồi, có lẽ do duyên phận hết đấy!”
Nói rồi cậu còn gật đầu bồi thêm một câu chắc nịch: “Duyên phận thật quá thần kỳ!”
Lục Cảnh Hà: “.
.
.
” Thiếu chút nữa là hắn tin rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tới chiều Khương Ly trổ tài xuống bếp, vẫn như ở các thế giới trước, tài nấu nướng của cậu không lụt nghề chút nào, ai ai cũng phải khen một câu.
Dì Lan mới nếm thử xong đã khen không ngớt lời, còn bảo sau này ai cưới được cậu sẽ hạnh phúc lắm đây.
Lục Cảnh Hà nghe vậy nghĩ thầm, đúng thật lúc này hắn rất hạnh phúc.
Xong bữa cơm tối, chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là tới giờ livestream, Khương Ly về phòng chuẩn bị trang phục, Lục Cảnh Hà cũng phải về thư phòng nên đi cùng luôn.
Ngay khi tới thư phòng, Khương Ly nhắc Lục Cảnh Hà đừng khen thưởng trong livestream nữa, quá tốn kém cho hắn.
Lục Cảnh Hà nghe vậy, ngạc nhiên sửng sốt: “Sao cậu biết là tôi?”
Khương Ly quơ quơ điện thoại trong tay, cười nói: “Sáng nay tôi đăng Weibo thấy thông báo từ điện thoại anh.”
Lục Cảnh Hà không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này, hắn ảo não tự trách sao sáng nay ra ngoài không cầm theo điện thoại, nhưng riêng việc khen thưởng cho Khương Ly thì hắn vẫn rất kiên trì: “Cậu cũng nói rồi đó thôi, trong phạm vi năng lực là được mà.”
“Nhưng anh tặng nhiều quá.” Khương Ly lắc đầu: “Anh biết mà, tiền thưởng sẽ phải chia một phần cho nền tảng, chẳng hạn như đêm qua, anh tốn hơn 38 vạn nhưng một nửa chỗ đó cho nền tảng hết rồi, quá lãng phí.”
Lục Cảnh Hà biết phải chia cho nền tảng, nhưng hắn không ngờ sẽ phải chia nhiều tới vậy.
Tâm ý hắn tặng Khương Ly phải san đôi sẻ nửa cho người khác ư, hắn cau mày: “Hay lần sau tôi chuyển khoản qua WeChat cho cậu?”
Khương Ly tưởng Lục Cảnh Hà sẽ bỏ cuộc, ai ngờ hắn nghĩ ra cách chuyển khoản WeChat, cậu bật cười, lại xua tay: “Thực sự không cần đâu, chuyện này sau hãy nói tiếp nhé, tôi phải về thay đồ trước đã.”
Lục Cảnh Hà theo bóng lưng Khương Ly, suy nghĩ về tỷ lệ ăn chia của nền tảng một hồi rồi về gọi điện cho Tề Thụy, để anh ta giúp mình mua đứt nền tảng về luôn.
Tề Thụy đang ăn cơm, tưởng hắn định đầu tư: “Ngài muốn đầu tư vào P trạm ạ? Thế cũng khá được, lượng truy cập của nó rất đều, đúng chuẩn một hướng đầu tư hợp lý.”
“Không đầu tư.” Lục Cảnh Hà đáp, tiền hắn đủ tiêu chục đời sau thì cần gì phải đầu tư kiếm thêm nữa.
Lục Cảnh Hà kể lại chuyện hắn khen thưởng cho Khương Ly bị nền tảng rút mất một nửa, thế nên hắn kết luận rằng nếu mua đứt nền tảng thì không lãng phí nữa rồi, dù sao tiền cũng về túi nhà mình hết.
Vừa rồi Tề Thụy còn đang thắc mắc vì sao Lục Cảnh Hà bỗng dưng nổi hứng đầu tư, không ngờ ngài Lục muốn mua đứt nền tảng livestream lại là vì Khương Ly, một nguyên do đơn giản tới mức anh ta nghẹn cơm, im lặng mất một lúc lâu.
“Tôi mua không nổi?” Lục Cảnh Hà thấy anh ta không hé răng, lại hỏi tiếp.”
“Không không.” Tề Thụy đáp: “Đừng nói một nền tảng, ngài có mua hai, ba cái nữa về chơi cũng không thành vấn đề.”
Ở nơi ngài Lục không nhìn thấy, trợ lý Tề của ngài ấy đã mất sạch ham muốn tiếp tục ăn cơm, lặng lẽ chảy giọt nước mắt nghèo nàn.
Niềm vui của người giàu có thật khó hiểu, bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của anh ta.
------oOo------