Trần Tứ bị Khương Ly dọa chết khiếp, lão ngã gục xuống rồi trườn bò chạy trốn, nhưng mới bò được nửa mét bỗng nhiên thấy có gì đó sai sai, thế nên lão đánh bạo quay đầu lại.
Thấy Khương Ly mặc trang phục trại mình, mặt mày sạch sẽ, ngoại trừ vài vết máu bầm thì làm gì kinh tởm như tối qua, chứng tỏ đây là người sống!
Nhận ra mình bị lừa, Trần Tứ tức giận nhặt thanh trường đao gần đó, nhanh chóng trỏ thẳng vào mặt Khương Ly: “Được lắm, hóa ra mày là thằng thư sinh mạt rệp tối qua dọa tao, hôm nay ông sẽ chẻ mày ra thành tám khúc!”
Khương Ly không ngờ Trần Tứ nhạy bén tới vậy, thấy lão lao tới định chém mình, cậu tái mặt ném tên thổ phỉ đang trói dở trong tay xuống rồi mau chóng núp sau lưng Huyền Thanh, run rẩy nói: “Hòa thượng nhỏ, cứu mạng! ! !”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Màn trình diễn lật mặt như lật bánh của Khương Ly hắn xem quen rồi, thế nên thấy cậu ôm chặt tay mình, mắt bất giác lườm tên thổ phỉ, lại nói với Khương Ly: “.
.
.
Thí chủ, xin đừng manh động.”
“Hả?” Khương Ly sửng sốt, buông tay ra nhưng vẫn núp rịt sau lưng hắn: “Huyền Thanh ơi, người bảo vệ ta đi mà.”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Trần Tứ thấy hai người không thèm để lão vào mắt, lão thẹn quá hóa giận giơ đao lao tới chém người.
Khương Ly kêu to: “A a a hòa thượng nhỏ cẩn thận! ! !”
“Câm miệng.” Huyền Thanh nghe cậu gào mà đau hết cả đầu, hắn lao lên ứng chiến với Trần Từ, và sau đó là một màn đút hành cho lão thổ phỉ vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí lão chưa kịp phản kháng đã bị Huyền Thanh đánh cho te tua ngã nhào ra đất.
Huyền Thanh thu tay, cúi xuống nhìn Trần Tứ đang lăn lộn, chưa kịp xem tình hình đã nghe sau lưng có tiếng vỗ tay “Lốp bốp” vang dội kèm lời cổ vũ: “Hòa thượng nhỏ, người giỏi quá đi mất, quả nhiên đi với người mới là an toàn nhất! ! !”
Đương nhiên Huyền Thanh chẳng thèm nghe Khương Ly khen, hắn khom lưng nhặt dây thừng dưới đất ném cho cậu, ý bảo cậu lanh lẹ trói hết đám thổ phỉ lại đi.
“Để ta!” Khương Ly không dong dài nữa, trói hết đám thổ phỉ đó lại.
Khi nút chết cuối cùng đã thắt xong, tranh thủ lúc Huyền Thanh không để ý, Khương Ly tiện tay giết luôn mấy tên thổ phỉ từng hại nguyên chủ, trong đó có cả Trần Tứ.
Coi như báo thù thay cho nguyên chủ, hi vọng cậu ấy có thể an giấc ngàn thu.
Giải quyết luôn mấy thằng thổ phỉ canh cửa, Khương Ly và Huyền Thanh ở lại trong sơn trại một đêm.
Khương Ly đã hạ thuốc cho chúng nó hôn mê bất tỉnh, thế nên hai người chẳng vội đi báo quan làm gì, cứ nghỉ ngơi tới sáng mai hẵng tính.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hôm sau Khương Ly ra ngoài vẫn thấy đám thổ phỉ trong trạng thái hôn mê, công nhận thuốc của hệ thống đỉnh thật.
Khương Ly dậy khá sớm, thậm chí giờ này Huyền Thanh còn chưa tỉnh giấc, xoa xoa cái bụng trống trơn, cậu quyết định mò xuống bếp một chuyến.
Mấy ngày đi đường ăn tạm ăn bợ, hôm nào Khương Ly cũng thấy miệng mình nhạt lách.
Trong phòng bếp của đám thổ phỉ có không ít nguyên liệu nấu ăn, thế là cậu xắn tay áo bắt đầu nhóm lửa thể hiện trù nghệ tài hoa của mình.
Huyền Thanh ăn chay, nấu cho cả hắn ăn nên Khương Ly không động tới chỗ thịt muối dự trữ của bọn thổ phỉ.
Cậu lôi ra một nùi nấm hương, đậu hũ, măng tươi.
.
.
đương nhiên, đối với cậu nấu món chay từ những thứ này khá dễ.
Tới khi Huyền Thanh tỉnh giấc, vừa ra khỏi cửa đã thấy khói bếp tỏa lên nghi ngút.
Trước mắt trong sơn trại chỉ mỗi hắn và Khương Ly còn tỉnh táo, không là hắn thì chắc chắn là Khương Ly, thế nên hắn rảo bước tới phòng bếp xem sao.
Vừa bước vào bếp, Huyền Thanh đã ngửi thấy mùi hương thức ăn đầy hấp dẫn phiêu đãng trong không khí.
Khương Ly bưng nốt bát canh mới nấu lên bàn, nghe tiếng bước chân, mới ngẩng đầu đã thấy Huyền Thanh tới, cậu mỉm cười thật tươi: “Chào buổi sáng nhé hòa thượng nhỏ.”
Tầm mắt Huyền Thanh dừng trước nụ cười tươi tắn của Khương Ly, không hiểu sao trái tim như được thứ gì chạm tới khiến hắn nghẹn ứ nơi cổ họng.
Cảm giác vừa lạ vừa quen này khiến Huyền Thanh sửng sốt hồi lâu, bước chân vô thức khựng lại, cứ đứng yên đó ngắm nhìn cậu.
Khương Ly thắc mắc tự hỏi vì sao hắn không vào, ai ngờ lại nghe tiếng hệ thống thông báo: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng thêm 5%, trước mắt đạt 15%.”
Nói rồi hệ thống còn nhỏ giọng thì thầm một câu: “Ký chủ, tài nghệ nấu ăn của cậu siêu đỉnh luôn đó, thúc đẩy tình cảm ghê gớm thật, tiếp tục cố gắng nha!”
Khương Ly nghe vậy bật cười: “Ừm, cảm ơn Tiểu Khả Ái nhé.”
Thật ra Khương Ly có chút thắc mắc với tiến độ tăng trưởng của trị số yêu thích lần này, nó thực sự chậm hơn thế giới trước rất nhiều, cậu cứ tưởng có năm thế giới trước làm nền thì lần này phải siêu nhanh luôn chứ?
Hay do trục trặc hệ thống trước khi vào trò chơi? Rốt cuộc nguyên nhân do đâu?
Khương Ly không tài nào hiểu nổi, ngay chính hệ thống cũng không tài nào tra ra được.
Vì đâu mà trò chơi công lược này tồn tại, nhà sáng lập nó là ai, mục đích của nó là gì, cậu sẽ phải tồn tại trong không gian giả tưởng này bao lâu? Vấn đề này luôn ám ảnh Khương Ly suốt thời gian qua.
Cơ mà nghĩ ra hay không cũng chẳng sao hết, qua vài thế giới, giờ đối với Khương Ly mà nói, lần nào sống lại cũng như mở ra một trang đời mới, một trang đời chẳng khác nào thế giới hiện thực.
Quan trọng nhất là, Khương Ly chắc chắn không gian giả tưởng này còn thì người yêu cậu còn, và cậu sẽ được bên hắn mãi mãi.
Nghĩ tới đây, Khương Ly không thèm suy nghĩ tới mấy chuyện rối nùi đó nữa, cậu gọi Huyền Thanh: “Lại đây ăn sáng đi, mấy ngày nay cứ để người chăm sóc ta mãi, từ hôm nay để ta tới trả ơn người nhé.”
Huyền Thanh nghe theo Khương Ly lại gần, cúi đầu nhìn bàn thức ăn cực kỳ thịnh soạn cậu tự tay chuẩn bị.
Đậu phụ chiên, rau xào, măng xào.
.
.
nguyên bàn đồ chay, nhìn là biết đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Huyền Thanh không biết nấu ăn, mấy ngày nay hắn chỉ kiếm chút rau dại luộc lên, có khoai thì nướng chín, thực sự chẳng có mùi vị gì sất.
Huyền Thanh đã quen ăn thanh đạm nên thấy khá ổn, nhưng lúc này biết Khương Ly vì mình mà phải dậy sớm nấu cơm, hắn bất giác áy náy vì mấy ngày qua đã để cậu ăn quá nhạt nhẽo, dù sao Khương Ly vẫn còn là người bệnh mà.
Nghĩ đến đây, Huyền Thanh bình tĩnh cố nén cảm xúc, hắn nhìn về phía Khương Ly: “Ngươi.
.
.”
“Ta làm sao?” Khương Ly kéo ghế ngồi xuống, ý bảo Huyền Thanh cũng mau chóng ngồi xuống ăn cơm: “Tuy toàn món chay nhưng ta cam đoan siêu ngon luôn, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi nào, ta sắp đói chết rồi đây.”
Huyền Thanh nghe tiếng Khương Ly thúc giục, bỗng dưng thấy cuộc sống của hắn phong phú hơn nhiều.
Trước đây sáng nào hắn cũng phải thức dậy trong sự quạnh quẽ, thế nên hắn vui vẻ ngồi xuống ăn bát cơm Khương Ly đã xới sẵn cho.
Nếm thử một miếng, động tác Huyền Thanh dừng lại trong chớp mắt.
Hạt cơm trắng dẻo mềm, có vị ngọt tự nhiên của lúa mới, có thể nếm ra là loại gạo có chất lượng vô cùng tốt.
Giờ giá gạo không rẻ, xem ra đám thổ phỉ này cũng biết hưởng thụ ra phết.
Có điều thứ khiến Huyền Thanh để ý lúc này chính là đúng như lời Khương Ly nói, tài nấu nướng của cậu ấy vô cùng đỉnh, muốn nấu được nồi cơm ngon đến vậy chẳng phải chuyện dễ, bởi cả lượng gạo và nước đều phải cân bằng một cách hoàn hảo.
Khương Ly thấy Huyền Thanh hài lòng thưởng thức thì lên tiếng hỏi: “Thế nào? Ăn có ngon không?”
Huyền Thanh biết cậu đang nhìn mình đầy chờ mong, hắn gật đầu đáp: “Ừm.”
Tuy toàn bộ đều là đồ chay nhưng đều chan chứa tâm tư tình cảm của Khương Ly trong đó.
Bên trong đậu hũ chiên nhồi nấm hương băm nhuyễn, hai thứ kết hợp với nhau tạo ra hương vị vô cùng hài hòa.
Tiếp đến là măng xào, tuy chỉ xào với gia vị nhưng kết hợp với nước sốt mới lạ chính tay Khương Ly pha tạo thành một món vô cùng tốn cơm.
Đến cả món rau đơn giản cũng mang hương vị rất riêng.
Khương Ly thấy Huyền Thanh ăn ngon lành, cậu cười rộ: “Không có nhiều thời gian nên ta chỉ làm được vài món đơn giản vậy thôi, nào người về khách điếm nhà ta chơi, chắc chắn ta sẽ nấu nhiều món ngon hơn nữa cho xem.”
Trước đây chưa lần nào Huyền Thanh đồng ý sẽ cùng đi với Khương Ly tới trấn Thanh Thủy, thậm chí hôm qua hắn còn định giải quyết xong đám thổ phỉ rồi sẽ đường ai nấy đi, tiếp tục độc hành khắp thiên hạ.
Chẳng ngờ nay Huyền Thanh không từ chối, hắn cảm giác nếu hôm nay mình từ chối, chắc chắn đôi mắt long lanh của Khương Ly sẽ tắt dần đi, và nụ cười bên môi cậu cũng mất tăm mất tích.
Huyền Thanh không muốn điều đó xảy ra.
Ăn uống xong xuôi, Khương Ly và Huyền Thanh thu dọn một hồi rồi cùng nhau rời khỏi sơn trại.
Lúc này đã khoảng giờ Thìn, hai người tốn nửa tiếng mới xuống được tới chân núi.
Tới chân núi, đúng lúc gặp một bác trung niên đánh xe bò vào trấn, thế nên Khương Ly mở lời hỏi quá giang luôn.
Dung mạo nguyên chủ rất đẹp, mà cái đẹp thì luôn gây thiện cảm, thế nên cậu hỏi là bác trung niên thắng con bò lại ngay.
Khương Ly học nguyên chủ hành lễ với người lớn, lại tươi cười hỏi: “Chào bác ạ, cho con hỏi là bác đi đâu thế?”
Bác trung niên khá mập mạp, trông có vẻ rất hiền lành, thấy Khương Ly ăn mặc tả tơi nhưng lễ phép thì đáp lời: “Ta vào huyện Vượng Thành, công tử, sao công tử lại ở nơi vắng vẻ thế này?”
Khương Ly biết còn cố hỏi, con đường này chỉ dẫn tới một điểm duy nhất là huyện Vượng Thành mà thôi.
Nghe bác trai đáp lời, cậu kể lể: “Chào bác ạ, con là học sĩ Đại học phủ Phổ Châu, dọc đường về quê con với bạn bất hạnh gặp phải sơn tặc, đồ đáng giá trên người con bị cướp sạch rồi.
Bác có thể cho chúng con quá giang một đoạn được không? Chúng con cũng muốn tới Vượng Thành.”
Ở thời cổ đại, các học sĩ luôn được người đời tôn kính hết mực, đương nhiên Đại học phủ Phổ Châu cũng rất danh tiếng.
Bác trai vừa nghe Khương Ly là học sĩ Đại học phủ Phổ Châu là ánh mắt nhiệt tình tiếp đón ngay tức khắc: “Đương nhiên là được, nếu hai công tử không chê thì lên đi!”
“Cảm ơn bác ạ.” Khương Ly hành lễ với đối phương thêm lần nữa, sau lại quay đầu vẫy tay với Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, lại đây với ta nào.”
Huyền Thanh lại gần chắp tay lạy bác trai, sau đó kéo Khương Ly ngồi lên xe bò.
Còn một đoạn nữa mới tới huyện Vượng Thành, nếu đi bộ chắc chắn rất mất thời gian, có xe bò chở sẽ nhanh hơn nhiều.
Hơn nữa chiếc xe bò còn được lót một lớp thảm rơm dày dặn, ngồi lên êm ái vô cùng.
“Hai vị công tử ngồi cho vững nhé!” Bác trai thét to một tiếng, nói rồi đánh xe cho bò chạy.
Khương Ly nằm trên lớp cỏ khô, đôi tay gối sau đầu, hai chân vắt chéo hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp.
Huyền Thanh bên cạnh ngồi xếp bằng, nhắm mắt niệm kinh như mọi khi.
Đang niệm, bỗng dưng Huyền Thanh nghe tiếng cười khúc khích của Khương Ly, hắn muốn làm lơ lắm nhưng không ngờ cậu càng cười càng lớn, cười tới mức thắt ruột thắt gan.
Huyền Thanh chỉ có thể tạm dừng niệm kinh, mở to mắt nhìn về phía cậu.
Khương Ly nằm rạp xuống cười, cậu ngước lên nhìn hắn, tiếng cười lại càng to hơn.
Huyền Thanh: “.
.
.
Cậu cười cái gì?”
“Há há há ngại quá.
.
.
“ Khương Ly vật vã ôm bụng cười, lại trỏ trỏ cái đầu trọc lốc của Huyền Thanh: “Người ngồi đúng hướng nắng nên giờ cái đầu bóng loáng phản quang luôn hahahahaah! ! !”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện quả thực mặt trời đang chiếu thẳng xuống đầu hắn, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
May xe bò rẽ kịp thời giúp cái đầu hắn tránh mặt trời nên Khương Ly mới chịu ngừng cười.
Có xe bò, họ chỉ mất mười lăm phút đã vào tới huyện Vượng Thành.
Khương Ly và Huyền Thanh xuống xe, sau khi cảm ơn bác xe bò thì thong thả vào thành.
Lúc rời đi, Khương Ly còn tranh thủ lúc bác xe bò không để ý dém chút bạc xuống thay cho tiền xe.
Vào huyện Vượng Thành, hai người tìm một nơi có thể viết thư.
Khương Ly viết một bức thư tố cáo rõ ràng tội trạng của đám thổ phỉ, sau đó nhờ người lạ đưa tới nha môn.
Không chỉ có vậy, cậu còn chấp bút viết thêm một lá thư nữa gửi về nhà cho cha Khương, nói mấy ngày nữa cậu sẽ về, ông đừng quá lo lắng kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe.
Huyền Thanh thấy Khương Ly móc bạc ra trả chủ tiệm, hắn thắc mắc: “Bạc đâu ra thế?”
“À, ta tiện tay thó được ở sơn trại đấy.” Khương Ly đáp, sợ Huyền Thanh hiểu lầm cậu tham lam nên giải thích tiếp: “Tuy làm chuyện tốt chẳng cần đền ơn, nhưng giang hồ nguy cấp lắm rồi.
Giờ chúng ta chẳng một xu dính túi, có bạc vẫn tiện hơn nhiều.”
Cơ mà Khương Ly đã quá nhạy cảm rồi, Huyền Thanh thấy cậu làm thế cũng chẳng sao, chỉ gật đầu coi như đồng ý.
Chuyện thổ phỉ cứ để quan huyện xử lý, chẳng liên quan gì tới họ nữa.
Khương Ly đề nghỉ ở lại huyện Vượng Thành nghỉ ngơi một ngay, thăm thú phong cảnh khắp nơi rồi mai hẵng lên đường.
Huyền Thanh không thắc mắc gì, hai người tới cửa tiệm quần áo gần đó mua trang phục mới, sau đó lại kiếm khách điếm tiện ăn cơm ngủ nghỉ lại luôn.
Tới nơi, tiểu nhị nhiệt tình tiến tới tiếp đón hai người: “Hoan nghênh hai vị công tử, hai vị muốn trọ lâu dài hay tạm nghỉ chân?”
Khương Ly đáp: “Tụi ta chỉ nghỉ chân ngắn ngày thôi.”
“Thực xin lỗi hai vị, gần đây học sĩ thi vào Đại học phủ Phổ Châu rất đông nên bổn tiệm chỉ còn đúng một phòng thôi, xin quý khách hãy thông cảm cho chúng ta.” Tiểu nhị áy náy đáp.
Tiểu nhị nhắc Khương Ly mới nhớ đúng thật năm nào vào thời điểm này cũng có rất đông người thi vào Đại học phủ Phổ Châu, lấy kinh nghiệm từ nguyên chủ, không chỉ khách điếm này đông mà các chỗ khác cũng thế, vô cùng khó thuê phòng.
Thương lượng với Huyền Thanh một hồi, Khương Ly quyết định thuê một phòng chung luôn.
Hai người ăn uống xong xuôi là có tiểu nhị dắt lên lầu tận nơi.
Tuy phòng chỉ có một gian nhưng trông khá lớn, phong cách bài trí cổ kính sạch sẽ, Khương Ly rất hài lòng.
Trên người Khương Ly vẫn mặc bộ quần áo tả tơi từ khi cậu tới thế giới này, tuy đã mua quần áo mới nhưng vẫn phải tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng mặc lên.
Khương Ly phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị nước nóng, chờ đối phương rời đi, cậu cười tủm tỉm hỏi Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, lúc này người cũng mệt mỏi lắm rồi phải không?”
Huyền Thanh liếc mắt nhìn cậu, ý bảo có chuyện thì nói lẹ đi.
Khương Ly khoái trá xoa xoa tay, nóng lòng lên tiếng: “Dù sao tối nay cũng phải ngủ chung, lát nữa người có muốn tắm chung với ta không? Ta giúp người kỳ lưng nhé!”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Thí chủ, xin hãy tự trọng.
------oOo------