Từ nhỏ Huyền Thanh đã không thích thân cận với bất kỳ ai, đương nhiên cũng không thích đụng chạm với những người theo khác, mấy ngày ròng ở cùng Khương Ly, theo lý thuyết hẳn đã ngoài ý muốn lắm rồi.
Cho nên khi Khương Ly đưa ra đề nghị muốn tắm chung, Huyền Thanh không thể tin nổi: “Cậu nói cái gì?”
“Tắm chung đó” Khương Ly mỉm cười: “Cả hai đều là đàn ông con trai với nhau, tắm chung có sao đâu? Chẳng lẽ trong chùa người không nô đùa nghịch nước với các sư khác hả? Nghe người kể gần chùa có hồ nước mát lắm mà.”
Đúng là ở sân sau chùa Gia Khánh có một hồ nước tự nhiên khá lớn, nước trong veo, dù trời có nóng tới cỡ nào thì nước bên trong cũng mát lạnh sảng khoái vô cùng.
Các hòa thượng trẻ trong chùa rất hay xuống nô đùa giải nhiệt, nhưng trong đó không bao gồm hắn.
Hơn nữa khi Khương Ly nói câu “Tắm chung”, ánh mắt cậu trông rất bất thường, nhưng hắn ngẫm mãi vẫn không hiểu vì sao.
Đã thế từ nãy tới giờ Khương Ly còn ríu rít lay lay tay hắn như năn nỉ, khiến hắn không tập trung suy nghĩ nổi.
“Cậu tự tắm đi.” Huyền Thanh bỏ lại câu này, hất tay Khương Ly ra rồi xoay người ngồi lên giường, bắt đầu nhắm mắt niệm kinh.
Khương Ly thấy Huyền Thanh chắp tay trước ngực thì thôi không trêu hắn nữa, cậu ngồi chờ nước, đưa lưng kéo thanh nhiệm vụ chính ra xem luôn.
【 Nhiệm vụ chính: Theo đuổi nam chính—— Huyền Thanh, mười chín tuổi, hòa thượng chùa Gia Khánh.
Nhiệm vụ nhánh: Chăm sóc cho cha Khương một cuộc sống dưỡng già đủ đầy.
】
Trước khi chết, điều duy nhất nguyên chủ lo lắng là người cha đang vò võ ở nhà chờ cậu ấy, cho nên nguyện vọng là sẽ có người thay cậu chăm sóc ông ấy dưỡng già.
Trong trí nhớ của nguyên chủ về cha Khương, Khương Ly không khỏi nhớ tới cha mẹ đời trước của cậu.
Ở thế giới có Lục Cảnh Hà, cha mẹ cậu sống thọ tới tận 90 tuổi, hai người vô cùng yêu thương cậu, bù đắp cho những đời thiếu vắng tình yêu thương gia đình cho cậu.
Đời kiếp này cậu hiếu thảo với cha Khương như cha ruột mình, bảo vệ ông ấy an tâm dưỡng già thay nguyên chủ.
Khương Ly tắt giao diện hệ thống, quay người thấy Huyền Thanh vẫn tập trung nhắm mắt dưỡng thần, cậu lên tiếng hỏi: “Hòa thượng nhỏ, người có biết niệm kinh siêu độ không?”
Kinh Vãng sinh là một trong những kinh thư mà tăng nhân bắt buộc phải thuộc, đương nhiên Huyền Thanh cũng thế, hắn mở mắt nhìn về phía cậu “Có.”
Khương Ly đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Huyền Thanh, ngửa đầu nhìn hắn: “Vậy người có thể giúp ta chút chuyện không?”
Huyền Thanh đặt tay lên đùi, hơi cúi đầu nhìn cậu, môi mỏng phun ra hai chữ: “Nói đi.”
Hắn hỏi cụ thể tức là đã đồng ý.
Khương Ly lập tức đứng dậy, cởi giày nhanh chóng rồi nhanh chóng leo lên giường với Huyền Thanh, học theo hắn ngồi xếp bằng.
Giường khá nhỏ, chỉ thầm khoảng một mét.
Gần như Khương Ly phải ngồi dán sát vào Huyền Thanh, thế nên hắn chủ động nhích ra một chút.
Khương Ly làm bộ không nhìn thấy gì, nói: “À là thế này, ta có một người bạn, người bạn đó và ta cùng nhau thi đỗ Đại học phủ Phổ Châu, nhưng trên đường về thăm quê, người bạn đó cũng bị thổ phỉ sát hại giống ta nhưng không may qua đời.
.
.”
Nói tới đây Khương Ly rưng rưng nước mắt nhìn Huyền Thanh, cậu nói như van cầu: “Xin người hãy giúp ta niệm một đoạn kinh siêu độ cho cậu ấy, để cậu ấy thanh thản ra đi, sớm đầu thai làm người, kiếp sau có thể sống một cuộc sống an nhàn hạnh phúc.”
Huyền Thanh không ngờ Khương Ly sẽ nhờ vả chuyện này, chắc cậu ấy và người bạn đó thân thiết lắm.
Nhìn đôi mắt rưng rưng sắp khóc của Khương Ly, chẳng hiểu sao Huyền Thanh có chút xót xa, nhưng nói thực thì hắn không muốn giúp người bạn kia của cậu cho lắm.
Khương Ly thấy hắn không nói gì, thế nên tiếp tục sáp lại gần: “Huyền Thanh ơi Huyền Thanh, Huyền Thanh giúp ta có được không?”
Khương Ly sáp một li thì Huyền Thanh nhích một khoảng, hắn sắp nhích luôn xuống đất rồi đây.
Huyền Thanh cau mày: “Ngã bây giờ.”
Thấy sắp ủn luôn Huyền Thanh xuống giường, Khương Ly “Ồ” một tiếng rồi ngồi hẳn hoi lại: “Ta chỉ quen mỗi hòa thượng là người thôi Huyền Thanh à, người xuất gia từ bi, người giúp ta chút nhé, chắc chắn ta sẽ báo ơn.”
Theo lý thuyết Huyền Thanh chẳng bao giờ quan tâm tới việc mình sẽ được báo đáp thế nào, chỉ lạnh nhạt nói một câu “Không cần”, nhưng khó hiểu rằng nay khi nghe Khương Ly nói, hắn lại vô thức hỏi: “Muốn báo ơn ta thế nào?”
“Chuyện này ấy à.
.
.” Khương Ly vuốt vuốt cằm, đề nghị: “Hay lát nữa ta giúp người kỳ lưng?”
“.
.
.” Huyền Thanh ngắm nhìn đôi mắt lấp lánh chờ mong của Khương Ly, hắn im lặng một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Không cần.”
Nhờ tuyệt chiêu năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Khương Ly cũng thuyết phục Huyền Thanh đồng ý thành công.
Huyền Thanh dặn dò sau khi lập tế đàn sẽ giúp Khương Ly siêu độ cho bạn cùng trường của cậu.
Thật ra Khương Ly làm gì có bạn cùng trường nào để siêu độ cơ chứ, người bạn đó chính là nguyên chủ.
Khương Ly thực sự muốn giúp con người miệt mài đọc sách, hiếu thảo với cha mẹ ấy làm chút chuyện, tuy cậu biết rõ đó chỉ là một nhân vật giả tưởng trong trò chơi mà thôi.
Huyền Thanh và Khương Ly nói chuyện một hồi thì có tiểu nhị mang nước ấm lên ngay.
Vừa vào đối phương đã xin lỗi Khương Ly rằng dạo này trong quán khá bận rộn nên mới phục vụ hơi chậm, mong cậu thứ lỗi.
Khương Ly thông cảm cho, rồi kêu tiểu nhị giúp cậu cho nước tắm vào bồn phía sau bức bình phong kia.
Tiểu nhị đi tới đi lui ba lần mới đổ đầy được bồn tắm, Khương Ly thấy đối phương chạy tới chạy lui vất vả, cậu lại gần bo cho chút tiền coi như lời cảm ơn.
Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, khen Khương Ly hết lời rồi mãi mới chịu lui xuống.
Huyền Thanh nhường Khương Ly đi tắm trước, cậu cũng không đùa dai chuyện tắm chung kia nữa, vui vẻ tự vào tắm rồi kêu lát sẽ kêu tiểu nhị thay nước mới cho hắn.
Huyền Thanh lắc đầu kêu Khương Ly cứ từ từ tắm, hắn không vội.
Khương Ly không khách khí, cậu nhanh chóng cầm quần áo mới đi tắm.
Có phương thuốc đổi từ cửa hàng hệ thống, lúc này vết thương bên hông Khương Ly đã đóng vảy, thế nên cậu cũng khỏi cần kiêng nước, cứ thể cởi sạch quần áo ngâm mình trong bồn tắm.
Mấy hôm trước vết thương chưa kịp đóng vảy, hơn nữa ở miếu hoang không có nước ấm nên lúc ở bờ suối kia cậu chỉ rửa ráy nhẹ nhàng mà thôi.
Người có thói quen tắm rửa hàng ngày như Khương Ly bứt rứt lắm rồi, mãi nay mới được ngâm mình trong nước ấm khiến cậu thỏa mãn không thôi, lỗ chân lông như giãn nở hoàn toàn.
Khương Ly tận hưởng thở dài một tiếng, tắm táp xong xuôi, cậu gọi tiểu nhị lên đổi nước tắm cho Huyền Thanh.
Huyền Thanh bước vào, đang định cởi quần thì nghe có tiếng Khương Ly gọi: “Hòa thượng nhỏ, thực sự không cần ta giúp kỳ lưng hả?”
Động tác trên tay Huyền Thanh khựng lại: “Không cần.”
“Người đừng khách khí mà.” Khương Ly ló đầu hỏi han, chân thành chào hàng mình: “Người là ân nhân cứu mạng của ta, ta hầu hạ người cũng là chuyện đương nhiên.”
“Ta thực sự không cần.” Huyền Thanh xoay người lạnh lùng nhìn cậu: “Đừng vào trong bình phong.”
“Vâng.” Khương Ly thất vọng hậm hực rụt đầu về.
Huyền Thanh rút đai lưng, đang định vắt lên bình phong thì lại thấy Khương Ly tò mò ló đầu vào.
Gân xanh trên trán hắn không nhịn được giật giật liên hồi, lên tiếng hỏi: “Cậu lại có chuyện gì nữa?”
“Không có gì không có gì.” Khương Ly xua tay, cười hì hì: “Vừa rồi quên không khen, dáng của hòa thượng nhỏ tuyệt vời lắm nha, cơ bụng tám múi quá đẹp luôn!”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Khương Ly nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc “Trêu xong chạy”, vừa nói xong là bàn chân như bôi mỡ chạy biến mất, trước khi đóng cửa còn nói một câu: “Ta chờ người dưới lầu nhé.”
Huyền Thanh nghe bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, hắn siết chặt đai lưng trong tay, chặt tới mức tay cũng nổi gân xanh.
Nhìn là biết lúc này Huyền Thanh không bình tĩnh chút nào, hắn hít sâu một hơi dài mới có thể bình tĩnh không chạy xuống xách Khương Ly lên dần cho một trận.
Cởi quần áo, Huyền Thanh ngâm mình xuống làn nước ấm.
Hắn cầm lấy khăn ẩm bắt đầu kỳ cọ, nhưng khi chà xát tới bụng, hắn chợt nhớ tới câu “Cơ bụng tám múi quá đẹp” của Khương Ly.
Tai Huyền Thanh bất giác đỏ hồng nhưng hắn không hề hay biết, theo bản năng cúi xuống nhìn bụng mình.
Vì duy trì thói quen luyện võ quanh năm nên thân thể Huyền Thanh luôn đẹp như điêu như tạc.
Có điều Huyền Thanh chẳng thân cận với bất kỳ ai, thế nên đây là lần đầu tiên có người khen cơ thể hắn đẹp.
Biết câu khen ngợi ấy chẳng khác nào lời đùa cợt nhưng không hiểu sao hắn vẫn nhớ mãi.
Nụ cười xán lạn ấy cứ đinh ninh trong tâm trí Huyền Thanh, trái tim hắn bất giác xao động, cứ có cảm giác quyết định làm bạn đường với Khương Ly là một sự lựa chọn sai lầm.
Trong lúc Huyền Thanh đau đầu nghĩ ngợi, tên gây sự Khương Ly đã sớm xuống lầu.
Khương Ly tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi kêu tiểu nhị bưng trà lên, cậu vừa uống trà vừa chờ Huyền Thanh.
Trong đại sảnh có nhà kể chuyện đang kể dã sử, rất nhiều người thích vừa ăn cơm vừa nghe chuyện xưa giết thời gian, đây cũng là phương pháp hiệu quả để khách điếm chào mời khách hàng.
Nhà kể chuyện này là một ông già để râu dài, ông kể rất truyền cảm, thỉnh thoảng còn đan xen vài câu nói đùa vô cùng hài hước, thường xuyên khiến người ta sảng khoái cười lớn.
Khách điếm nhà nguyên chủ cũng từng có nhà kể chuyện, nhưng bản lĩnh chẳng bằng một phần của ông lão kia.
Ở trấn Thanh Thủy, hầu như khách điếm nào cũng có một nhà kể chuyện riêng, nhà kể chuyện cha Khương thuê không xuất sắc bằng người ta nên khách tới ngày càng ít.
Khương Ly cân nhắc một hồi, quyết định về sẽ đảm đương vị trí nhà kể chuyện này, dù sao cổ đại và hiện đại có khác biệt rất lớn, có lẽ những câu chuyện cậu mang tới sẽ khiến người thời đại này hứng thú cho xem.
Uống hết một chén trà nhỏ thì vừa kịp lúc Huyền Thanh xuống, hắn đi tới ngồi đối diện cậu.
Khương Ly thấy sắc mặt của Huyền Thanh có chút lạnh lùng, cậu đoán hình như do cậu đùa hơi quá, thế nên chủ động tới châm trà cho hắn: “Hòa thượng nhỏ uống trà đi cho đỡ khát nè, chút nữa chúng ta đi dạo nhé.
Tuy con phố huyện này có hơi nhỏ nhưng trông cũng náo nhiệt lắm đấy.”
Huyền Thanh không đáp, chỉ lẳng lặng nhấp một ngụm trà.
Trong lúc hai người uống trà nghe kể chuyện, có thêm hai người đàn ông tới gần.
Hai người đàn ông đó yên vị ngồi xuống, thanh niên trẻ tuổi hơn lên tiếng hỏi: “Lão Chung, ta nghe nói tiểu thư nhà viên ngoại Tiền mới thắt cổ tự tử, thật hay giả vậy? Huynh biết không?”
“Ta không rõ lắm, hình như cô tiểu thư đó được nhũ mẫu phát hiện ra rồi cứu sống rồi mà?” Người được gọi là lão Chung đáp lời.
“Vậy tốt rồi, sao lại thành ra như thế? Một tiểu thư khuê các sao đột nhiên lại muốn thắt cổ tự tử?”
“À, là thế này.” Lão Chung hạ thấp giọng kể chuyện: “Biết tên dâm tặc Giang Phi Hoa không?”
“Biết chứ! Gã khốn nạn đó hại chết hàng chục cô gái xinh đẹp ở huyện ta rồi.
.
.” Thanh niên trẻ đáp lời, đột nhiên nhận ra điều gì: “Không phải chứ, gã dám nhắm tới tiểu thư nhà viên ngoại Tiền ư.
.
.”
“Đúng thật là! Mấy hôm trước viên ngoại Tiền đột nhiên nhận được một phong thư in hoa đỏ, bên trong nói gã đã ưng mắt tiểu thư nhà đó, mấy ngày nữa sẽ tới khuê phòng hẹn gặp.
Vì bảo vệ tiểu thư, viên ngoại Tiền đã phái vài chục gia đinh ngày đêm trông chừng trước cửa phòng nàng ấy, nào ngờ chính tối đó vài tên gia đinh đã bị Giang Phi Hoa giết gà dọa khỉ!”
“Tàn nhẫn tới vậy ư! ! ?” Thanh niên trẻ cả giận nói: “Trong mắt gã còn vương pháp hay không!? Sao viên ngoại Tiền chưa báo quan chứ!?”
“Báo quan cũng vô dụng thôi, nha dịch chết dưới tay Giang Phi Hoa còn ít ư?” Lão Chung lắc đầu thở dài: “Tối nay chính là ngày Giang Phi Hoa tới bái phỏng, nói chung là tiểu thư nhà ấy lâm vào cùng đường rồi, chỉ có nước chịu chết thôi, thật đáng buồn.”
“Thực đáng giận!”
Hai người ngồi cách bàn Khương Ly khá gần, thế nên hai người nghe rõ mồn một câu chuyện họ kể.
Khương Ly dừng tay uống trà, chuyên tâm nghe hai người nói chuyện.
Khương Ly nghe được ngọn nguồn sự việc, nếu chuyện này là thật, cậu tuyệt đối không thể làm lơ một sinh mệnh đang dần tàn lụi.
Vì thế Khương Ly ghé sát tai Huyền Thanh thầm thủ thỉ: “Hòa thượng nhỏ, chơi một trò chơi với ta nhé.”
Huyền Thanh hỏi: “Trò chơi gì?”
Khương Ly chỉ chỉ hai người kia, cười tủm tỉm nói: “Chơi ôm cây đợi thỏ.”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Nhớ lần trước ở sơn trại Khương Ly rủ hắn chơi trò chơi xong đi gây sự, bị phát hiện còn núp sau lưng hắn, Huyền Thanh nghi ngờ cái trò chơi “Ôm cây đợi thỏ” này vô cùng.
------oOo------