Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Huyền Thanh ôm Khương Ly rất chặt, chứng tỏ lúc này hắn chẳng vui chút nào.

Thậm chí lúc này Huyền Thanh đang tỏa ra địch ý chiếm hữu vô cùng rõ ràng khiến Khương Ly rất bất ngờ.
Tuy lần viên ngoại Tiền tác hợp cho cậu và Tiền Thanh Thanh, Huyền Thanh cũng ghen nhưng không hề làm ra hành động thất lễ thế này.

Khương Ly nghĩ ngợi một hồi, sáng nay hệ thống thông báo độ yêu thích đã đạt 43% trong khi cậu chẳng làm gì, rất bất thường.

Rốt cuộc đêm qua sau khi cậu rời đi, chuyện gì xảy ra với hắn?
Lúc này cô gái đang nằm rạp dưới đất chống người ngồi dậy, khẽ kêu: “Đau quá!”
Giọng cô gái cắt ngang mạch suy nghĩ của Khương Ly, chỉ thấy cô đẫm lệ nhìn cậu: “Khương Ly, sao huynh không ôm muội cơ chứ?”
Nhờ có ký ức của nguyên chủ, Khương Ly biết cô gái này tên Lộ Tiêm Tiêm, là con gái bà chủ cửa tiệm son phấn cách vách.

Vì hai nhà gần nhau nên ngày nhỏ Lộ Tiêm Tiêm rất hay ghé khách điếm nhà họ Khương chơi, nguyên chủ vẫn luôn coi cô là em gái mà đối xử.

Quan hệ giữa hai người khá thân thiết, thỉnh thoảng nguyên chủ rảnh rỗi còn dạy cho Lộ Tiêm Tiêm đọc sách, viết chữ.
Vừa rồi Lộ Tiêm Tiêm ngã rất mạnh, Khương Ly vội vã gác độ yêu thích sang một bên rồi chạy qua xem: “Tiêm Tiêm ngã có đau không?”
“Đau chết muội rồi.” Lộ Tiêm Tiêm nắm lấy tay cậu từ từ bò dậy.

Tuy vừa rồi Lộ Tiêm Tiêm có kịp che mặt nhưng vẫn đau lắm luôn.
Năm nay Lộ Tiêm Tiêm mới mười sáu tuổi, nếu ở thời hiện đại thì vẫn chỉ là một cô bé học cấp ba thôi.

Trong mắt một người sống không biết bao đời như Khương Ly, Lộ Tiêm Tiêm chỉ là một đứa trẻ, một cô em gái nhỏ.

Khương Ly thấy cô tủi thân mếu máo thì cười xòa, đưa tay xoa xoa đầu an ủi: “Lát nữa ta nấu bữa sáng cho muội nhé.”
“Đích thân nấu luôn ạ? Vui quá!” Ánh mắt Lộ Tiêm Tiêm sáng rực, quên luôn cái đau mà vui vẻ mong chờ.
“Sao muội biết ta đã về?” Khương Ly hỏi, giờ trời hẵng còn sớm, cậu đã kịp ra ngoài đâu.
Lộ Tiêm Tiêm đáp: “Sáng nay muội gặp chú Thái, chú ấy kể muội nghe đó.”
“Hóa ra là thế.” Khương Ly gật gù tỏ ý đã hiểu.
Huyền Thanh nghe hai người nói chuyện thân thiết, hắn bất giác cau mày cúi đầu nhìn cánh tay mình vừa ôm eo Khương Ly.

Không biết sao khi Khương Ly tránh hắn, cánh tay ấy trống trải lạ thường, cảm giác này khiến Huyền Thanh vô cùng khó chịu.
Sau khi Lộ Tiêm Tiêm tới chơi vẫn luôn bám rịt lấy Khương Ly không rời.

Khương Ly làm gì là Lộ Tiêm Tiêm theo đó, chẳng ngại ngùng chi hết.

Gần như cha Khương nhìn cô lớn lên từng ngày, biết hai người thân cận nên không thấy lạ.

Nhưng Huyền Thanh trông thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Chú Thái đi chợ về, thấy Huyền Thanh nhìn chằm chằm Khương Ly với Lộ Tiêm Tiêm, ông thuận miệng nói một câu: “Ơ, Tiêm Tiêm lại đây nào.

Hòa thượng Huyền Thanh à, hai đứa bé này lớn lên cùng nhau nên thân dễ sợ luôn nhỉ!”
Chú Thái chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ không hề có ý gì khác, ông nào biết ngay khi ông vào bếp, mặt Huyền Thanh đã xám đen lại.
Công tác mở cửa chuẩn bị một ngày buôn bán mới đã xong, Khương Ly vào phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn cần dùng hôm nay, tuy trước mắt chưa quá nhiều khách nhưng lúc nào cũng phải đề phòng tươm tất đề phòng trường hợp bất ngờ.
Lộ Tiêm Tiêm đang định phụ giúp Khương Ly làm việc, tiếc rằng phải về vì nhà còn chuyện cần xử lý.
Chân trước Huyền Thanh định theo Khương Ly vào bếp, ai ngờ chân sau đã bị cha Khương kéo xuống uống trà trò chuyện.
Thấy cha Khương tươi cười, Huyền Thanh không tiện từ chối, hắn nói “Cảm ơn” rồi dưới ánh mắt da diết mong chờ của ông, hắn bưng chén nhấp một ngụm.
Lúc này cha Khương mới gật đầu vừa lòng, sau lại lật đật trở ra, bắt đầu gảy bàn tính giúp cha sửa soạn sổ sách.
Trong bếp, Khương Ly và chú Thái phân công nhau làm việc, sơ chế nguyên liệu nấu ăn, pha nước chấm, hầm canh.

.

.
Sau khi đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong xuôi, Khương Ly nhờ chú Thái trông nồi canh, sau đó rửa tay ra ngoài.
Khương Ly vừa ra ngoài đã có khách từ trên lầu xuống, là người đàn ông hôm qua, nay còn dắt theo một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi.
Người đàn ông kêu con trai ngồi gần cửa sổ, giương giọng gọi: “Chưởng quầy, hôm nay có món gì mới không, giới thiệu cho ta với?”
Tiểu nhị duy nhất của khách điếm đã tới, thấy người đàn ông vừa ngồi xuống, tay chân nhanh nhẹn cầm ấm trà chuẩn bị tiếp đón.

Khương Ly nhanh nhẹn nhận lấy ấm trà, nói: “Để ta.”
Nửa năm trước tiểu nhị mới bắt đầu làm việc ở đây, tuy biết cha Khương có con trai đi học xa nhà nhưng tiểu nhị chưa bao giờ được gặp.

Thấy Khương Ly, tiểu nhị sửng sốt không thôi: “Khách quý, ngài.

.

.”
Cha Khương thấy thế, lên tiếng đáp lời: “Tiểu Đậu Tử, đó là con trai ta.”
Tiểu Đậu Tử thoạt nhìn mới mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo thuộc hàng phổ thông thôi nhưng vô cùng lanh lẹ, nghe vậy tức tốc chào Khương Ly: “Bái kiến thiếu gia! Việc nặng nhọc này cứ để tiểu nhân làm là được rồi, ngài cứ ngồi nghỉ ngơi đi.”
“Không cần đâu, ngươi xuống bếp phụ chú Thái giúp ta nhé.” Khương Ly nói rồi cầm lấy ấm trà tới rót cho người đàn ông kia.
Tiểu Đậu Tử nhìn cậu, lại nhìn cha Khương bên cạnh.

Thấy cha Khương không phản đối, nó đáp “Vâng” một tiếng rồi chạy ngay xuống bếp.
Khương Ly rót trà cho vị khách đó, lại đọc một loạt tên đồ ăn cho khách tha hồ chọn.
Người đàn ông này rất vừa lòng với tài nấu nướng của Khương Ly, lại hỏi riêng xem hôm nay cậu có đích thân xuống bếp không.

Nghe lời khẳng định chắc chắn của cậu, vị khách ấy chọn một loạt món ăn, thêm canh mới chịu dừng.
Khương Ly ghi lại hết tất cả món ăn khách đặt, lúc đi qua cha Khương có kéo cậu lại khẽ dặn dò: “Tiểu Ly, nhà mình làm gì có gà hầm măng với cá nướng giòn chứ, con mau ra xin lỗi rồi hỏi khách đổi món khác đi?”
Khương Ly cười nói: “Không sao, con nấu được.”
Tối qua sau khi thưởng thức bát mì Khương Ly nấu, phải công nhận rằng cha Khương vẫn rất chờ mong tài năng nấu nướng của con trai, thế nên nghe tới đây thì không cản cậu nữa.
Khương Ly sợ Huyền Thanh ngồi một mình buồn chán, thế nên trước khi xuống bếp, cậu có ghé qua chào hắn một tiếng rồi mới đi nấu đồ ăn cho khách.
May đã chuẩn bị công đoạn sơ chế từ trước nên công cuộc nấu nướng vừa nhanh vừa nhàn, với sự hỗ trợ của chú Thái, rất nhanh cậu đã làm xong bữa ăn bốn mặn một canh cho khách.
Một bánh nướng, một gà hầm măng, một cá nướng, một canh đậu hũ nấu nấm và bánh hạnh nhân tráng miệng.

Trong lúc Khương Ly nấu ăn, chú Thái mới ăn bánh bao xong cũng phải nuốt nước bọt thèm thuồng: “Tiểu Ly, con giỏi thật đó.

Không chỉ giỏi đọc sách mà nấu ăn cũng tài hơn chú nhiều.

Nhọc lòng ta học nấu ăn bao năm qua, thật quá hổ thẹn!”
Khương Ly cười nói: “Chú Thái đừng khiêm tốn, tay nghề nấu ăn của chú ai cũng rõ như ban ngày rồi, không ai là không ngưỡng mộ hết á.

Món này chỉ là lạ xíu thôi, con sẽ chỉ cho chú ngay, dù sao khách điếm nhà chúng ta vẫn phải nhờ chú với cha con cáng đáng hết.”
Tuy biết rõ Khương Ly chỉ khách khí vậy thôi nhưng chú Thái vẫn rất vui lòng, liên tục chép miệng phẩy tay: “Nào có nào có.”
Bưng cơm sáng lên cho khách, Khương Ly tiện tay nấu bữa sáng cho nhà mình luôn.

Huyền Thanh ăn chay, cậu dùng nồi mới nấu riêng cho hắn.
Thưởng thức bữa sáng Khương Ly nấu, cha Khương càng có thêm cái nhìn mới về tay nghề của con mình.

Đặc biệt là con trai vị khách kia, hai cha con thằng bé khen không dứt miệng.

Cha Khương chứng kiến một hồi, bỗng dưng cảm thấy đề nghị của con trai không phải không khả thi.
Cả ngày hôm đó chỉ cần có khách tới ăn cơm, Khương Ly sẽ là người đích thân xuống bếp, ai nấy đều phải vừa lòng với tay nghề của cậu.
Trong lúc vắng khách, cha Khương kéo Khương Ly lại chủ động hỏi về chuyện cải tạo khách điếm.
Nghe cha đã có ý thuận theo mình, Khương Ly bắt đầu vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng cho cha nghe.

Hiện giờ chuyện kinh dạn trong khách điếm quá kém, dù không mở tửu lâu cũng chẳng tiếp tục được bao lâu.
Vấn đề cậu nói sao cha Khương không để ý, có điều khách điếm quá ế ẩm, lúc nào cũng trong tình trạng thu không đủ chi, nếu muốn cải tạo thì biết đào đâu ra tiền đây?
Nghe ông lo lắng chuyện tiền bạc, Khương Ly không thèm để ý nói: “Chuyện này thì cha không cần lo lắng, con có đây rồi.”
“Con có?” Cha Khương thắc mắc, tuy ông luôn cố gắng cho con những điều tốt nhất, nhưng dù sao chỗ đó vẫn chẳng dư dả là bao.
Khương Ly đánh mắt sang chỗ Huyền Thanh, mỉm cười: “Hòa thượng nhỏ, giúp ta chút đi, chỗ ngân phiếu kia.

.

.”
“Trên lầu.” Huyền Thanh cắt ngang lời cậu nói: “Tiền của cậu, ta giữ hộ thôi.”
Huyền Thanh nhấn mạnh ba chữ “Tiền của cậu” khiến Khương Ly bật cười.

Vốn cậu định nói nợ Huyền Thanh chút tiền thôi, ai ngờ hắn lại nhìn thấu ý đồ của cậu, trực tiếp nói đó là tiền của cậu trước mặt cha Khương.
Nghe hai người nói chuyện, cha Khương vẫn không khỏi thắc mắc: “Ngân phiếu? Đâu ra thế?”
“Là thế này.

.

.”
Khương Ly kể giản lược chuyện xảy ra ở nhà viên ngoại Tiền cho cha nghe, đương nhiên cậu bỏ qua sự nguy hiểm của Giang Phi Hoa, nếu không ông lại lo sốt vó lên mất.
Nghe xong, cha Khương gật gù nhìn hai người: “Cả hai giỏi lắm, làm vậy là đúng.”
Sau khi biết chỗ tiền đó từ đâu, cha Khương an lòng, đồng ý với quyết định của Khương Ly, nhưng kế hoạch cụ thể thế nào thì vẫn cần thảo luận nhiều hơn.
Được cha Khương đồng ý, Khương Ly vui vẻ nhảy cẫng lên.

Hàn huyên với cha một hồi, cậu kéo Huyền Thanh ra ngoài thăm thú trấn Thanh Thủy một chuyến, dù sao ngồi không cũng rất buồn.
Trấn này có tên như vậy là do nó được bao quanh bởi sông Thanh Thủy, trông rất giống vùng Giang Nam nhu hòa xinh đẹp.

Tuy trấn không lớn nhưng phong cảnh tuyệt đẹp, non nước hữu tình, dân chúng thật thà chất phác, thực sự rất phù hợp để du ngoạn ngắm cảnh.
Phong tục ở thế giới này có vẻ thoáng hơn nhận định về thế giới cổ đại của Khương Ly nhiều.

Giống như thế giới có Tiêu Khải Hành, các điều luật ở đây không khắt khe tới mức cấm thiếu nữ không được ra phố, cấm trai gái tiếp xúc với nhau.

.

.

Quanh năm suốt tháng trấn Thanh Thủy nhộn nhịp vô cùng, tiếng bán rong chào hàng bẻn đường vang lên không ngớt.

Đi đâu hai người cũng chứng kiến cảnh bà con trò chuyện vui vẻ, khách điếm và tửu lâu tấp nập, chẳng bao giờ có chuyện vắng khách.
Đi ngang qua hàng bán kẹo hồ lô ngào đường Khương Ly ghé mua một que rồi mỉm cười đưa cho Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, vừa rồi cảm ơn người nhé, coi như số tiền đó là ta nợ riêng ngươi.”
Khương Ly cười rộ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, con ngươi đen láy cũng linh động lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Huyền Thanh, bắt hắn cũng phải cúi xuống ngắm cậu.

Trái tim hắn bỗng chốc loạn nhịp, rất muốn đưa tay ra khẽ vuốt ve hàng mi xinh đẹp đó.
“.

.

.

Cảm ơn.”
Cố nén nỗi xao xuyến, Huyền Thanh đưa tay nhận lấy xiên hồ lô ngào đường kia.

Dưới sự thúc giục của Khương Ly, Huyền Thanh cắn một miếng, sơn tra rất chua nhưng không hiểu sao nhìn người trước mắt, hắn lại thấy ngọt ngào vô cùng.

“Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 5%, trước mắt đạt 48%.

Hệ thống vui mừng thông báo.

Khương Ly nghe tới đây, cầm xiên hồ lô của mình cắn một miếng, lại mỉm cười thật tươi với hắn.

Hơi chua chua, nhưng phần nhiều là ngọt ngào.

Hai người tung tăng dạo chợ với xiên hồ lô trong tay, bốn phía đều vang tiếng rao hàng.

Người tới lui ngày càng đông, tới khi Khương Ly phát hiện chẳng thấy Huyền Thanh đâu nữa thì xung quanh đã lạ hoắc rồi.

Lần đầu Huyền Thanh tới trấn Thanh Thủy, Khương Ly chỉ lo hắn lạc, thế nên cuống cuống đi tìm người.

Tiếc rằng xung quanh quá đông, Khương Ly tìm mãi chẳng thấy đâu thì sốt ruột vô cùng.

Cậu bất chấp đám đông, hét lên một tiếng: “Huyền Thanh! ! !”
Mới gọi, cổ tay đột nhiên bị người ta kéo lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ta ở đây.”
Khương Ly vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên là Huyền Thanh.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng không quên quở trách hắn: “Người chạy đi đâu? Ta tìm nửa ngày ròng mãi không.

.

.”
Nói tới đây, cậu chợt im lặng, bởi trong tay Huyền Thanh là cục gì đó lông lông trắng trắng.
Huyền Thanh giải thích: “Vừa rồi ta gặp nó, nghĩ cậu sẽ thích nên mua về.”
Người lui tới trên đường như biến mất, âm thanh ồn ã xóm chợ cũng ngưng bặt, trong mắt Khương Ly lúc này chỉ còn mỗi đám lông lông kia thôi, nghe nó ngửa đầu làm nũng với mình: “Meow ~”
Thấy ánh mắt ỷ lại quen thuộc của nó, Khương Ly vui sướng chẳng thốt nên lời.
@Krystal: Sơn tra chua chua ngọt ngọt ngon lắm lun á ♡
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui