Một câu “Xin người tự trọng” của Khương Ly thành công khiến mặt Huyền Thanh rát đỏ, phong thủy luân chuyển vận đổi sao dời rồi ư? Lúc này Khương Ly chỉ mỉm cười đầy ẩn ý khiến Huyền Thanh cứ có cảm giác hắn vừa lưu manh với con nhà lành, cuối cùng chỉ biết bất đắc dĩ nhìn cậu.
Ý cười bên môi Khương Ly càng thêm sâu, cậu lại gần nói: “Hòa thượng nhỏ, trước người có thể đâu, vì ai, ai đã biến người thành ra thế này?”
.
.
Vì em.
Huyền Thanh thầm suy nghĩ, ngắm nhìn khuôn mặt Khương Ly ở khoảng cách gần, đôi môi đo đỏ khép mở khi nói chuyện xinh xắn tới mức hắn chỉ muốn đưa tay lên vuốt ve, yết hầu cũng dần khô nóng, có nuốt nước miếng mấy cũng không cứu vãn nổi.
Hắn biết đây chẳng phải cảm giác khát nước gì cho cam, mà là khát vọng, một khát vọng khiến trái tim hắn không còn bình tĩnh được như trước nữa.
Và đúng là Huyền Thanh không kìm chế nổi nữa, tay hắn run rẩy đưa lên, chậm rãi vuốt ve sườn mặt Khương Ly.
Khương Ly mới rửa mặt xong, tuy người vẫn còn nhớp nháp mồ hôi nhưng mặt vô cùng sạch sẽ.
Trời đêm lộng gió nên trên mặt cậu vẫn còn vương chút hơi lạnh, và bàn tay Huyền Thanh có thể cảm nhận rõ ràng,
Hắn khẽ vuốt ve làn da sáng như ngọc đó, ngón cái mân mê dần về phía đôi môi phớt hồng kia.
Thật mềm.
Đây là cảm giác đầu tiên của Huyền Thanh, chẳng lạnh lẽo giống khuôn mặt, đôi môi Khương Ly ấm áp vô cùng, khiến hắn chỉ muốn mơn trớn nó mãi.
Vì thường xuyên luyện võ, tay Huyền Thanh có lớp chai khá thô ráp, đối lập vô cùng rõ ràng với cánh môi mềm mại của Khương Ly.
Huyền Thanh chỉ mới nhẹ nhàng vuốt ve Khương Ly vài cái thôi, ấy thế mà cổ họng hắn đã khát khô như phải bỏng.
Trong lúc lơ đãng, Huyền Thanh vô thức tăng thêm lực tay, miết tới mức cánh môi kia đỏ rực vẫn chưa chịu tha cho cậu.
Ngay giây tiếp theo, Khương Ly bỗng há miệng, khẽ cắn ngón tay cái hắn.
“Hòa thượng nhỏ?” Khương Ly ngậm ngón tay Huyền Thanh, ánh mắt nhìn hắn thắc mắc hỏi: “Người muốn làm gì?’
Khi Khương Ly nói chuyện, đầu lưỡi ướt át mềm mạt khẽ quét ngang qua ngón tay Huyền Thanh khiến hơi thở hắn càng thêm dồn dập, đôi mắt cũng sâu thăm thẳm.
Đâu chỉ có thể, lý trí Huyền Thanh mong manh hơn hắn tưởng, lúc này hắn chẳng suy nghĩ được điều gì khác ngoài người trước mắt, cơ thể cũng nóng bừng lên vì ai đó.
“.
.
.
Muốn hôn em.”
Huyền Thanh khàn giọng nói, hắn nhẹ nhàng rút ngón tay bị Khương Ly ngậm ra, vòng tay ôm chặt eo cậu, lại đỡ gáy cúi đầu dịu dàng hôn lên môi kia.
Ngay khi môi chạm môi, Huyền Thanh khẽ run lên, một xúc cảm ngọt ngào kỳ lạ đang phá kén chui ra, thậm chí bùng lên mạnh mẽ tít tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn khiến cả người hắn nóng bừng.
Đôi môi Khương Ly mềm mại hơn nhiều so với lúc Huyền Thanh dùng tay vuốt ve ban nãy, hắn quyến luyến liếm mút nó như thể đã hôn cậu vô số lần, chính vì sự quen thuộc ấy nên trong thâm tâm hắn cũng dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.
Nhưng rất nhanh Huyền Thanh mất thỏa mãn với việc đụng chạm đơn giản như vậy, đầu lưỡi hắn vội vàng vào trong thăm dò, bắt lấy đầu lưỡi mềm mại của người vừa trêu chọc ngón tay hắn, lại quấn quýt không cho Khương Ly có cơ hội kháng cự.
Vốn Khương Ly còn tưởng cho dù độ yêu thích có tăng, nhưng với tính cách của Huyền Thanh thì hai người vẫn sẽ phải dây dưa nhập nhằng thêm một thời gian nữa.
Không ngờ nay mới khiêu khích đôi ba câu thôi Huyền Thanh đã tự sập bẫy, chủ động tiến tới hôn cậu.
Trong phòng tắm, hai người dán sát vào nhau, dễ dàng nghe thấy hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch chẳng biết của ai, nhưng lúc này họ không quan tâm tới điều đó, chỉ biết ôm chặt lấy nhau mà hôn quấn quýt.
“Ly nhi!”
Bên ngoài chợt có tiếng cha Khương gọi to, nghe giọng nói vang lên từ sân, hai người đang trong biển tình say đắm đột nhiên bừng tỉnh!
Vừa rồi hai người múc nước chưa đóng cửa, chỉ cần cha Khương vào sân sẽ có thể chứng kiến tất cả.
Dù sao đây vẫn là thời đại phong kiến, nào có chuyện chấp nhận đồng tính luyến ái như thời hiện đại được cơ chứ.
Hơn nữa không ít lần cha Khương nhắc tới chuyện Khương Ly phải sớm ngày rước con dâu về, tuy cậu chẳng để tâm nhưng cũng không muốn làm ông buồn.
Hai người buông tay, Khương Ly khẽ nói: “Cha ta tới rồi, người đừng dọa ông ấy!”
Ánh mắt Huyền Thanh nhìn thoáng qua Khương Ly, chỉ thấy cánh môi cậu càng thêm thắm lại.
Lòng có ham muốn nhưng cha Khương đã tới ngày càng gần, hắn vẫn biết chừng mực.
Tính tới tính lui, cuối cùng Huyền Thanh nói một câu “Vậy để ta ra ngoài” rồi đi, vì bước quá nhanh nên còn vấp thùng gỗ suýt té lăn quay ra đất.
Nghe Huyền Thanh ảo não niệm “A di đà Phật” mà Khương Ly không nhịn được bật cười, chỉ thấy hắn luống cuống dựng thùng gỗ dậy, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa lại cho cậu.
Cái cảnh chạy trối chết này quá quen rồi, cửa vừa đóng, Khương Ly càng cười to hơn, thậm chí phải ôm bụng khuỵu xuống mà cười.
“Chúc mừng ký chủ.” Hệ thống thông báo: “Độ yêu thích của nam chính tăng 10%, giờ đã đạt 88% rồi đó!”
Khương Ly khẽ nhắm mắt, mỉm cười: “Tốt rồi.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngoài cửa, thấy Huyền Thanh đi dọc hành lang, cha Khương chào một tiếng “Hòa thượng Huyền Thanh” rồi vội vã vào sảnh chính tiểu viện.
Nghe tiếng chào vội vã vừa rồi, chưa kịp chờ hắn đáp lại đã đi, có vẻ cha Khương tìm Khương Ly có chuyện cần nói rồi đây.
May Huyền Thanh kịp cản lại, hắn báo ông biết Khương Ly hẵng còn tắm nên chờ lát đã.
Cha Khương nghe vậy vỗ trán bật cười: “Xem ta này.
Ly nhi bận bịu cả ngày nay rồi, chắc giờ mệt lắm nên mới đi tắm gội thư giãn.
Chỉ do ta quá mừng vì lợi nhuận thu về hôm nay, muốn chia vui với nó nên quên béng mất.”
Vừa rồi trong lúc ông tính sổ, phát hiện ngoại trừ số tiền chi ra cho việc tuyên truyền, chỉ riêng số tiền thu về hôm nay đã lời gấp đôi.
Chi ít thu nhiều, đương nhiên là nhờ bản lĩnh của con trai ông hết, thế nên tính toán xong xuôi, cha Khương mới chạy ngay đi tìm con trai muốn báo tin vui.
Biết Khương Ly đang tắm, cha Khương lại về tửu lâu, ông vẫn còn chút việc chưa làm xong.
Cha Khương đi rồi, trong sân chỉ còn mỗi Huyền Thanh đứng bần thần giữa sân, tay còn cầm một chiếc thùng gỗ vừa rồi múc nước giúp Khương Ly.
Hắn ngó phòng tắm, bắt đầu tính xem nếu vào thì có bị cha Khương bắt quả tang bất chợt nữa không.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Huyền Thanh quyết định không vào nữa, hắn lủi thủi đi cất thùng gỗ, lại ngồi xuống ghế bập bênh dưới giàn nho chờ Khương Ly ra.
Trong lúc đợi Khương Ly, Huyền Thanh ngắm nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới giật mình nhận ra chẳng thấy Khương Nhu Mễ đâu nữa.
Đầu thu, gió đêm thổi se se lạnh nhưng không dập nổi ngọn lửa đang cháy âm ỉ nãy giờ trong lòng hắn.
“Thình thịch ——”
Ngực lại đập rộn, nhưng kỳ lạ rằng lần này chẳng còn cảm giác đau xé lòng kia nữa, chỉ có sóng tình ập tới xô hắn hối hả.
Chậm rãi điều hòa nhịp thở, Huyền Thanh đưa tay xoa xoa ngực, cuối cùng nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt kia.
Khoảng chừng ba mươi phút sau, cửa phòng tắm bật mở, Khương Ly thong thả bước ra ngoài.
Vốn Huyền Thanh đang chăm chú ngắm đàn kiến chuyển nhà cho đỡ chán thì nghe tiếng cửa mở, hắn ngẩng đầu, thấy Khương Ly khoác trường sam lam nhạt nhã nhặn bước ra, trong lòng còn đang ôm Khương Nhu Mễ nãy trốn đâu mất.
Huyền Thanh: “.
.
.” Cho nên trong lúc hắn đang do dự xem có nên vào hay không, thứ lông lông kia đã dám chuồn vào trước một bước?
Khương Ly thấy Huyền Thanh ngồi chờ mình, cậu nhướn mày kinh ngạc: “Hòa thượng nhỏ, đã trễ thế này sao chàng chưa về phòng, ở chỗ này hứng gió làm gì?”
“Chờ em.” Hắn đáp.
“Chờ ta?” Khương Ly ngơ ngác nhìn hắn, ôm Khương Nhu Mễ qua đó: “Chờ ta làm gì, chúng ta không chung giường cũng chẳng chung phòng, người vẫn nên ngủ sớm đi thôi.”
Câu “Chúng ta không chung giường cũng chẳng chung phòng” khiến Huyền Thanh chết đứng, hắn trơ mắt nhìn Khương Ly ôm Khương Nhu mễ sang tửu lâu mà rầu thúi ruột, chỉ mong quay ngược thời gian đánh cái thằng ngu muội trong quá khứ một trận nhớ đời.
Khương Ly khỏi quay đầu cũng biết lúc này tâm trạng Huyền Thanh đang cáu gắt tới mức nào, cậu không nhịn nổi mỉm cười sung sướng, bước chân càng thêm thong dong, thậm chí còn khoái trá hát vang:
Tiểu hòa thượng xuống núi xin cơm hóa duyên
Lão hòa thượng dặn dò rằng:
“Con gái dưới núi đều là hổ
Gặp thì nhớ tránh xa.”
Đi qua thôn làng, dọc sơn trại
Tiểu hòa thượng âm thầm thắc mắc
Vì sao hổ này không ăn thịt người
Lại còn rất đáng yêu?
Lão hòa thượng nhẹ nhàng dặn đồ đệ:
“Hổ như thế mới là hổ nguy hiểm nhất”.
Tiểu hòa thượng bị dọa sợ chạy nhanh
“Sư phụ ơi sư phụ à tiêu rồi tiêu rồi
Hổ đã nhảy, nhảy vào tim con mất rồi.
.
.
Huyền Thanh: “.
.
.”
Khương Ly tới tửu lâu đúng lúc cha Khương đã xong việc, thấy cậu qua, ông tươi cười hớn hở.
“Hôm nay mệt thế sao không về nghỉ ngơi cho sớm đi con, chạy tới đây làm gì.” Cha Khương lên tiếng.
“
“Nãy con đang tắm thì nghe tiếng cha gọi, không biết có chuyện gì nên qua đây hỏi một tiếng ấy mà.” Khương Ly đi tới cạnh cha, tiện tay cầm một quyển thu chi lên xem xét, xong hài lòng gật đầu: “Được lắm.”
Cha Khương bật cười: “Không phải được, mà là rất được.
Cha khai trương khách điếm cả chục năm mà đã thấy ngày nào lãi to vậy đâu.”
Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương tửu lâu, cũng là ngày đầu tiên cha Khương phải tính toán sổ sách nhiều tới vậy.
Ông mở khách điếm chỉ để sống tạm qua ngày, ai ngờ con trai đã vực nó thành công rực rỡ tới bực này.
Khương Ly xếp gọn sổ sách, mỉm cười: “Sau này chắc chắn chuyện kinh doanh nhà mình sẽ càng khấm khá hơn.”
Nửa tháng sau, đúng như lời Khương Ly nói, tửu lâu không khi nào ngơi khách, kể cả tầng một hay tầng hai đều kín đầy.
Vì để tiếp khách cho thật chu đáo, khách điếm đã tuyển thêm hai tiểu nhị, giờ trong lúc rảnh rỗi Tiểu Đậu Tử có thể theo học nấu ăn được rồi.
Ngày nào Khương Ly cũng chế biến ra một món ăn mới, hoặc loại bánh tráng miệng mới khiến cả trấn sôi sùng sục, món nay chưa nếm thử mai đã có món mới.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tửu lâu Khương gia nhanh chóng trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất trấn Thanh Thủy, tiếng lành đồn xa.
Trong khoảng thời gian này, chú Thái cũng đã học được bảy, tám phần tay nghề của Khương Ly, sau này chỉ cần thực hành nhiều hơn là cậu có thể giao toàn bộ bếp cho ông, về làm một công tử nhàn nhã vui sướng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hôm nay tửu lâu Khương gia đón tiếp một vị khách vô cùng kỳ lạ, đòi gặp chưởng quầy nhỏ và hòa thượng Huyền Thanh cho bằng được, nếu không sẽ làm to chuyện cho biết tay nhau.
Nghe yêu cầu kỳ lạ nhưng có chút quen thuộc này, Khương Ly chợt giật mình nghĩ tới một khả năng.
Thế nên cậu lôi Huyền Thanh lên lầu hai, tới phòng vị khách quái lạ kia lễ phép gõ cửa.
Mới gõ vài nhịp cửa đã bật mở, một giọng điệu không thể nào quen hơn ông ổng vang lên: “Mẹ kiếp chứ Huyền Thanh, lương tâm huynh bị chó nhai rồi à? Dám ở đây ăn sung mặc sướng, không thèm cắp ta đi cùng, có còn tình nghĩa gì nữa không!?”
Khương Ly: “.
.
.”
Quả nhiên cái mùi này không lệch đi đâu được!
------oOo------