Thời điểm Khương Ly và Huyền Thanh đi tới cửa lớn chùa Gia Khánh, chú tiểu quét sân bên trong thấy họ thì vui mừng reo vang: “Sư huynh Huyền Thanh!?”
Huyền Thanh bước vào sân, gật đầu: “Huyền Minh.”
Chú tiểu Huyền Minh mới chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, hiển nhiên tính tình còn rất trẻ con: “Sư huynh về rồi! Để đệ đi báo với trụ trì ngay đây.”
Nói rồi Huyền Minh khom lưng hành lễ với hai người, lại ôm chổi chạy biến, xa xa còn nghe tiếng reo: “Sư huynh Huyền Thanh về rồi mọi người ơi! ! !”
Nghe giọng điệu chú tiểu vô cùng hưng phấn, Khương Ly nhịn không được bật cười, trêu ghẹo Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, cảm giác như em tới nhà chàng để đưa sính lễ ấy nhỉ?”
Huyền Thanh: “.
.
.
Đừng nói linh tinh nào.”
Khương Ly gật đầu nghiêm túc chắp tay trước ngực, ý bảo mình đã hiểu.
Chùa Gia Khánh không quá lớn, tính cả Huyền Thanh thì ở đây có mười một tăng nhân.
Kiến trúc chùa cổ kính bình yên, đâu đâu cũng khiến tâm trạng người ta khoan khoái vô cùng.
Tuy Huyền Thanh không quá thân cận với các huynh đệ trong chùa, nhưng mọi người cùng nhau lớn lên, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Biết hắn về, không ít sư sãi trong chùa tạm thời gác việc trong tay lại chạy ùa ra chào đón: “Về rồi đó à?’
Đây là lần đầu tiên Huyền Thanh xuống núi, lần này về tâm trạng hắn khác hoàn toàn.
Nhìn từng khuôn mặt tươi cười chào đón mình, đáy lòng Huyền Thanh chợt nảy sinh một cảm giác khó lòng miêu tả, trái tim hắn đập rộn, đúng thật nhà vẫn là nơi vô cùng ấm áp.
Chào hỏi mọi người xong xuôi, Huyền Thanh dẫn Khương Ly ra phía sau hậu viện.
Hai người rời đi chỉ để lại mọi người huynh nhìn đệ, đệ nhìn huynh hoang mang nhìn nhau.
“À thì.
.
.
Hình như sư đệ Huyền Thanh mới cười hả?” Một hòa thượng cao gầy chần chờ hỏi.
“Thật thế hở?” Một chú tiểu lấm tấm mụn quay đầu hỏi người khác: “Huynh thấy rõ không?”
“Rõ ràng cười!” Hòa thượng mập mạp gật đầu như mổ thóc: “Sư huynh cười lên dọa ta giật hết cả mình.”
Chú tiểu quét rác vừa nãy phản bác: “Huynh nói bậy, sư huynh Huyền Thanh cười đẹp thế cơ mà!”
“Đẹp thì đẹp, nhưng xưa nay ta đã thấy Huyền Thanh cười với ta bao giờ đâu!” Hòa thượng cao gầy than thở cảm thán: “Không biết sao cứ vừa thấy đau đớn vừa thấy vui mừng luôn á!”
“Đừng có tự mình đa tình!” Hòa thượng mặt mụn phản bác: “Rõ ràng cười với ta mà.”
Chú tiểu hăng hái giơ chổi: “Với em với em với em cơ!”
Hòa thượng mập mạp vỗ bốp lên đầu chú tiểu, xụ mặt dạy dỗ: “Đứng đây ồn ào gì chứ, mau quét sân nốt đi nào! Mọi người cũng mau quay về làm việc thôi!”
“Ừ!” Các hòa thượng mau chóng giải tán, cần làm gì thì làm đó.
.
.
.
.
Tới hậu viện, Huyền Thanh dẫn Khương Ly tới phòng trà dùng đón tiếp khách, sau đó một mình tới gặp trụ trì.
Thường đây là khung giờ trụ trì Huyền Mẫn tụng kinh, tới cửa phòng thiền, Huyền Thanh không bước vào ngay mà đứng ngoài sân chờ.
Ước chừng mười lăm phút sau, trong phòng vang lên tiếng gọi: “Huyền Thanh về rồi đó à?”
Rõ ràng xuống núi chưa đầy ba tháng, nhưng hôm nay nghe tiếng trụ trì, Huyền Thanh bỗng hoảng hốt như thể đã qua lâu lắm rồi.
Hắn bình tĩnh lại, lên tiếng: “Trụ trì, đệ tử đã về rồi ạ.”
“Két” một tiếng, cửa phòng thiền bật mở, một cao tăng mặt mày hiền từ bước ra, thấy Huyền Thanh đứng trong sân, ông mỉm cười gật đầu: “Trở về là tốt rồi, con vào đi.”
Huyền Thanh theo ông vào phòng.
Trong phòng thiền chẳng khác gì lúc hắn rời đi, vẫn là đỉnh đồng tỏa hương tùng thanh nhã khiến ai cũng phải thả lỏng tâm hồn.
Trên chiếc bàn nhỏ trong góc có bếp lò đang sôi sùng sục, bên cạnh là vài cái chén và hộp trà.
Huyền Thanh quen tay tới đun nước châm trà, hai thầy trò cùng nhau sưởi ấm trò chuyện.
Trụ trì Huyền Mẫn nhấp một ngụm trà nóng, thư thái nói: “Quả nhiên trà con pha vẫn là ngon nhất, tay nghề của Huyền Kỳ không bằng.”
Huyền Thanh nghe vậy tay hơi ngừng lại, cảm giác áy náy càng nhiều thêm, hắn cụp mắt, ngón tay khẽ khàng niết nhẹ thân chén.
Từ nhỏ Huyền Thanh được một tay trụ trì nuôi lớn, một thân võ công cũng như tri thức hắn học đều do ông dạy dỗ cả.
Bởi vậy từng hành động của hắn sao thoát khỏi ánh mắt nhìn thấu hồng trần của ông.
Thực ra ngay từ ánh mắt đầu tiên, trụ trì Huyền Mẫn đã biết đồ đệ cưng của ông thay đổi thật rồi, nó bắt đầu có tình cảm như những người khác.
Đặt chén trà xuống, trụ trì Huyền Mẫn cười hiền từ: “Xem ra chuyến đi này con thu hoạch được kha khá điều mới lạ nhỉ, có thể kể cho vi sư nghe không?”
Huyền Thanh biết không chuyện gì gạt nổi trụ trì, mà lần này hắn về cũng là để thẳng thắn về chuyện đó, chuyện giữa hắn và Khương Ly.
Hắn đặt chén trà trong tay xuống, chắp tay trước ngực cúi mình với Huyền Mẫn: “Trụ trì, đệ tử có tội.”
“Hử?” Trụ trì Huyền Mẫn mỉm cười: “Con nói xem con mắc lỗi gì nào?”
“Thứ nhất, đệ tử không tuân thủ thanh quy, phạm sắc giới.”
“Thứ hai, đệ tử ham muốn ở bên người ấy đời đời kiếp kiếp, phạm tham giới.”
“Thứ ba, đệ tử phạm giới nhưng lòng không hối hận, thẹn với những gì người dạy bảo.”
Huyền Thanh không chút giấu diếm kể toàn bộ chuyện giữa mình và Khương Ly cho trụ trì nghe.
Sau khi hắn kể xong, trong phòng lặng thinh, ngoại trừ tiếng sôi ùng ục của ấm nước thì không còn âm thanh nào khác.
Ngay từ khi Huyền Thanh liệt kê tội trạng thứ nhất, trụ trì Huyền Mẫn đã vô cùng kinh ngạc rồi.
Huyền Thanh là đứa trẻ do một tay ông nuôi lớn, tuy thiên tư trác tuyệt nhưng về phương diện tình cảm, nó vô cùng lạnh lùng lãnh tĩnh, chẳng thân cận với bất kỳ ai.
Ngày xưa khi ông nhặt Huyền Thanh dưới chân núi về, phải tốn mất nửa năm nó mới chịu gọi ông một tiếng “Trụ trì”.
Tuy Huyền Thanh lớn lên trong chùa nhưng trụ trì biết trái tim hắn không thuộc về nơi đây, hắn không thuộc về nơi này, mà chính Huyền Thanh cũng từng bộc bạch hắn luôn sống trong trạng thái vô hồn, trái tim trống rỗng tới đau xót.
Lần này để Huyền Thanh xuống núi, ông từng khuyên nhủ duyên trần hắn chưa dứt, có điều ông chưa tính ra sợi duyên trần đó ở đâu, Huyền Thanh chỉ có thể đích thân đi tìm.
Chờ Huyền Thanh về, nếu hắn còn một lòng quy y cửa Phật, ông sẽ giúp hắn làm lễ tấn hương điểm giới sẹo thêm một lần nữa.
Giờ xem ra Huyền Thanh đã tìm được cõi hồng trần đó rồi, hơn nữa còn không muốn thoát ra.
Cuối cùng đệ tử của ông cũng lấp đầy được khoảng trống trong trái tim rồi.
Nghĩ tới đây, trụ trì Huyền Mẫn mỉm cười, ánh mắt từ ái không chút suy suyển.
Ông nhìn Huyền Thanh: “Không uổng công để con đi chuyến này, ta rất vui, cần gì con phải tự nặng lời với bản thân như thế.”
Huyền Thanh ngỡ ngàng: “Trụ trì, ngài không trách con ư?”
Trụ trì Huyễn Mẫn lắc đầu, nâng ấm trà rót thêm cho Huyền Thanh: “Ta đã nói rồi, đời người phải biết mình sống vì lẽ gì, giờ con đã tìm được ý nghĩa để mình tồn tại, đương nhiên vi sư vui cho con.”
Huyền Thanh nghẹn lời, hắn biết trụ trì luôn yêu thương hắn, nhưng không ngờ ông lại bao dung tới mức này.
“Con đừng cảm thấy áy náy, người sống ở đời đôi khi phải lắng nghe lòng mình, bằng không uổng công chúng ta tới cõi đời này lắm.
Trụ trì Huyền Mẫn bật cười: “Nếu con tự dối lòng mình, tiếp tục quy y cửa Phật, chân tâm không thành sao có thể đắc đạo được đây?”
Huyền Thanh cảm động, chỉ biết gật đầu: “Đệ tử xin nghe.”
Trụ trì Huyền Mẫn hài lòng gật đầu, lại quan tâm hỏi: “Dạo này bệnh tim của con có phát tác không?”
Khi tới trấn Thanh Thủy, bệnh tim của Huyền Thanh chỉ phát tác đúng hai lần, một là ngày đầu tiên đến nhà họ Khương, hai là lần Khương Ly hỏi hắn chuyện giữa Đường Tăng và nữ vương, ngoài ra không còn lần nào nữa.
Hơn nữa ấn ký trên ngực hắn đã hoàn toàn biến mất.
Huyền Thanh báo lại việc này cho trụ trì nghe, ông thực sự rất bất ngờ, vẫy tay kêu hắn lại gần.
Nói rồi trụ trì nhẹ nhàng áp tay vào chỗ ấn ký trên lồng ngực hắn, cảm nhận từng xao động.
Chốc sau, trụ trì Huyền Mẫn mở mắt gật đầu: “Đúng là nó đã hoàn toàn biến mất.”
“Thưa trụ trì, vì sao lại thế ạ?” Huyền Thanh thắc mắc.
Trụ trì im lặng một hồi, ngay sau đó giãn mày mỉm cười: “Chắc do con không cần nó nữa.”
Huyền Thanh sửng sốt, hiểu ra ý ông thì kinh ngạc vô cùng: “Người nói.
.
.”
Trụ trì Huyền Mẫn không nói gì nữa, tuy không nói nhưng hai người đều tự hiểu thầm với nhau.
Vết thương nơi trái tim Huyền Thanh đã được người đó chữa lành, đương nhiên bệnh tim của hắn cũng sẽ tự khỏi.
Nghĩ tới người đó, ánh mắt Huyền Thanh chợt dịu dàng đến lạ.
Huyền Mẫn thấy thế, bật cười: “Có thể khiến con động lòng phàm, chắc hẳn người đó phải vô cùng xuất sắc.
Nghe bảo người đó cũng theo con về, sao con không dẫn tới gặp vi sư?”
Đương nhiên Huyền Thanh rất muốn đưa Khương Ly tới gặp trụ trì, nhưng hắn phải dò đường trước để ông thông cảm trước đã.
“Trụ trì chờ đệ tử một lát.”
Huyền Thanh đứng dậy đi tìm Khương Ly.
Trụ trì muốn gặp cậu, đương nhiên trong dự kiến của Khương Ly, dù sao đó là người thân cận của Huyền Thanh, muốn gặp “con hổ” dụ đồ đệ ông ấy đi cũng là chuyện bình thường.
Trên đường đi tới phòng thiền, Khương Ly hỏi Huyền Thanh: “Trụ trì mắng chàng hả?”
“Không đâu.” Huyền Thanh lắc đầu, nhẹ giọng động viên cậu: “Em đừng lo lắng, trụ trì tốt lắm.”
Sau khi hai người xác định quan hệ, Huyền Thanh kể không ít chuyện của bản thân, đương nhiên cũng nhắc tới trụ trì Huyền Mẫn.
Biết ông hy sinh nội lực mười năm giúp Huyền Thanh vẽ ấn ký ngăn chặn cơn đau tim của hắn, Khương Ly vô cùng tôn kính và biết ơn vị cao tăng chưa từng gặp mặt này.
Cậu rất muốn đích thân gặp mặt cảm ơn đối phương.
Hai người cùng nhau tới phòng thiền, Huyền Thanh gõ cửa, đưa Khương Ly vào trong.
Cạnh Huyền Thanh có thêm một chiếc đệm và một chén trà nóng còn bốc khói nghi ngút, vừa nhìn là biết chuẩn bị riêng cho Khương Ly.
Vị trụ trì râu bạc phơ buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người tay trong tay tới.
Tuy đều là đàn ông nhưng giữa hai người không chút gượng gạo, xứng đôi vừa lứa như được trời đất tác thành.
Khương Ly vừa vào cửa đã cảm nhận được một ánh mắt từ ái nhìn mình, biết ông ấy đang đánh giá cậu nhưng không hề phản cảm chút nào.
Cậu cũng đánh mắt nhìn theo, đó là một đôi mắt cơ trí nhưng lại đầy bao dung, dường như có thể nhìn thấy mọi sinh ly tử biệt hỉ nộ ái ố trên đời này, khiến người ta bất giác phải kính nể.
Đây là người nuôi lớn Huyền Thanh, là người thầy duy nhất của Huyền Thanh, trụ trì Huyễn Mẫn.
Ba người ngồi xuống uống trà, trụ trì đột nhiên lên tiếng bảo Huyền Mẫn: “Vi sư muốn nói chuyện riêng với Khương thí chủ một lát, Huyền Thanh, con tới sảnh dâng hương cho Phật tổ giúp ta đi.”
Huyền Thanh không biết trụ trì muốn nói gì mà hắn phải tránh đi, nhưng với tính cách của ông ấy, chắc hẳn sẽ không làm khó Khương Ly, thế nên hắn nghe lời rời đi.
Trong phòng chỉ còn mỗi trụ trì và Khương Ly.
Trụ trì Huyền Mẫn muốn đưa tay rót trà nhưng Khương Ly nhanh tay hơn một bước: “Những việc này cứ để vãn bối là được rồi ạ.”
Thấy Khương Ly rót trà cho mình, trụ trì Huyền Mẫn vui vẻ mỉm cười: “Thí chủ đừng để ý mấy việc cỏn con đó.”
“Vậy đâu có được.” Khương Ly rót trà, lúc này mới cung kính hỏi: “Người muốn dặn dò thì vãn bối xin được rửa tai lắng nghe.”
Huyền Mẫn nhìn Khương Ly một hồi, ông nhấp trà, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Thí chủ là linh hồn tới từ dị thế?”
Khương Ly giật mình, tay bất giác siết chặt áo..