Dứt lời, Khương Ly chưa kịp nói gì thì chiếc gối ôm đã đập thẳng lên mặt Thẩm Dự, Giang Lẫm lạnh lùng nói: “Câm cái họng thối của mày lại!”
“Ây biết rồi!”
Thẩm Dự ôm gối, vừa mở mắt đã thấy sắc mặt Giang Lẫm đen như đáy nồi, trên mặt in rõ mấy chữ “Nói nữa mày chết với tao”.
“Khụ khụ.” Thẩm Dự ho đánh trống lảng, vì bảo vệ tính mạng, đành gật đầu che miệng tỏ vẻ miệng đã niêm phong, không dám nói gì nữa đâu.
Giang Lẫm hằm hè làm động tác cắt ngang cổ họng.
“Giường gì cơ?” Thấy động tác giữa hai người, Khương Ly hỏi: “Anh dâu ăn sáng chưa, chúng ta đói bụng rồi phải không?”
“Cậu đánh trống lảng cứng nhắc lắm đó.” Khương Ly ghét bỏ, cơ mà cậu cũng không thắc mắc gì nữa, nếu có thể nhớ ra Giang Trạm và Trì Phóng thì ký ức liên quan những người còn lại cũng sẽ sớm về với cậu thôi.
Khương Ly đề nghị: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, hôm nay thời tiết khá đẹp đấy, chúng ta có thể ra ngoài thăm thú cảnh tuyết không chúng sẽ tan mất.”
Thành phố L có thị trấn Thiên Thành xinh đẹp khắp nơi trồng đầy hoa đào, mùa hè có hồ sen mát mẻ, mùa thu có bạch quả lá vàng và tới đông thì tuyết phủ khắp nơi, trông vô cùng lãng mạn.
Thẩm Dự là người ưa thích náo nhiệt, nghe cậu nói vậy thì hào hứng đồng ý: “Được thôi, tôi nghe nói ở thành phố L nhiều đặc sản lắm, đi để trải nghiệm cũng vui.”
Thị trấn Thiên Thành nổi tiếng với phong cảnh trù phú và mỹ thực thơm ngon, không một ai có thể chê nổi.
Đã là đề nghị của Khương Ly thì Giang Lẫm sẽ không từ chối, thế nên kế hoạch này được tán thành 100%.
Thị trấn Thiên Thành cách nội thành một tiếng đi xe, nhà sẽ có Khương Nhu Mễ trông, họ cũng không định ở lại qua đêm nên đến đêm sẽ về.
Quyết định xong xuôi, Thẩm Dự và Giang Lẫm cùng nhau về thay quần áo, Khương Ly cũng đi chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho Khương Nhu Mễ để chuẩn bị xuất phát.
Đi tới giường ngủ, bước chân Khương Ly bất giác ngừng lại, trong đầu chợt nhớ câu Thẩm Dự vừa nói “Cậu chạy vào đập nát giường Giang Lẫm là nhớ ra anh Hành ngay đó!”.
“.
.
.
Giường?”
Khương Ly suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi chẳng ra nên dứt khoát nhìn chằm chằm cái giường, sau đó xốc chăn lên.
Dưới chăn là một lớp nệm dày, Khương Ly sờ soạng nó một hồi.
Tuy không biết Thẩm Dự định nói gì nhưng vừa rồi Giang Lẫm phản ứng dữ dội tới vậy, chắc hẳn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Nghĩ tới hai thế giới kia, Giang Lẫm thường xuyên bị cậu chọc tức tới mức chân dậm huỳnh huỵch, Khương Ly nhịn không nổi bật cười, lại thả nệm xuống rồi bắt đầu thay quần áo.
Khương Ly đoán Giang Lẫm tức giận tới vậy có khi là do cậu đập nát giường hắn không biết chừng.
Phỏng đoán đó khiến bước chân Khương Ly chợt dừng, ngay sau đó cậu nghe thấy mình lạnh lùng nói một câu.
—— Phế vật! Muốn ngủ nữa thì để tôi cho an giấc ngàn thu luôn.
—— Lớp các cậu là lớp rác rưởi nhất tôi từng dạy.
.
.
Khương Ly nhận ra đó là giọng nói của mình, hình như cậu ở một thế giới có thiết lập vô cùng kỳ lạ, chia làm ba chủng Alpha, Beta và Omega.
Ở thế giới đó, cậu là một Omega và là huấn luyện viên của Lục Hành.
Ký ức đó đột nhiên ập tới như những mảnh vỡ nhỏ dần ráp thành hình khiến Khương Ly hoảng hốt không thôi.
Cậu muốn ngưng thần nhớ ra nhiều hơn, nhưng đáng tiếc có cố mấy thì kết quả cũng là vậy thôi.
Biết những ký ức đó không phải một khắc sẽ nhớ ra ngay, Khương Ly quyết định không đôi co với bản thân nữa, đi tìm quần áo thay chuẩn bị đi chơi.
Trước khi đi, Khương Ly chuẩn bị cho Khương Nhu Mễ đủ thức ăn và nước uống chống đói, nếu không phải thời tiết quá lạnh, chắc chắn cậu sẽ đưa nhóc mèo theo cùng.
Ba người mau chóng đi ăn sáng, sau đó tự lái xe tới thị trấn Thiên Thành.
Mấy ngày nữa là tới giao thừa, thế nên dọc đường không quá đông người qua lại, cửa hàng hai bên cũng đã đóng cửa hết, trông có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Thẩm Dự phụ trách lái xe, Khương Ly và Giang Lẫm ngồi sau.
Không giống với tính tình bắng nhắng mọi ngày, tay lái Thẩm Dự rất vững, không cướp làn cũng không chiếm đường, đi rất an toàn.
Sau khi lên tới cao tốc, điện thoại Khương Ly đột nhiên vang lên, hiện hai chữ “Anh Từ”.
Cậu bắt máy: “Anh Từ.”
“A Ly, cậu dậy chưa? Hôm nay quán cà phê có mở cửa không?” Từ Quốc Nhân bật cười hỏi cậu.
Từ Quốc Nhân nhắc tới quán cà phê sách của Khương Ly, hôm qua đã tạm dừng kinh doanh đón Tết, cậu cho nhân viên của mình nghỉ tới tận mùng tám mới đi làm lại.
Nghe cậu đã tạm nghỉ, Từ Quốc Nhân hỏi han: “Sắp Tết rồi, cậu lại ăn Tết một mình à, có muốn qua nhà anh không?”
Qua nhà Tề Quốc Nhân ăn Tết, đây không phải lần đầu tiên anh ta mời, cơ mà chẳng lần nào Khương Ly đồng ý.
Nhà Từ Quốc Nhân ở thành phố A, tuy mọi người đều quen biết cậu nhưng Tết là ngày đoàn viên, nếu cậu qua sẽ khá xấu hổ.
“Thôi ạ.” Khương Ly cười nói: “Lần sau nhé, anh với chị dâu có rảnh thì qua chơi với em.”
“Cậu nói xem sao cậu cứng đầu thế nhở? Vé anh mua sẵn cho cậu rồi đây, chị dâu cũng nhớ cậu lắm rồi, cả Tuệ Tuệ nữa.
.
.”
Khương Ly nghe Từ Quốc Nhân lải nhải, cậu liếc mắt nhìn Giang Lẫm rồi bật cười cắt ngang lời hắn: “Em không phải ăn Tết một mình nữa rồi.”
“Con bé bảo.
.
.
Hả, cậu nói gì cơ!?”
Từ Quốc Nhân giật mình: “Ý gì đây? Cậu ăn Tết với ai? Có phải cậu đang nói dối không đó?”
“Đương nhiên là không.” Khương Ly đưa điện thoại tới trước mặt Giang Lẫm, ý bảo hắn chào hỏi với Từ Quốc Nhân.
Giang Lẫm lên tiếng “Chào anh”, hắn nghĩ ngợi một hồi, lại nói tiếp: “Tôi là bạn trai của Khương Ly.”
“Chào, chào anh.
.
.”
Từ Quốc Nhân giật mình, Khương Ly lại nói chen thêm: “Tin chưa? Em không chỉ có bạn trai, còn có cả mèo nữa.”
“Tin tin tin, có người yêu là tốt rồi, anh đỡ phải lo.
.
.
Khoan đã! ! !” Từ Quốc Nhân cao giọng: “Đàn ông! !?”
“Đúng thế.” Khương Ly thoải mái thừa nhận, nắm chặt tay Giang Lẫm: “Nào anh rảnh thì qua đây em giới thiệu hai người với nhau, cứ thế đã nhá, em đang đi đường.”
Nói rồi Khương Ly cúp điện thoại luôn.
Ngay khi Khương Ly cúp điện thoại, Thẩm Dự lên tiếng ngay: “Có cả bạn trai lẫn mèo, rải cơm chó cũng chuyên nghiệp quá nhỉ?”
Khương Ly bật cười không phản bác, hỏi Thẩm Dự với Giang Lẫm có về nhà ăn Tết không.
Thẩm Dự kêu trước ngày giao thừa sẽ về nhà, còn Giang Lẫm sẽ ở lại.
“Ở lại?” Khương Ly sửng sốt: “Anh không về nhà ăn Tết hả?”
Nhắc tới Tết, Khương Ly mới nhớ ra ở thế giới hiện thực, cậu chẳng biết gì gia đình Giang Lẫm hết.
“Tôi không thể ở lại với em ư?” Giang Lẫm nhìn cậu đầy bất mãn: “Không phải em vừa nói em sẽ ăn Tết bên tôi sao?”
“Em nói vậy chỉ để anh Từ yên tâm thôi.” Khương Ly dở khóc dở cười: “Tết nhất phải về nhà đoàn viên chứ, anh đừng vì em mà ở lại.
.
.”
“Ăn Tết phải về nhà.” Giang Lâm cắt ngang lời Khương Ly, nghiêm túc nói với cậu: “Nên tôi sẽ ở bên em.”
Đáy mắt Giang Lẫm đong đầy yêu thương, ý hắn là “Nơi nào có em, nơi đó là nhà”.
Khương Ly vui vẻ bật cười nhưng vẫn có hơi lăn tăn: “Thế người nhà anh.
.
.”
“Anh dâu, cậu không cần để ý tới chuyện đó đâu.”
Giang Lẫm chưa lên tiếng mà Thẩm Dự đã lên tiếng đỡ thay: “Năm nào anh Lẫm của chúng ta cũng ăn Tết một mình ấy mà, năm nay có cậu là đỡ buồn rồi.”
Khương Ly quay phắt sang nhìn Giang Lẫm đầy quan tâm, chỉ thấy Giang Lẫm khẽ hừ một tiếng lườm Thẩm Dự: “Ừ, năm nay hết buồn rồi, chó độc thân câm miệng bớt nói nhảm đi.”
Thẩm Dự: “.
.
.
Tao độc thân tao kiêu ngạo.”
Khương Ly nghĩ thầm, đang định hỏi Giang Lẫm nhưng thời gian còn dài, vội làm gì cơ chứ.
Tới gần thị trấn Thiên Thành, sương trắng bao quanh cửa xe khiến tầm nhìn từ ngoài ra cũng mờ nhòe hẳn.
Xuống cao tốc không bao lâu sau đã tới thị trấn Thiên Thành.
Do thời tiết ẩm ướt nên mặt đường khá trơn trượt, Thẩm Dự thả chậm tay lái, lúc ba người xuống xe cũng đã hơn 12 giờ trưa.
Khác với vẻ vắng lặng của thành phố, thị trấn ngoại thành này náo nhiệt hơn nhiều, nhất là những ngày đẹp trời như hôm nay.
Phần lớn du khách đều tới du ngoạn chơi tuyết.
Thị trấn Thiên Thành có khá nhiều đặc sản thơm ngon lạ mắt, khắp nơi nhan nhản quán ăn.
Ba người chọn một cửa tiệm khá nổi tiếng trên mạng rồi đi vào, sau khi ăn cơm thì tiện hỏi thăm các danh lam thắng cảnh ở đây luôn.
Người phục vụ nghe họ nói muốn chơi tuyết thì cho một lời khuyên: “Ngoại trừ tuyết, ở đây có chùa Lâm An rất đẹp, mọi người có thể tới xin chữ, linh lắm!”
Dọc đường Khương Ly cũng đọc tờ giới thiệu du lịch nơi đây, biết chùa Lâm An nằm chính giữa ngọn núi tuyết, có không ít người lặn lội đường xa tới đây xin chữ, nghe đồn rất linh thiêng.
Chọn đồ ăn xong, người phục vụ cầm một quyển sổ tới hỏi có thể xin Khương Ly chữ ký không, cô là fan và bấy lâu nay vẫn luôn rất thích tác phẩm của cậu.
Khương Ly mỉm cười cảm ơn cô, sau đó ký tên và viết lời chúc lên cuốn sổ tay kia.
Ăn xuống xong xuôi, bọn họ xuất phát lên núi tuyết.
Không phải nơi nào trên túi cũng có tuyết, nhưng nó là nơi có tuyết rơi dày nhất thành phố L.
Tuyết trắng bao phủ khắp nơi, đọng từng mảng trên cây khiến nơi đây đâu đâu cũng là màu trắng.
Vì tránh cảm lạnh, ba người khoác thêm lớp áo dày dặn, riêng Khương Ly còn phải đội mũ len và đeo khẩu trang để mọi người không nhận ra.
Bậc thang lên núi đã dày đặc tuyết, cứ bước là sẽ để lại một dấu chân khá sâu.
Thẩm Dự ngẩng đầu nhìn, suy xét tới tình trạng chân của Giang Lẫm nên đề nghị: “Chúng ta đi cáp treo nhé.”
Khương Ly với Giang Lẫm không có ý kiến gì hết, ba người ngồi cáp treo lên thẳng cổng chính chùa Lâm An.
Khương Ly bước xuống cáp treo, đúng lúc tiếng chuông chùa văng vẳng vang lên.
“Đoong ————”.
Tiếng chuông chùa ngân nga hồn hậu rồi tan loãng giữa không gian.
Giang Lẫm thấy Khương Ly dừng bước, hắn cũng dừng theo quan tâm hỏi: “Em sao thế?”
Khương Ly nhìn hắn chằm chằm, không lên tiếng.
Giang Lẫm tưởng Khương Ly không thoải mái chỗ nào, đưa tay muốn dắt cậu lên nhưng lại nắm hụt.
Hắn nhìn kỹ mới thấy Khương Ly đang mỉm cười nhìn hắn, nói: “Hòa thượng nhỏ, xin người tự trọng!”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Lại nữa! !?
------oOo------