Một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Khương Ly tan ca rồi nộp đơn xin thôi việc.
Lúc kết toán tiền lương, chủ quán rất hài lòng với biểu hiện của Khương Ly trong khoảng thời gian làm việc nên cố tình thêm tiền thưởng cho cậu, cũng hào sảng bảo chỉ cần cậu nguyện ý thì có thể quay lại làm việc bất cứ lúc nào.
Khương Ly cảm ơn đối phương, chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi rời khỏi quán cà phê.
Ra ngoài, Khương Ly tình cờ gặp Từ Hạo Văn đi ngang qua.
Trong kỳ nghỉ hè, Từ Hạo Văn cũng đến quán cà phê vài lần, Khương Ly và anh ta chưa quen biết nhiều nhưng cũng coi như là quen biết, nếu vô tình gặp nhau trên đường thì vui vẻ chào nhau vài câu.
Thấy Khương Ly bước ra từ quán cà phê, Từ Hạo Văn lên tiếng hỏi: “Cậu vừa tan làm à?”
“Mình xin nghỉ rồi.” Khương Ly cười với anh ta: “Sắp khai giảng nên mình không đi làm nữa.”
Từ Hạo Văn gật đầu hiểu ý, chào hỏi qua lại xong hai người cũng chẳng biết nói gì nữa.
Khương Ly còn có hẹn với Trì Phóng và Phùng Vũ nên nói một câu “Đi trước nhé”, sau đó bước về phía thang máy lên lầu trên.
Khương Ly tìm thấy Trì Phóng và Phùng Vũ ở phòng riêng trong quán net trên lầu, hai tên này đang đeo tai nghe PK nên cậu đến cũng chẳng hề hay biết
Sau một kỳ nghỉ hè ba người cũng dần thân nhau nên Khương Ly cũng chẳng hề để ý, ngồi ở sofa chờ hai người chơi xong.
Kết thúc ván game, đương nhiên Trì Phóng lại dễ dàng thắng Phùng Vũ thêm một lần nữa.
“Đậu má!” Phùng Vũ ngửa mặt ai oán gào to, vứt tai nghe xuống bàn kêu cái “Xoạch”, lao tới bóp cổ Trì Phóng: “Tao muốn bóp chết mày! ! !”
“Buông ra.” Trì Phóng hất tay cậu ta ra, đứng dậy: “Đi ăn cơm thôi, tao đói rồi.”
“Không! Ở lại chơi thêm hai trận nữa cho tao!” Phùng Vũ thua đau nguyên một buổi chiều nên rất không phục.
“Đánh mấy chục ván nữa vẫn vậy thôi.”
“Thế tao muốn đánh với Khương Ly.”
“.
.
.”
Trì Phóng shock vãi mèo, hắn ngỡ ngàng nhìn Phùng Vũ: “Mày chắc chưa?”
“Như nào? Không được hả?” Phùng Vũ lườm nguýt Trì Phóng, lại chạy ra chỗ Khương Ly: “Khương Ly, cậu chơi với tôi nhé? Không biết chơi cứ để tôi dạy cho.”
“Biết chút chút.” Khương Ly đứng dậy, ngồi vào máy Trì Phóng vừa dùng: “Trì Phóng từng dạy mình chơi rồi.”
“Vậy thì tốt, đánh hai ván đi, không phải sợ, tôi nhường cậu.” Phùng Vũ kích động xoa tay đeo tai nghe lên.
“Được, cảm ơn cậu.”
Vào trận chưa đầy vài phút, Phùng Vũ đã bị Khương Ly đánh cho thành chó.
Nhìn màn hình xám đen hiện ra hai chữ “Thất Bại” to đùng, Phùng Vũ chớp chớp mắt, vẫn chưa hoàn hồn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mày vừa thua đấy, đồ ngốc!” Trì Phóng đứng sau tát vào gáy cậu ta một phát: “Còn bày đặt đòi nhường người ta, mất mặt.”
“Không phải, khoan đã Khương Ly, sao cậu lợi hại thế! ! ! ?” Phùng Vũ hỏi.
Khương Ly tháo tai nghe xuống, khiêm tốn nói: “Chủ yếu là do Trì Phóng dạy giỏi.”
“Khó trách, thầy giỏi ắt có trò hay mà!” Phùng Vũ chưa bao giờ chơi thắng nổi Trì Phóng, nghe cậu nói vậy cũng không nghi ngờ gì, lại còn hăm hở like cho Trì Phóng một cái.
Trì Phóng đỡ trán, nghĩ thầm mày mau câm miệng dùm tao, khen nữa là mặt tao rát lắm!
Ba người rời khỏi tiệm net, vừa đi vừa trò chuyện xem nên đi ăn cái gì, xuống dưới lại tình cờ gặp được Từ Hạo Văn.
Từ Hạo Văn và đám Trì Phóng là bạn học cùng lớp, Phùng Vũ vẫy vẫy tay chào đối phương, Từ Hạo Văn cũng gật đầu đáp lại.
Đôi bên lướt qua nhau, Từ Hạo Văn đứng trên lầu nhìn xuống, thoáng thấy Khương Ly.
Anh ta chợt tự hỏi không biết từ bao giờ Khương Ly lại quen biết bọn Trì Phóng, thoạt nhìn quan hệ còn rất không tồi.
Bên kia, sau khi chào tạm biệt Từ Hạo Văn, con quỷ hóng drama trong lòng Phùng Vũ cũng bắt đầu hừng hực trỗi dậy, nhỏ giọng hỏi Khương Ly: “Người anh em, nghe đồn cậu từng thích Từ Hạo Văn, chuyện đó là thật à? Lại còn theo đuổi như mấy bạn nữ thích Trì Phóng ấy hả?”
“Mắc gì đụng chạm đến tao? Có bệnh hả?” Trì Phóng liếc xéo Phùng Vũ một cái.
“Vậy thì đổi kiểu so sánh khác.” Phùng Vũ cười hì hì xua tay, lại hỏi Khương Ly: “Rốt cuộc chuyện đó là thật hay giả vậy? Cậu yên tâm, cho dù cậu thích đàn ông thì anh em cũng không khinh thường cậu đâu.”
“Mày dám khinh thường cậu ấy à? Học tập chẳng bằng Khương Ly, chơi game cũng không lợi hại bằng cậu ấy.” Trì Phóng châm chọc.
“Tao nói này anh Trì, sao hôm nay mày giống cái bình tưới cây thế, cứ phải phun nước bọt dìm chết tao mới được à?” Phùng Vũ kỳ quái hỏi, “Chẳng lẽ mày không tò mò à?”
“Tao không nhàm chán giống mày.” Trì Phóng hừ lạnh một tiếng, tay đút túi quần như thể không hề để ý chuyện giữa Khương Ly và Từ Hạo Văn nhưng hai tai đã sớm dựng đứng lên bán đứng hắn.
Khương Ly quen với cảnh đấu võ mồm này lắm rồi, cậu bật cười: “Chưa hẳn là thích, chỉ là mình có ấn tượng tốt với cậu ấy thôi.
Từ Hạo Văn rất ưu tú nên mình tự hay so sánh mình với cậu ấy, một trên trời một dưới đất, nên muốn trở thành người như cậu ấy.”
Nguyên chủ mới mười sáu tuổi, mẹ bỏ nhà ra đi ngay từ khi cậu còn nhỏ, ngoại trừ đánh đập mắng mỏ thì dường như lão cha kia đã hoàn toàn bỏ mặc cậu rồi.
Nguyên chủ lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu thương, bởi vậy cậu ấy căn bản không phân biệt rõ nổi thế nào là thích, thế nào là yêu.
Nguyên chủ nói cậu ấy thích Từ Hạo Văn cũng chưa chắc là yêu, phần nhiều trong đó là ngưỡng mộ thì đúng hơn.
Như nguyên chủ từng nói trong nhật ký, cậu khao khát được giống như người kia, giống như chùm nắng ấm áp có thể tự soi sáng chính mình, sưởi ấm cả những người bên cạnh, những người sống nơi góc tối âm u như cậu ấy.
Cậu ấy cũng muốn trở thành một đóa hoa tươi, hoa truyền tay người qua người, hương cũng lưu tay qua tay mà không phải cọng cỏ thấp kém chẳng chốn nương tựa, mặc người ta dẫm đạp như trước nữa.
Phùng Vũ nghe cứ nửa hiểu nửa không, cậu ta sờ sờ cằm: “Nói cách khác, Từ Hạo Văn là thần tượng của cậu?”
Trì Phóng: “.
.
.” Hóa ra chuyện trong lòng cậu ấy chỉ có học tập là thật à?
“Vậy sao cậu không giải thích minh oan? Cả trường truyền tai đồn đại ầm ĩ hết cả lên, cứ nói cậu yêu cái tên mọt sách Từ Hạo Văn đó.” Phùng Vũ khó hiểu hỏi.
“Không nổi.” Khương Ly lắc đầu, vốn dĩ nguyên chủ đang trong tình cảnh người người xa lánh, bạn không thương thầy không yêu nên dù cậu ấy có nói gì thì cũng chẳng một ai tin tưởng.
“Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, để ý nhiều như vậy làm gì.” Trì Phóng lên tiếng, lấy tính cách của hắn mà nói, mấy lời đồn đãi vớ vẩn mà dính đến hắn có khi hắn khinh không thèm để tâm ấy chứ.
“Chết tiệt, anh Trì, sao bây giờ mày nói câu nào là văn vẻ câu ấy thế! !?” Phùng Vũ vô cùng kinh ngạc cảm thán: “Xem ra công Khương Ly phụ đạo cho mày không uổng rồi, hiệu quả đấy!”
Phùng Vũ biết Khương Ly đang phụ đạo cho Trì Phóng, lúc mới biết cậu ta sợ ngây người, vô cùng tò mò Khương Ly dùng thủ đoạn gì mà khiến Trì Phóng cam chịu đồng ý học tập như thế.
Phùng Vũ cao hứng theo học cùng hai ngày, cuối cùng theo không nổi, ngay hai ngày đầu tiên đã ngủ tới mức gục lên gục xuống, đến ngày thứ ba thì vác thân bỏ chạy ngay và luôn.
“.
.
.
Cút.”
Ba người tới một quán lẩu dê có tiếng trong phố thương mại ăn cơm, mùa hè vừa ngồi điều hòa vừa ăn lẩu cũng khá thú vị.
Vừa đúng giờ cơm tối, quán lẩu chật ních người, tiếng nói cười ồn ào rộn khắp, mùi nước lẩu bao trùm cả đại sảnh trông rất có không khí.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, xong bữa cũng phải gần hai tiếng đồng hồ.
Hôm nay Khương Ly mới lãnh tiền lương nên chầu này cậu mời khách, trong lúc tính tiền ở quầy thu ngân, ánh mắt vô tình chú ý tới chương trình đang phát trên TV.
TV đang phát một đoạn tin tức, đêm qua, tại một hộp đêm nào đó, cảnh sát khám xét ra một lượng lớn ma túy đá và ma túy tổng hợp, hiện vụ án đang được điều tra thêm.
Trong đám đông hỗn loạn, Khương Ly chợt thấy một gương mặt quen thuộc lướt ngang qua, cậu không khỏi cau mày suy nghĩ, người phục vụ thối lại tiền lẻ cũng không để ý mà nhận.
Trì Phóng thấy thế thay cậu nhận tiền, hắn ngước mắt đọc tin tức, lại vỗ vai: “Cậu nhìn gì thế?”
“Hả?” Khương Ly thu tầm mắt, lắc đầu, nhận tiền trong tay Trì Phóng: “Không có gì.”
Lúc này Phùng Vũ cũng đã đi WC xong, ba người cùng ra khỏi tiệm lẩu.
Nhà Phùng Vũ ở hướng khác nên cậu ta tự bắt xe taxi về, còn Trì Phóng và Khương Ly cùng đường nên đi chung một tuyến xe buýt.
Giờ này có kha khá người mới đi từ trung tâm mua sắm ra nên đường rất đông, xe buýt cũng đầy ắp người.
Trì Phóng kéo Khương Ly chen ra gần cửa sau tìm một chỗ đứng.
Xe buýt tới trạm tiếp theo lại lục tục thêm mấy người lên xe nữa, chỗ hai người đứng ngày càng chật, Trì Phóng lợi dụng ưu thế chiều cao bảo vệ Khương Ly trong lòng, một tay chống thanh chắn, tay kia ngăn người khác không tới chen lấn tới cậu.
Khương Ly được Trì Phóng bảo hộ chu toàn trong một khu vực an toàn riêng, cậu hơi ngẩng đầu là có thể dễ dàng ngắm nhìn đôi môi mỏng hơi mím cùng góc cằm hoàn mỹ của hắn.
Không thể nghi ngờ, ngoại hình Trì Phóng vô cùng có ưu thế, mày kiếm mắt sao, đẹp trai cao ráo, là mục tiêu của không ít thiếu nữ trong trường, nghe Phùng Vũ nói, thậm chí hoa khôi của lớp cậu ta là Nam Âm cũng phải lòng Trì Phóng.
Một thiếu niên đẹp trai, tâm địa thiện lương lại vô cùng nghĩa khí như thế thật sự rất hấp dẫn, người gặp người thích.
“Tình thế ổn áp rồi đấy, khuyên ký chủ đừng do dự nữa, mạnh dạn tấn công đi nào!”
Giọng nói hệ thống chợt vang lên trong đầu, Khương Ly rời mắt khỏi Trì Phóng, đau đầu đáp lại nó: “Tiểu Khả Ái, mày im chút coi.”
Hệ thống: “.
.
.À.”
Lúc này, trong lòng Trì Phóng cũng không hề tịnh tâm chút nào.
Bởi trên xe buýt quá chen chúc nên mái tóc mềm mại của Khương Ly cứ cọ cọ vào cánh tay bám thanh chắn của Trì Phóng, cứ ngứa ngáy tê dại như có như không, hắn cũng chẳng biết cảm giác đó đã theo mạch máu mà lan tràn vào tận trong tim tự bao giờ.
Ánh mắt hắn vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nhìn lại.
Xe buýt dừng đúng trạm, hai người xuống xe rồi cùng về nhà Trì Phóng.
Suốt kỳ nghỉ hè, phần lớn thời gian Khương Nhu Mễ ở nhà Trì Phóng, nhờ ông ngoại chăm sóc hộ bởi Khương Ly sợ trong lúc cậu đi làm vắng nhà, cha Khương mà về chắc lão đánh chết nhóc mèo mất.
Về nhà Trì Phóng chơi với Khương Nhu Mễ một hồi, đến giờ về, Trì Phóng tiễn Khương Ly xuống lầu.
Đến cửa khu phố, Khương Ly vẫy tay tạm biệt hắn: “Cậu về nhé, ngày mai gặp.”
Mai là ngày khai giảng, Trì Phóng gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Khương Ly gật đầu, đi về hướng trạm xe buýt.
Trì Phóng vẫn đứng yên chỗ cũ, hắn đứng tới khi cậu lên xe buýt mới quay về.
Lúc này trên xe buýt chỉ có vài người, Khương Ly tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống rồi hỏi hệ thống: “Hiện tại độ yêu thích đã đạt bao nhiêu rồi?”
“39%” Hệ thống trả lời.
Suốt khoảng thời gian qua Khương Ly vẫn luôn cố ý không chế tiến độ theo đuổi, sau hai tháng, độ yêu thích của Trì Phóng vẫn xấp xỉ 40%, duy trì ở mức tình bạn thân thiết.
“Tao biết rồi.”
Khương Ly tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: “Tao nghỉ ngơi chút, tới nơi kêu tao nhé.”
“Được.”
Xe buýt tới khu phố cũ, hệ thống lên tiếng kêu Khương Ly xuống xe.
Khương Ly về đến nhà, kéo rương gỗ dưới gầm giường ra, sau đó dùng dao cạy một trong những tấm gạch, tìm thấy một hộp gỗ khá cũ.
Đây là nơi nguyên chủ giấu tiền.
Khương Ly đếm đủ số tiền cậu mượn tạm của nguyên chủ để chi tiêu hàng và mua kính mắt rồi trả lại vào trong hộp.
Tiền trong hộp là số tiền nguyên chủ cất giấu để đóng học phí, tuy Khương Ly đang ở trong thân xác nguyên chủ nhưng cậu cảm thấy mình không có tư cách động đến số tiền mà nguyên chủ phải vất vả lao động ở xưởng gỗ mới kiếm được.
Đặt hộp gỗ về chỗ cũ, Khương Ly cầm đồ ngủ đi tắm rửa, tắm xong là tắt đèn đi ngủ ngay.
------oOo------