Thi tháng xong là tới kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Để ăn mừng thành tích Trì Phóng tiến bộ, trước kỳ nghỉ một ngày, Phùng Vũ đã mời tất cả mọi người đi hát karaoke.
KTV Bất Dạ Tinh Thành lớn nhất huyện Tượng Thành là sản nghiệp nhà Phùng Vũ, mọi người cũng không khách khí với cậu ta làm gì, ai không vội về nhà đều đăng ký tham gia, đếm xong phải hơn 20 người, phần lớn là nam sinh, nữ sinh chỉ có mấy bạn lẻ tẻ.
Trước khi đi hát, Trì Phóng mời mọi người ăn cơm, vốn hắn định mời cả Trương Linh nhưng cô biết nếu có cô ở đó thì bọn họ sẽ không được tự do thoải mái nên kiếm đại cái cớ nhà có việc rồi từ chối không đi.
Địa điểm ăn uống là một nhà hàng khá có tiếng ở huyện Tượng Thành, một nhóm người hùng hổ tiến vào phòng riêng, gọi một bàn lớn toàn tôm hùm cua lớn không ngại điều chi, vung tiền quá trớn tới mức người không biết còn tưởng hắn đậu Thanh Hoa cơ đấy.
Ra thanh toán, đối mặt với tờ hóa đơn dài ngoằng, Trì Phóng mắt không thèm chớp quẹt thẻ cái roẹt, quẹt luôn hàng chục con mắt dính lên người hắn: Thổ hào, chúng ta kết bạn đi! ! !
Ăn cơm xong, cả nhóm chuyển chiến trường sang KTV nhà Phùng Vũ.
Sáng sớm Phùng Vũ đã dặn để riêng cho cậu ta một phòng riêng sang trọng nhất.
Quả thật phòng rất rộng, cả nhóm vào không ai phải chen chúc, trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt cùng hoa quả cắt sẵn, nếu không phải mọi người chưa thành niên chắc Phùng Vũ cũng kêu nhân viên mang chục két bia vào đây cho xôm rồi.
Cha Phùng Vũ đang bận giao lưu với đối tác ngay phòng bên cạnh, biết con trai dẫn bạn tới chơi, ông ghé qua một chuyến kêu mọi người cứ vui vẻ thoải mái, muốn ăn uống gì cứ gọi nhân viên đưa tới miễn phí.
Cha Phùng mặc vest, tóc vuốt ngược trông rất bảnh bao, ra dáng doanh nhân thành đạt.
Ông vừa rời khỏi là có người khen ngay: “Cha anh Vũ uy phong quá nhể!”
“Đúng vậy! Ông chủ lớn có khác!”
“Nói đi cũng phải nói lại, xưa nay biết anh Trì với anh Vũ có tiền rồi, nhưng không ngờ họ lại giàu đến vậy.”
“Vừa ăn con tôm hùm 588 tệ mà chân tao vẫn còn run đây này!”
“Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của tao!”
“Anti tư bản!”
“Có tiền thật tốt!”
“Kêu cái rắm!” Phùng Vũ cắt ngang đám người, cầm micro đứng giữa phòng: “Nhanh lên, hát thôi! Mấy người tới KTV để nói chuyện phiếm đấy à!?”
Cậu ta vừa lên tiếng, mọi người liền đổ xô mày đẩy tao gào đi tranh hát.
Phùng Vũ nhìn quanh một hồi, phát hiện Trì Phóng và Khương Ly đang ngồi riêng một góc.
Nương theo ánh đèn lấp lánh, cậu ta thấy một tay Trì Phóng ôm Khương Ly, còn Khương Ly cúi đầu nghe hắn nói, thoạt nhìn giống như Khương Ly đang dụi vào lòng Trì Phóng vậy.
Phùng Vũ: “.
.
.” Mùi gay bốc lên thoang thoảng.
Cậu ta phát hiện gần đây Trì Phóng ngày càng không kiêng nể gì, cái bộ dạng sắp dính lên người Khương Ly như thể muốn chiếu cáo thiên hạ chuyện Khương Ly là người yêu hắn ngay vậy.
Cay hết cả mắt, theo bản năng, Phùng Vũ nhìn quanh một vòng xem có ai chú ý tới hai người họ hay không, chợt phát hiện Nam Âm ngồi đối diện đang chằm chằm nhìn về phía đó.
Chuyện Nam Âm thích Trì Phóng sớm không còn là bí mật, cô là hoa khôi khối, gia cảnh tốt, thành tích học tập cũng không tồi.
Chính thế nên không ít người cho rằng Trì Phóng sẽ ở bên cô, chẳng ngờ anh Trì không hề có chút hứng thú nào với cô.
Mắt thấy miệng Trì Phóng muốn dán luôn lên vành tai Khương Ly, Phùng Vũ thầm than “Không ổn”, cứ tiếp tục thế này Nam Âm không nhìn ra quan hệ giữa hai người họ mới là lạ.
Cậu nhanh trí cầm micro đi tới chỗ Nam Âm, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt cô, lại đưa micro sang: “Chị Nam, sao không lên hát thế? Thân là lớp phó Văn – Thể – Mỹ phải lên hát mở màn mới đúng chứ.”
Tầm mắt Nam Âm hoàn toàn bị Phùng Vũ ngăn trở, nhận lấy micro: “Mình hát mấy cậu nghe nhiều rồi, không bằng đổi người khác đi.”
“Được thôi, chị Nam quyết định đi.”
Tầm mắt Nam Âm đảo quanh một lượt, nghiêng đầu nhìn người bị Phùng Vũ chắn một nửa, cầm micro nói: “Khương Ly.”
Giọng cô qua micro khuếch tán vang khắp phòng, khiến mọi người chú ý rồi chậm rãi yên tĩnh lại.
Khương Ly và Trì Phóng đang trò chuyện về chuyến đi tới thành phố B ngày mai, đột nhiên nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên hỏi mọi người: “Sao thế?”
“Cậu lên hát một bài đi?” Nam Âm lắc lắc micro trong tay: “Trước chúng ta không cùng một lớp nên chưa từng nghe cậu hát bao giờ, có điều thành tích học tập của cậu tốt như vậy, chắc hẳn những mặt khác cũng vô cùng xuất sắc phải không? Hôm nay là cơ hội khó có được, cậu lên hát một bài nhé?”
Là tình địch, Khương Ly nghe ra sự khiêu khích trong câu nói của cô, cậu nhìn cô không lên tiếng.
Vừa rồi khi Nam Âm dùng micro điểm tên Khương Ly, cả phòng yên lặng hẳn đi, ai cũng nghe ra sự đối đầu giữa hai người, biết không ổn nhưng cũng chẳng rõ nó không ổn ở chỗ nào.
Trì Phóng có chút khó chịu, nhìn Nam Âm nói: “Cậu không muốn hát thì ép người khác làm gì?”
“Chẳng qua mình chỉ kêu cậu ấy hát một bài thôi mà.” Nam Âm mím môi, tay siết micro chặt thêm vài phần: “Vậy cũng không được ư? A Phóng, sao cậu quản nhiều thế?”
“Không.
.
.”
“Đương nhiên được.” Khương Ly đột nhiên cắt ngang lời Trì Phóng nói, cậu khẽ mỉm cười: “Có điều hôm nay nhân vật chính là Trì Phóng, nên bài hát này mình sẽ dành tặng cho cậu ấy.”
Trì Phóng nghe tới đây, quay đầu nhìn cậu: “Hát cho anh nghe?”
“Ừm.” Khương Ly gật đầu, thời điểm đứng dậy còn ghé tai hắn khẽ thì thầm: “Nghe cho kỹ nhé.”
Lưu Kiến Bình thấy cậu đứng dậy, hăm hở kêu: “Muốn hát bài gì để tôi chọn cho.”
“Không cần đâu, ở đây hẳn là không có bài hát này.” Khương Ly xua tay, đi lên sân khấu kết nối loa với đàn, thử âm xong rồi bắt đầu chơi.
Khương Ly đang hát một bài tiếng Ý do người bạn ca sĩ nước ngoài ở kiếp trước sáng tác, nó vẫn chưa được phát hành nên rất ít người biết.
Ca sĩ đó cũng là một người đồng tính và có một người bạn đời đã gắn bó nhiều năm, hai người hiểu nhau, yêu nhau vào bảo vệ lẫn nhau.
Người bạn ca sĩ này của cậu đã viết nên bài hát nhân dịp kỷ niệm tròn mười năm ngày cưới của mình.
Vì cảm thấy bài hát này vô cùng dễ nghe nên Khương Ly đã xin đối phương dạy mình hát.
Khương Ly đứng trên sân khấu, ngón tay bay múa trên phím đàn, đèn disco trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng rực rỡ lấp loáng.
Cậu rũ mắt, giọng hát nhu hòa vang lên, đang hát chợt ngẩng đầu nhìn về phía Trì Phóng.
Ở đây chỉ toàn học sinh cấp ba, phần lớn người đến đều có thành tích bình thường, học tiếng Anh còn chưa xong chứ đừng nói đến tiếng Ý.
Trong lúc Khương Ly hát, mặt ai cũng ngơ ngác như muốn hỏi “Tôi là ai? Đây là đâu?” đến tận khi Khương Ly dừng lại mới tỉnh, sôi nổi bàn tán top 1 quả nhiên khác với người thường.
“Khương Ly, bài cậu hát hình như tụi tôi chưa nghe bao giờ, nó có ý nghĩa gì thế?” Có người lên tiếng hỏi.
Khương Ly về chỗ ngồi, nghe vậy liền trả lời: “Bài hát này xưa lắm rồi, ý muốn chúc phúc bạn sẽ có tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn.”
“Thì ra là thế, hợp với tình hình đấy!”
Sau khúc nhạc đệm ngắn ngủi này, mọi người lại nhốn nháo cả lên, ai thích hát thì lên hát, ai chơi xúc xắc thì chơi xúc xắc, cả phòng vô cùng náo nhiệt.
Trong góc tối, Trì Phóng vòng tay qua lưng Khương Ly, hắn lấy thân mình che kín rồi nắm lấy tay cậu, cúi đầu ghé tai hỏi: “Chúc anh tiền đồ như gấm?”
“Đúng thế.” Khương Ly mặc cho hắn nắm, khẽ cười: “Chúc anh Trì đề tên bảng vàng, tiền đồ như gấm.”
Hai người biết nhau lâu tới vậy, đây là lần đầu tiên Trì Phóng nghe Khương Ly gọi hắn là “anh Trì”.
Giọng nói non nớt nhẹ nhàng khẽ truyền tới bên tai, truyền thẳng vào lòng khiến trái tim hắn cũng chợt lỗi nhịp.
Trì Phóng cố gắng áp chế sự khô nóng đang dần bốc lên, hắn nhẹ nhàng rút tay về, đẩy đẩy Khương Ly: “.
.
.
Ra ngoài đi.”
Khương Ly nhìn hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài, Trì Phóng theo sau.
Lúc hắn ngang qua có một nam sinh lên tiếng hỏi: “Anh Trì, hai người đi đâu đấy?”
“Đi WC.” Trì Phóng không quay đầu, bỏ lại ba chữ này rồi cùng Khương Ly ra khỏi phòng.
“Đi WC?” Nam sinh nghi ngờ, gãi gãi đầu: “Không phải phòng này cũng có WC hay sao?”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lối thoát hiểm tầng 2 khu KTV.
Trì Phóng đè Khương Ly lên cửa, hung hăng hôn cánh môi cậu, hôn gần mười phút mới chịu buông.
Hắn gục đầu xuống vai Khương Ly thở dốc, lại phàn nàn: “Sớm muộn gì anh cũng bị em chọc chết.”
Miệng Khương Ly bị hắn cắn đến đau, không khỏi dở khóc dở cười: “Sao mà anh giống chó thế?”
Trì Phóng liền ngẩng đầu lên, đầu lưỡi liếm liếm vết thương hắn vừa gây ra: “Vậy để anh giúp em sát trùng.”
Nói là sát trùng nhưng liếm một hồi Trì Phóng không nhịn được lại hôn lên, Khương Ly bất đắc dĩ đẩy hắn ra: “Đừng nghịch, không quay về là Phùng Vũ lại ra tìm đấy.”
“Chờ đã.” Trì Phóng ôm cậu không buông: “Em còn chưa nói ý nghĩa bài hát vừa rồi đâu đấy.”
“Không phải em đã nói rồi sao?” Khương Ly dựa người vào cửa, ý cười ngập tràn đáy mắt: “Chúc anh Trì ghi danh bảng vàng.
.
.”
“Cấm nói lung tung.” Trì Phóng cắt ngang lời cậu, uy hiếp: “Còn nói dối nữa là anh hôn em đấy, nhưng lần này không tha cho em dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Trì Phóng và Khương Ly nhìn nhau một hồi, cậu thấy trong mắt hắn tràn ngập chờ mong, khẽ cười, ghé tai hắn hát hai câu rồi dịch sang tiếng Trung: “Người em yêu nhất, giờ đang hiện hữu ngay trước mắt em.
Em nguyện dâng tặng những gì mình có, chỉ để đổi lấy một đời yêu anh.”
Tuy Trì Phóng biết chắc chắn ca từ không phải “Ghi danh bảng vàng, tiền đồ như gấm.” nhưng không ngờ ý tứ thẳng thắn đến vậy.
Câu hẹn ước cả đời cũng nói ra rồi, lực tác động so với câu “Em thích anh” của Khương Ly ở rừng cây nhỏ kia chỉ có hơn chứ không có kém, đánh cho Trì Phóng đần người ra một lúc lâu, trong đầu chỉ spam mỗi câu “Em ấy muốn cùng hắn đi trọn đời người”.
Khương Ly thấy Trì Phóng sững người, cậu vươn tay nhéo nhéo mặt hắn: “Anh đây là.
.
.
vui đến ngốc luôn hả?”
Trì Phóng: “.
.
.”
Đâu chỉ ngốc, quả thực vui tới mức muốn thăng thiên luôn rồi.
Đêm đó Trì Phóng lại spam vòng bạn bè bằng mấy cái ảnh pháo hoa, đóa nào đóa nấy to đùng, không ít bạn bè còn tưởng hắn đi bán pháo hoa dạo.
Lúc sau, diễn đàn trường đột nhiên hiện lên một topic.
——【 Sốc 】Anh đại trường Tượng Thành bán pháo hoa online, người đi ngang qua xin hãy ủng hộ một tay, cùng nhau vui vẻ hạnh phúc! ! !
------oOo------