Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Nháy mắt đã qua nửa tháng, mọi người dần thích nghi được với cường độ huấn luyện cao độ kia, dù sao đại đa số đều là Alpha trời sinh sở hữu ưu thế gen và thể lực cường đại.

Kể từ ngày Joel tới đây làm phó huấn luyện viên, hầu hết các hạng mục huấn luyện đều do anh đảm nhiệm, mà trong khoảng thời gian này, Khương Ly rất ít khi xuất hiện ở sân tập.
Cuối ngày tập luyện, sau khi phê bình khuyết điểm của từng người xong, Joel ôn hòa cười nói: “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.”
Tuy Joel là một Beta nhưng khi nhập ngũ anh có thể trở thành một trong những cánh tay đắc lực của Khương Ly, có thể thấy thực lực của anh ta cũng không phải dạng vừa.

Hơn nữa tính tình Joel ôn hòa, đối với ai cũng đôn hậu hòa nhã, trải qua mấy ngày ở chung, mọi người cũng có ấn tượng khá tốt về anh ta.

Nghe Joel nói tới đây, tất cả đồng thanh trả lời một tiếng: “Không vất vả!”
Joel mỉm cười: “Hôm nay hãy trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ tới rừng Bồng Lai huấn luyện thực chiến, tích lũy kinh nghiệm nhé.”
Rừng Bồng Lai là khu rừng lớn nhất Chủ tinh Manor, cũng là nơi học viện và quân đội chỉ định làm địa điểm huấn luyện thực chiến, giam cầm vô số muông thú trong đó, vô hại có, hung mãnh có, tàn bạo có, đủ cả.
Rừng Bồng Lai chia ra làm sáu khu A, B, C, D, E và F, mỗi khu sẽ có độ khó khác nhau, khu F là cấp thấp nhất, khu A cao cấp nhất.

Vì bảo vệ sự an toàn của học sinh, học viện chỉ cho họ tới khu F huấn luyện.

Trước khi Khương Ly tới khu D dạy học, không ai buồn ngó ngàng tới việc thực chiến, nhưng sau khoảng thời gian huấn luyện này, mọi người ít nhiều cũng có thêm động lực phấn đấu.

Vừa nghe sắp được tới rừng Bồng Lai, ngoại trừ tò mò, ai ai cũng có vài phần nóng lòng muốn đi.
Kate vừa nghe sắp được đi huấn luyện thực chiến, gã hăm hở xoa tay: “Mẹ nó bức bối mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút rồi, chờ ông đến giết thú làm vui đi hahahahaha.”
Thái Khắc gần đó cười lạnh: “Cứ to mồm đi.”
Ngại có Joel ở đây, ngoài mặt Kate phớt lờ nhưng trong lòng thầm nghĩ mai phải tranh thủ kiếm cơ hội dạy dỗ thằng chó kia một phen mới được.
Bên cạnh Thái Khắc là Kiều Ngọc, cậu ta nghiêng người khẽ hỏi Lục Hành: “Anh Hành, trước mày từng tới rừng Bồng Lai rồi phải không? Tao chưa được biết bên trong có gì đâu đấy.”
Lục Hành không trả lời.
Đúng là hắn đã từng đến, nhưng đó là khi hắn còn rất nhỏ.

Chưa đầy sáu tuổi, bạn nhỏ Lục Hành đã được hai anh dẫn tới đó không ít lần.
Trong khu rừng đó, hắn từng cưỡi báo, chơi với chim, bắt thỏ, cũng từng ngồi trên cổ anh cả khờ dại hứa tương lai mình sẽ trở thành một quân nhân dũng cảm giống như hai anh, vì Đế quốc mà sinh, vì vinh dự mà chiến.
Có điều sau này.

.

.
“Anh Hành?”
Kiều Ngọc phát hiện hắn có chút mất tập trung, gọi to hai tiếng.
Lục Hành hồi thần, lắc đầu, lại lên tiếng gọi Joel: “Báo cáo!”
“Ngày mai đi thực chiến phó huấn luyện viên dẫn đội ạ?” Lục Hành hỏi.
Joel gật đầu: “Đúng thế, là tôi, có chuyện gì không?”
“Vậy huấn luyện viên Khương đâu?” Lục Hành hỏi.
“Gần đây huấn luyện viên Khương có hơi.

.

.”
Hai chữ “bận rộn” còn chưa ra khỏi miệng đã bị Lục Hành cắt ngang, giọng điệu đầy ngang ngược: “Huấn luyện viên Khương thân là người giảng dạy chính, học sinh đi huấn luyện thực chiến là việc quan trọng như vậy mà thầy ấy không đi ư? Nửa tháng nay huấn luyện viên Khương chẳng đứng lớp được mấy ngày, thầy ấy đang lơ là nhiệm vụ phải không?”
Joel sửng sốt, không ngờ hắn sẽ nói vậy, đang định giải thích mấy ngày nay Khương Ly phải về tổng bộ bàn giao công tác, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe một giọng nói từ phía sau truyền tới: “Cậu nói không sai, là do tôi thất trách.”
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, thấy Khương Ly đã tới.

Mấy người vốn đang châu đầu ghé tai nhau bàn chuyện, thấy cậu tới thì im bặt, ai nấy ngẩng cao đầu ưỡn ngực kiêu hãnh, chỉ sợ Khương Ly phát hiện mình có khuyết điểm gì không hay.
Khương Ly đứng cạnh Joel, Joel cung kính chào, cậu gật đầu rồi nói với mọi người: “Không ngờ mấy ngày tôi đi vắng mọi người lại nhớ tôi đến vậy.”
Mọi người: “.

.

.” Chúng ta không phải, chúng ta không có, đứa nào nói bừa đấy!
“Đã thế thì ngày mai để tôi dẫn đội.” Khương Ly mỉm cười: “Hy vọng mọi người có thể huấn luyện thật tốt.”
Mọi người: “.

.

.”
Vì ngày mai phải ra ngoài huấn luyện, hạng mục tối nay kết thúc sớm hơn một chút, tới 8 giờ đã được giải tán.
Lăng Áo vừa về ký túc xá đã gấp không chờ nổi mà kết nối Tinh Võng chơi game.
Cậu ta vừa đăng nhập tài khoản vừa nói chuyện: “Khó có được ngày rảnh rỗi như hôm nay, tao vừa hẹn mấy thằng bên Thái Khắc đấu nhóm rồi đấy, bốn đấu bốn, chúng mày tới mau.”
Tinh Võng là mạng Internet của thế giới này, bản chất của nó tương tự với Internet ở các thế giới khác, nhưng được cái thông minh hơn.
Đấu nhóm Lăng Áo nói tới chính là một trò chơi thực tế ảo trên Tinh Võng, chỉ cần đeo kính game lên là trực tiếp đăng nhập được luôn.
Vốn Kiều Ngọc với La Kỳ đang định cầm quần áo đi tắm, chợt nghe Lăng Áo nói vậy thì không nói hai lời vứt quần áo về tủ, cầm kính lên chơi game.
Chỉ có Lục Hành vẫn ngồi im chỗ cũ không nói năng gì, như thể đang ngẫm nghĩ suy tư.
Kiều Ngọc ngồi cách Lục Hành gần nhất, duỗi tay đẩy đẩy hắn: “Anh Hành, mày ngẩn ra đó làm gì, vào chơi đi.

Mình phải chơi chết lũ chó Thái Khắc kia chứ!”
“Ừm.” Lục Hành thất thần đáp một tiếng, lên Tinh Võng.
Hôm nay Lục Hành rất bất thường, lúc chơi thường xuyên phạm lỗi, suýt chút nữa bại dưới tay Thái Khắc.

Kết thúc ván thứ ba, Lục Hành trực tiếp thoát game, ngắt kết nối Tinh Võng, ném kính sang một bên rồi đứng dậy ra ngoài.
Ba người thấy vậy trăm miệng một lời nói: “Anh Hành, mày đi đâu thế?”
“Tản bộ.” Lục Hành rời khỏi ký túc xá.
Để lại ba người liếc mắt nhìn nhau: “Ba thiếu một, giờ sao đây? Có đánh nữa không?”
Kiều Ngọc suy nghĩ một hồi: “Để tao đi hỏi xem hôm nay anh Hành làm sao, chúng mày cứ chơi trước đi.” Dứt lời cũng theo ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Ngọc đuổi theo Lục Hành: “Anh Hành, mày đi đâu thế? Đi dạo thật à?”
“Tới phòng huấn luyện.” Lục Hành vừa đi vừa nói: “Mày đi cùng không?”
“Phòng huấn luyện?” Bước chân Kiều Ngọc khựng lại, kinh ngạc nói: “Không thể nào, mãi mới có một ngày rảnh rỗi, mai còn phải ra ngoài huấn luyện thực chiến đấy, đêm nay mày còn muốn huấn luyện tiếp?”
“Ừm.” Lục Hành thấy cậu ta không muốn đi cùng thì vẫy tay, đi về hướng phòng huấn luyện.
Khu D có hai phòng huấn luyện, một phòng bình thường còn phòng kia là phòng trọng lực.

Lục Hành đi chính là phòng huấn luyện trọng lực.
Lúc này đã gần tới giờ đi ngủ của các học viên, con đường tới phòng huấn luyện vô cùng yên tĩnh, tới lối rẽ chợt Lục Hành thấy bên trong hắt ra ánh sáng.
Trong phòng có người!
Hắn khựng lại đôi chút rồi rảo bước nhanh hơn, nhìn qua cửa kính, quả nhiên thấy Khương Ly đang đánh đôi với Joel bên trong.

Cả Khương Ly và Joel đang mặc áo huấn luyện thể chất màu đen, hai người không hề dùng vũ khí mà chỉ đơn thuần vật lộn tay không.
Lục Hành thấy Khương Ly nhanh nhẹn túm lấy tay Joel, xoay một vòng rồi quăng người qua vai, trực tiếp ném anh ta văng xa 5 mét, đập thẳng lên tường.
Phòng huấn luyện cách âm khá tốt.

Dưới tác động của trọng lực vẫn có thể quăng người ra xa như vậy, Lục Hành không cần nghĩ cũng biết va chạm này nghiêm trọng tới mức nào, nếu người bị là hắn chắc ngỏm luôn quá.

Chẳng ngờ tới giây tiếp theo, hắn thấy Joel một tay chống đất bật lên lao tới, tấn công Khương Ly thêm lần nữa.
Dường như hai người không hề phát hiện ra sự xuất hiện của hắn, có lẽ phát hiện nhưng không đủ để thu hút sự chú ý của họ, giờ khắc này trong mắt họ chỉ có đối thủ mà thôi.
Trước mắt là một Omega và một Beta, nhưng họ lại mạnh hơn bất kỳ Alpha nào.
Lục Hành đứng yên nhìn, ngoài mặt bình tĩnh quan sát trận đấu nhưng trong lòng tim đập thình thịch, tầm mắt xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm từng động tác của Khương Ly.
Cuối cùng Khương Ly thành công chế ngự Joel, ấn anh ta xuống đất.
Khương Ly buông Joel ra, kéo người lên rồi vỗ vỗ vai anh ta: “Vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Joel mỉm cười, xoay xoay bả vai: “Cảm ơn thiếu tá đã hạ thủ lưu tình.”
Khương Ly cười nói, lại quay đầu vẫy vẫy tay với Lục Hành, ý bảo hắn vào đi.
Lục Hành vừa bước vào phòng trọng lực đã thấy cả người mình trĩu xuống như đổ chì, đầu óc choáng váng không thôi, theo bản năng siết chặt tay ngăn cảm giác muốn nôn xuống.
Khương Ly thấy hắn xuất hiện vấn đề liền kêu Joel: “Giảm trọng lực đi.”
Bấy giờ Joel mới nhận ra bất thường, anh vội vàng tới bàn điều khiển chỉnh trọng lực tới mức thấp nhất, sau đó hỏi Lục Hành: “Tứ điện hạ, ngài ổn chứ?”
Sau khi trọng lực giảm xuống, cảm giác chóng mặt buồn nôn lập tức biến mất, Lục Hành không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không phải Lục Hành chưa từng tới phòng trọng lực huấn luyện, nhưng hắn chưa bao giờ trải nghiệm mức trọng lực cao đến vậy, nhất thời khiến hắn chịu không nổi.
“Vẫn ổn, cảm ơn.” Lục Hành cảm ơn đối phương, sau đó đi tới trước mặt Khương Ly cung kính chào: “Huấn luyện viên!”
Vừa đánh đôi xong nên tóc Khương Ly mướt mải mồ hôi, vài giọt còn chậm rãi theo sườn mặt trượt dọc xuống.
Ánh mắt Lục Hành vô thức nhìn chằm chằm giọt mồ hôi đó, nhìn tới khi nó trượt qua sườn mặt rơi xuống đọng lại nơi xương quai xanh mới thôi.
Dưới ánh đèn, Khương Ly vừa vận động nên làn da đẫm mồ hôi lại càng thêm trắng, trắng tới mức lóa cả mắt, khiến hắn nhớ tới thứ gọi là “Tuyết” mà anh cả từng kể.
Khương Ly không biết ý nghĩ trong đầu hắn ta, cậu vừa tháo băng vải trên tay vừa hỏi hắn: “Sao muộn vậy rồi còn chưa đi ngủ?”
“Em muốn tới huấn luyện.” Lục Hành đáp.
Câu trả lời của hắn khiến Khương Ly có chút ngoài ý muốn, cậu ngẩng đầu: “Huấn luyện? Bây giờ?”
“Vâng.” Lục Hành gật đầu, tầm mắt dừng lại trên chóp mũi Khương Ly, nơi đó còn đọng một giọt mồ hôi.

Theo bản năng, hắn duỗi tay muốn giúp Khương Ly lau đi, nhưng tay chưa đụng đã bị cậu nắm lấy.
Khương Ly cau mày nhìn hắn: “Định làm gì?”
Tay Khương Ly không hề mềm mại giống những Omega khác mà có vài vết chai mỏng do thường xuyên chiến đấu để lại.
Lục Hành cảm thấy nơi bị cậu nắm có hơi nóng lên, hắn ho nhẹ một tiếng, thẳng lưng đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, trên mũi thầy có giọt mồ hôi nhìn giống nước mũi lắm, để em lau giúp thầy.”
Khương Ly: “.

.

.” Láo quen!
Joel mím môi nín cười, nói: “Tứ điện hạ, mai phải ra ngoài thực chiến đấy, đêm nay vẫn nên  ngủ sớm đi.”
“Hai người cũng đã nghỉ ngơi đâu.” Lục Hành nói, dường như quyết tâm phải huấn luyện cho bằng được.
Khương Ly tiện tay vuốt mồ hôi trên mặt, tay kia tháo băng vải xuống, nghe hắn nói liền bảo: “Vậy thì để Joel luyện với cậu.”
Nói xong cậu định dời đi, mới đi hai bước đã nghe Lục Hành lên tiếng: “Huấn luyện viên Khương, phiền thầy luyện cùng em nhé, có được không thầy?”
Khương Ly kinh ngạc không thôi, cậu còn tưởng tên nhãi này sẽ muốn huấn luyện cùng Joel hơn chứ, quay đầu nhìn Lục Hành: “Cậu chắc chưa?”
Lục Hành nghe cậu hỏi là biết có hy vọng rồi: “Đúng vậy, thưa huấn luyện viên!”
Học sinh yêu cầu đương nhiên Khương Ly sẽ thỏa mãn.

Cậu xua tay với Joel để anh ta về nghỉ ngơi trước, sau đó yêu cầu Lục Hành mặc đồ bảo hộ cho phần gối và đầu.
Được Khương Ly đồng ý, Lục Hành nhanh chóng mặc đồ bảo hộ lên, còn giúp Khương Ly cầm thêm một bộ: “Huấn luyện viên, để em giúp thầy mặc nhé.”
“Tôi không cần.” Khương Ly quấn lại băng vải thêm một lần nữa, xoay xoay cổ tay, đột nhiên nhớ mình từng đập nát giường Lục Hành, thế nên ngẩng đầu quan tâm hỏi: “Đúng rồi, giường mới nằm quen chưa?”
Lục Hành: “.

.

.”
Thầy có thể quên chuyện này đi được không!? Em giận thật rồi đấy nhá!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui