Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Khương Ly sập cửa không chút do dự, Lục Hành cầm thẻ ra vào trong tay mà đần cả người.

Hắn cạn lời rồi!
Thứ hắn muốn là thẻ ra vào ư? Với thân phận của hắn thì cửa nào dám cản, thứ hắn muốn là được giữ lại yêu thương cơ mà!
Cầm thẻ ra vào của Khương Ly, Lục Hành về phòng ngủ, mới vào đã thấy Kiều Ngọc trên giường xoay người ngồi dậy hỏi: “Anh Hành, mày vừa đi đâu thế? Gửi tin nhắn cũng chẳng thấy mày nhắn lại.”
“Hử?” Lục Hành mở lên xem, quả thực thông báo nhảy lên liên tục, mới nãy trong lúc huấn luyện cả hắn và Khương Ly đều bật chế độ im lặng nên không để ý.
“Ở phòng huấn luyện nên tao không để ý.” Lục Hành nói: “Mau ngủ đi.”
Kiều Ngọc gật đầu, nằm xuống ngủ ngay.
Lục Hành đi tới trước bàn của mình, định ném thẻ ra vào của Khương Ly vào ngăn kéo, nhưng nghĩ thế nào lại đem nó cất dưới gối mình, sau đó vui vẻ đi tắm.
Chờ hắn tắm xong thì bọn Kiều Ngọc đã ngủ, hắn cũng tắt đèn lên giường.
Lục Hành nằm nhưng chưa ngủ ngay, trong đầu hắn không ngừng nhớ tới phút giây trong phòng huấn luyện, cuối cùng đăm chiêu suy nghĩ về lúc hai người ngã đè lên nhau, nghĩ về mùi hương như có như không vương vất trên người Khương Ly khi đó.
Rõ ràng đã về ký túc xá tắm rồi nhưng Lục Hành vẫn cảm giác mùi hương đó đang vờn quanh chóp mũi, trong lòng như có thứ gì mềm mại ngứa ngáy quét qua khiến hắn luôn muốn gãi nhưng lại chẳng tìm thấy đâu.
Trằn trọc hồi lâu, hắn luồn tay xuống gối rút tấm thẻ kia ra.
Lúc này trong phòng tối om, Lục Hành nhìn không rõ những gì ghi trên đó, chỉ có thể miễn cưỡng sờ được vài nét hoa văn khắc nổi, đó là tên của Khương Ly.
Hắn luôn nhớ lời mẫu hậu dặn, rằng Omega rất yếu ớt, luôn cần Alpha bảo vệ, sau này lớn lên hắn nhất định không được bắt nạt họ, phải luôn tôn trọng, yêu quý và chăm sóc họ.
Xưa nay hắn luôn nghĩ vậy đấy, cho tới khi gặp Khương Ly.
Khương Ly hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn về Omega, thầy ấy đẹp, mạnh mẽ, cứng cỏi tới mức không sợ sống chết, rất nhiều Alpha còn chẳng bằng thầy ấy.
Ngón tay tinh tế vuốt ve hai chữ kia hồi lâu, hắn nhét lại thẻ ra vào xuống gối, thì thầm một câu: “Ngủ ngon nhé, huấn luyện viên của tôi”, sau đó nhắm mắt lại.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy sớm hơn bình thường để thu dọn hành lý, lần này họ phải tới rừng Bồng Lai ở lại những hai ngày một đêm liền.
Lăng Áo thấy balo Kiều Ngọc nhồi nhét không ít bánh quy, mỳ sợi linh tinh thì cạn lời: “Mang dịch dinh dưỡng là được mà? Mày không thấy nặng à?”
“Dịch dinh dưỡng sao sánh bằng đồ ăn ngon cơ chứ.” Kiều Ngọc dứt lời lại luôn tay nhét thêm mấy cái bánh mì dứa vô túi, hỏi: “Chúng mày muốn ăn bánh dứa không? Hôm qua tao vừa đi mua đấy.”
“Không cần.” Lục Hành từ chối: “Ở đó nhiều đồ ăn lắm.”
“Ở đâu?” La Kỳ hỏi.
“Trong rừng.” Lục Hành đóng balo lại: “Chỉ cần không có độc thì đều ăn được, có trái cây dại, còn có thịt động vật, phong phú lắm.”
“Thật ư?” Kiều Ngọc nghe tới đây, cân nhắc một hồi rồi bỏ bớt bánh mì ra, làm được một nửa thì nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Lục Hành: “Không đúng, anh Hành, không phải mày nói mày chưa tới đó bao giờ ư?”
“Đọc sách.” Lục Hành thuận miệng đáp, đeo balo lên: “Đi thôi.”
“Đi nào!”
Tới thời gian tập hợp, tiếng còi vang lên, mọi người tập trung xếp hàng đợi lệnh.
Khương Ly đi tới điểm danh, nói: “Mọi người căn cứ theo mã học sinh chia năm người một nhóm, 0021 vào nhóm bốn người, bây giờ xếp lại hàng đi!”
Tất cả nhanh nhẹn xếp thành từng nhóm rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Khương Ly, không một ai uể oải hay bất hợp tác gì hết.
Khương Ly hài lòng gật đầu, bắt đầu phổ cập cho mọi người mục tiêu và những điểm cần chú ý của lần thực chiến này.
21 người chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm bầu ra một đội trưởng.

Sau khi vào rừng, tất cả sẽ có thời gian hoạt động theo nhóm riêng, tới tối sẽ tập trung tại địa điểm hẹn trước.
“Đã rõ, thưa huấn luyện viên!” Mọi người đồng thanh hô lớn.
Joel phát cho mỗi người một cây đao, một con dao găm, một súng gây mê quân dụng để tự vệ.

Sau khi phát đồ xong, từng người mang theo hành lý xếp hàng đi tới chỗ máy bay đậu.
Từ Học viện Quân sự tới rừng Bồng Lai mất khoảng một tiếng, tuy trước đó trường đã phổ cập kiến thức về rừng Bồng Lai nhưng dọc đường Khương Ly vẫn nhờ người phát video tư liệu về sinh vật ở đó cho họ biết.
Khu F là nơi có độ khó thấp nhất, sinh vật bên trong không gây nguy hiểm quá lớn, qua mấy ngày huấn luyện, chỉ cần không gặp sinh vật sinh sống thành đàn tấn công thì số còn lại mọi người đều có năng lực giải quyết.
Nhưng để đảm bảo an toàn, thiết bị liên lạc cá nhân của từng người đều được cài phần mềm cứu hộ khẩn cấp, ấn vào sẽ trực tiếp chia sẻ vị trí tới thiết bị liên lạc của Khương Ly, Joel và hệ thống của đội cảnh vệ khu rừng này.
Máy bay đã tới không phận thuộc khu F rừng Bồng Lai, từ từ hạ cánh xuống khoảng đất trống lối vào.
Khương Ly xác nhận danh tính với cảnh vệ, sau đó dẫn mọi người tiến vào rừng.
Trong rừng nhìn đâu cũng thấy cây cao bóng cả, thân cây quanh co khúc khuỷu, hình dạng kỳ quái đan xen chằng chịt, thỉnh thoảng có chim lớn bay ra kêu lên chói tai, xung quanh còn có mấy loài bò sát ngụy trang thành màu thân cây sột sột soạt soạt liên thanh.
Joel đi giữa đoàn, không ngừng giải thích cho mọi người về độc tính của từng con và cách để giải độc, mọi người cũng lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Đoàn người tìm một nơi an toàn chọn làm địa điểm tập hợp buổi tối, Khương Ly phân phó mọi người bắt đầu hạ trại.
Lục Hành thấy Khương Ly tự mình dựng lều, hắn ném balo trong tay cho Kiều Ngọc rồi chạy sang chỗ cậu: “Huấn luyện viên, để em giúp thầy!”
Khương Ly nhìn hắn: “Không cần, để tôi tự làm.”
“Không cần khách khí đâu ạ.” Lục Hành không thèm để ý tới lời từ chối đó, hắn trực tiếp giật lấy công cụ trong tay Khương Ly rồi xông lên giúp.
Những người khác thấy một hoàng tử như hắn đích thân giúp huấn luyện viên dựng lều mà mình trơ mắt đứng nhìn thì cũng kỳ, thế là vội vàng lao tới hỗ trợ, trực tiếp đẩy Khương Ly ra chỗ khác.
Khương Ly: “.

.

.”
Chờ mọi người hạ trại xong xuôi, Khương Ly tuyên bố từ giờ các nhóm sẽ được tự do hoạt động, 7 giờ tối nay phải về đây tập hợp, nếu có tình huống nguy hiểm xảy ra phải liên hệ với cậu ngay, an toàn là trên hết.
Mọi người: “Rõ!”
Bốn đội trưởng dẫn nhóm tản về bốn phía Đông – Tây – Nam – Bắc, rất nhanh đã tiến vào rừng.
Khương Ly lấy từ balo ra một đôi găng tay hở ngón đeo lên, cậu gật đầu với Joel rồi hai người chia nhau ra hành động.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Lục Hành dẫn Kiều Ngọc, La Kỳ, Lăng Áo và Riar đi về hướng Đông.
Dọc đường, cũng không biết là hên hay xui nhưng bọn họ toàn gặp phải những sinh vật yếu ớt, thậm chí là vô hại như rắn ăn cỏ, nai chân dài hay chuột đuôi lớn.

.

.
Một con rắn ăn cỏ xanh lục uốn éo trườn qua chân bọn họ, ẩn trong đám cỏ xanh rì.

Kiều Ngọc tinh mắt phát hiện, chộp lấy nó: “Tao đã bắt được bảy con rắn này rồi, hôm nay chúng ta tới đây thực chiến hay du xuân vậy?”
“Bắt được những bảy con cơ đấy, tao thấy mày chơi cũng hăng đó chứ.” Lăng Áo cười khinh bỉ: “Có điều sách nói thịt con rắn xanh xanh này ăn khá ngon, dùng hầm canh thơm lắm, mang về đi, tối nấu.”
“Ý hay đấy.” Kiều Ngọc nghĩ tới tối nay có canh rắn uống là vui vẻ nhét con rắn mới bắt vào túi.
Lục Hành nghe vậy lên tiếng nhắc nhở: “Mày mang nồi không? Mang gia vị không?”
“.

.

.

Không mang.” Kiều Ngọc nhìn xung quanh: “Có ai đem không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Không, chỉ có dịch dinh dưỡng thôi.”
Kiều Ngọc: QAQ.
Cuối cùng Kiều Ngọc chỉ có thể nhịn đau ném hết rắn ăn cỏ đi, dọc đường cứ lẩm bẩm canh rắn của cậu ta mất rồi, mai về nhất định phải bắt hai con ném cho đầu bếp nhà ăn để họ nấu cho một bữa tiệc toàn rắn mới được.
Mọi người vừa đi vừa thảo luận xem ngoại trừ rắn ăn cỏ còn nên mang thêm gì về nữa, đột nhiên một tiếng rống to dội thẳng vào tai, mặt đất dưới chân còn rung chấn từng hồi.
Lục Hành dừng bước, khẽ quát: “Đứng yên.”
Mọi người nghe lệnh dừng lại, ngay sau đó một tiếng gầm khác cũng vang lên theo ở một nơi cách họ không xa.
Lục Hành nhanh chóng bước tới chỗ đó, thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều phải trợn tròn mắt lên nhìn.
Trước mắt là hai sinh vật biến dị hung hãn đánh nhau, là một con báo đen và một con hổ trắng.
Thân hình con nào con nấy khổng lồ, chỉ chăm chăm cắn xé đối phương, chốc sau cả hai đã bê bết máu.
“Grao! ! !” Con báo đen bị hổ trắng cắn cổ, nó dùng móng vuốt đè đối thủ xuống rồi răng nanh trực tiếp xé đầu báo xuống.
“Grao! ! !” Tiếng gầm như sấm dội khiến tai Lục Hành ù đi, chấn động mạnh tới mức màng nhĩ hắn chợt đau nhức không thôi.
Hắn nhìn chằm chằm con hổ trắng đang ngửa đầu gào rống, tay chậm rãi siết chặt, cả người như có ngọn lửa rần rật cháy, kêu gào: “Giết nó!”
Đáy mắt Lục Hành hiện lên sát khí nồng đậm, tay phải rút đao bên hông, để lại một câu: “Tự bảo vệ mình” rồi lao thẳng ra ngoài.
Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, mọi người chưa kịp cản đã thấy Lục Hành tiếp cận con hổ đang thưởng thức đồ ăn tươi mới kia.

Con hổ linh cảm có nguy hiểm đang tới gần, nó đột nhiên lao tới tấn công hắn!
Mọi người sợ hãi kêu lên: “Anh Hành!”
Lục Hành bật nhảy lên cao, tránh đòn tấn công của con hổ rồi an toàn đáp xuống khoảng đất sau lưng nó.
Con hổ lỡ đòn, xoay người lại tiếp tục tấn công.

Nó hung hăng nhìn chằm chằm Lục Hành, thở hồng hộc liên tiếp đánh tới.
Đối mặt với sinh vật biến dị lớn gấp mười lần mình, Alpha trẻ tuổi không chút sợ hãi, hắn đứng cách con hổ mười mét, con đao lóe lên ánh sáng bạc lao tới, trong đôi mắt hổ phách chỉ còn lại sự hưng phấn vô hạn.
Giết nó, đem đầu về tặng huấn luyện viên.
Lục Hành thầm nghĩ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Từ ký ức của nguyên chủ, Khương Ly biết nguyên chủ rất quen với khu rừng này.

Nguyên chủ đã từng giết vô số sinh vật ở đây, từ khu F một đường giết thẳng tới khu B, nếu không phải xảy ra chuyện ở tinh cầu Will thì nguyên chủ đã bắt đầu chinh phục khu A rồi.
Tới thế giới này được một khoảng thời gian, linh hồn và cơ thể đã hoàn toàn dung hợp với nhau.

Với thực lực của cậu mà nói, sinh vật ở khu F chẳng khác nào mấy con kiến hôi nghiền phát là chết, thậm chí còn chẳng đủ tư cách làm nóng người nữa là.
Cậu nhanh chóng chặt đứt đầu một con gấu khổng lồ, máu tươi nóng hổi phun đầy tay, để lại một mùi tanh tưởi nồng nặc.
Khương Ly tháo đôi găng tay dính máu xuống, nhưng đầu ngón tay vẫn còn mùi tanh phảng phất của máu tươi.
Cái mùi này khiến Khương Ly cau mày, mở bản đồ khu F ra xem chỗ nào có nước để tới rửa tay.
Bản đồ cho thấy cách đó không xa có một hồ nước nhỏ, đi bộ mất khoảng mười phút.
Khương Ly đi dọc tuyến đường, tới gần hồ nước thì nghe thấy tiếng nói cười quen thuộc.
Là giọng của bọn Lục Hành.
Cậu nhón chân bước tới xem mấy đứa nhóc này đang làm gì, tới nơi thì thấy Lục Hành và mọi người ngồi bên bờ hồ vây quanh trêu chọc một con thú nhỏ màu trắng nào đó.
Lục Hành một tay ôm con thú nhỏ, một tay gãi cằm nó.

Động tác thuần thục ấy khiến con thú thoải mái híp mắt nằm tận hưởng trong lồng ngực hắn.
Đó là một con thỏ tròn vo trắng muốt, Khương Ly nhìn chằm chằm động tác của Lục Hành.
Động tác gãi cằm thỏ của Lục Hành vô cùng giống động tác vuốt ve Khương Nhu Mễ của Giang Trạm và Trì Phóng ở hai thế giới trước.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến Khương Ly vô thức tiến thêm một bước, chân giẫm phải cành cây khô phát ra tiếng “Răng rắc” làm Lục Hành chú ý.
Lục Hành ngẩng đầu nhìn Khương Ly, hắn vui vẻ túm lấy tai thỏ xách tới trước mặt Khương Ly: “Huấn luyện viên, thầy xem em bắt được một con thỏ nè, để tối nay em nướng cho thầy ăn nha.”
Khương Ly: “.

.

.”
“Thầy không thích ư?” Lục Hành thấy vẻ mặt Khương Ly một lời khó nói hết, đem thỏ trực tiếp nhét vô lòng cậu: “Không thích cũng không sao, em còn quà cho thầy đó.”
Dứt lời, Lục Hành kéo đầu con hổ như kéo bảo vật tới trước mặt Khương Ly, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu: “Cái này thì sao? Thầy có thích không?”
Khương Ly nhìn con hổ chết không nhắm mắt, gân xanh trên trán giật giật, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “.

.

.

Mẹ kiếp thứ thiểu năng trí tuệ gì đây!”
Ai thích nổi thứ máu chảy đầm đìa này chứ! !?
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui