Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Kiều Ngọc muốn tới nhà Khương Ly ngủ, đương nhiên Lục Hành không đồng ý, trừ phi ngày nào đó hắn về một nhà với huấn luyện viên thì mời bọn họ tới nhà ăn bữa cơm đạm bạc cũng không tệ.
Về chung một nhà.
Cách gọi này khiến Lục Hành tưởng tượng ra địa vị trong nhà của hắn sau này, lại mơ tưởng về cuộc sống sau khi kết hôn với Khương Ly, về ngôi nhà và những đứa trẻ, họ sẽ cùng nhau nuôi mèo, cùng ngủ chung một giường.

.

.

“Anh Hành? Anh Hành! ! !”
Giọng nói vang lên bên tai khiến Lục Hành giật mình, hắn tỉnh táo nhìn Kiều Ngọc: “Sao thế? Giật hết cả mình.”
“Tao còn muốn hỏi mày đang nghĩ gì đấy?” Kiều Ngọc nghi ngờ nhìn hắn, chỉ vào miệng mình: “Sao tự dưng mày cười ghê thế?”
“À, tao thích thì tao cười thôi.” Lục Hành nghiêm mặt: “Huấn luyện viên Khương không thích bị người lạ quấy rầy, mày đừng có mơ.”
“Khoan đã, tối qua mày ngủ ở nhà huấn luyện viên thật à?”
“Tao đâu giống mày.” Lục Hành xua tay, cầm quần áo đi tắm rửa.
“Chỗ nào không giống? Không phải đều là Alpha ư?” Kiều Ngọc bất bình lầm bầm.
Lục Hành tắm xong mới nhớ chuyện mình muốn tham gia cuộc thi Cơ giáp cho tân sinh, thế là hắn hỏi xem bọn Kiều Ngọc có muốn đăng ký không.
Ba người khựng lại, đồng thanh hỏi: “Cuộc thi Cơ giáp dành cho tân sinh?”
Lục Hành gật đầu, bọn Kiều Ngọc liếc nhìn nhau: “Anh Hành, dạo này mày có chí tiến thủ thủ quá ta!”
“Đúng thế.” Lục Hành không thúc giục bọn họ vội vàng báo danh, dù sao hạn cuối vẫn còn những một tháng nữa: “Tối không cần để cửa cho tao đâu.” rồi ra khỏi phòng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khương Ly tắm rửa xong xuôi, mở thiết bị liên lạc kiểm tra tư liệu mấy ngày trước Ryder gửi tới.
Trong email có bốn sơ yếu lý lịch của bốn người sinh ngày 21 tháng 5, trong đó có cả Ryder.
Thật ra sau khi xác nhận thân phận Lục Hành, phần tư liệu này cũng không cần thiết nữa.

Khương Ly không xem kỹ, cứ thế đóng dấu triện rồi tắt máy.
Vừa đóng thì có thông báo hiện lên.
Thấy tên Lục Hành, Khương Ly không bất ngờ cho lắm, cậu ngồi dựa sofa ấn nhận cuộc gọi.

Hình ảnh lập thể của Lục Hành lập tức hiện lên, Khương Ly hỏi hắn: “Có chuyện gì không?”
“Chào huấn luyện viên.” Lục Hành lên tiếng chào hỏi, sau đó ngâm nga cười: “Huấn luyện viên, em đang ở dưới ký túc xá của thầy, em muốn thăm con trai em rồi.”
Lúc này Khương Nhu Mễ đang nằm trên đùi Khương Ly, nghe thấy giọng Lục Hành, nó bám chặt Khương Ly rồi kêu với hắn một tiếng: “Meow ~”
Lục Hành híp mắt vẫy tay với nó: “Yo con trai ngoan.”
Khương Nhu Mễ ghét bỏ lúc lắc đuôi, nó lại chúi vào lòng Khương Ly lim dim ngủ tiếp.
Khương Ly vuốt ve nó, nói với Lục Hành: “Nhìn rồi đó, về đi.”
Cậu định tắt máy thì Lục Hành vội vàng ới lại: “Đừng tắt thầy ơi, đã xem rõ đâu? Em cũng chưa được vuốt mèo nữa.”
“Vuốt mèo?” Khương Ly nhướn mày: “Cậu còn muốn lên đây?”
“Cũng không nhất định phải lên.” Lục Hành dối lòng: “Cơ mà em đứng dưới nhà thầy rồi, không lên thì phí quá, hay thầy xuống mở cửa cho em đi?”
Khương Ly không ý kiến gì, chưa chi Khương Nhu Mễ đã kêu to hai tiếng, thế là Lục Hành vội vàng nói: “Thầy xem, con trai em cũng muốn gặp em lắm rồi.”
Khương Ly tự hỏi, sau đó đồng ý: “Thôi được.”
Lục Hành vui mừng ra mặt, nghĩ thầm: “Khương Nhu Mễ, đúng là con trai ngoan của ta!”
Khương Ly vừa tắt thiết bị thì đã nghe hệ thống lanh lẹ tới cà khịa: “Ký chủ, sáng nay cậu còn kêu dục tốc bất đạt cơ đấy.”
“Đấy là nói mặt lý thuyết, nhưng tục ngữ cũng dạy rồi, vật cực tất phản, cái gì thái quá sẽ phản tác dụng đó.” Khương Ly vừa thay giày vừa hỏi: “Mày nói xem có đúng không?”
Hệ thống: “.

.

.” Vâng vâng vâng, game cậu chơi cậu quyết định hết, nhưng đáng lẽ người chủ động theo đuổi phải là cậu cơ mà, sao lại lật kèo để nam chính chủ động rồi?
Biết chơi thật đấy!
Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ xuống lầu mở cửa cho Lục Hành, hai người cùng nhau đi lên, dọc đường lại tình cờ gặp được Joel.
Joel ngạc nhiên nhìn bọn họ nhưng chỉ lên tiếng chào hỏi, anh thầm thắc mắc, Tứ hoàng tử tính chuyển luôn sang đây ở rồi phải không?
“Huấn luyện viên Joel.” Lục Hành chào: “Thầy đang đi kiểm tra phòng hả?”
“Ừm.” Joel gật đầu: “Hai người.

.

.”
“Em đến xem mèo của em.” Lục Hành bế Khương Nhu Mễ lên cho Joel nhìn.”
“Ồ.” Joel đầy ẩn ý nhìn Lục Hành, rồi quay đầu nói chuyện với Khương Ly: “Vậy chào Thiếu tá nhé, tôi đi kiểm tra phòng tiếp.”
“Ừm.” Khương Ly gật đầu, Lục Hành đáp lời: “Phiền cho huấn luyện viên Joel rồi.”
Joel nghe ý đuổi khéo trong đó, vui vẻ tươi cười rời đi.
Hai người về ký túc xá của Khương Ly, Lục Hành vừa thấy Dada là xí xớn tới vỗ vỗ cái đầu to của nó: “Tao tới rồi nè, vui vẻ không? Bất ngờ không?”
Dada: “.

.

.

Chào mừng ghé thăm.” sjejjdhehegegrvrv sao lại tới nữa? ? ? ?
Lục Hành mỉm cười: “Khách khí khách khí rồi, về sau xin được chiếu cố nhiều hơn.”
Dada: “.

.

.”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Hôm sau, Lục Hành xin Khương Ly cho nghỉ một ngày, hắn điều khiển phi thuyền loại nhỏ về nhà một chuyến, vừa về nhà là xuống thẳng tầng hầm.
Nhập mật khẩu, cửa quét mặt Lục Hành, xác nhận thân phận xong rồi để hắn vào.

Cánh cửa to lớn nặng nề chậm rãi mở ra, và Lục Hành bước vào.
Trong không gian rộng lớn, Lục Hành đi thẳng vào trong, dừng lại trước một cơ giáp đen tuyền trong cùng.
Đó là một cơ giáp cao khoảng 12-13 mét, toàn thân đen tuyền, lấp lánh dưới ánh đèn chói mắt.
Nó lẳng lặng đứng đó như một thanh kiếm sắc bén, nguy hiểm hoàn toàn ẩn sau lớp vỏ đen tuyền, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi đã có cảm giác áp bách đến ngợp thở rồi.
Lục Hành đứng trước mặt nó, chăm chú ngửa đầu lên nhìn, ánh mắt bình tĩnh ban đầu dần có chút hoài niệm và đau đớn khó phát hiện.
Hồi lâu sau, Lục Hành chậm rãi vuốt ve cơ giáp, rõ ràng vỏ ngoài vô cùng lạnh giá nhưng hắn lại cảm thấy nơi đó ẩn chứa luồng nhiệt nóng bỏng tay, lan tới tận trái tim.
—— Hành, đây là cơ giáp Nhị hoàng huynh mời đại sư chế tạo cho em, nó sử dụng những nhiên liệu và năng lượng tốt nhất của Đế quốc này, có khi Sư Vương của Đại hoàng huynh cũng chẳng bằng đâu.
—— Hahaha Sư Vương biết là nó chạnh lòng đấy.

Tiểu Hành, em đặt tên cho nó đi, chờ em lớn, nó sẽ thuộc về em.
Lời nói của Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh vang vọng trong đầu hắn, những ký ức ấy đã theo chiếc cơ giáp ngoi chầm chậm ngoi lên khỏi mặt nước.
Hai người cõng hắn trên lưng chạy trốn ra khỏi rừng Bồng Lai, chở hắn trên chiếc cơ giáp lượn khắp giữa thiên hà rộng lớn, từng ký ức đó hóa thành hư vô, cuối cùng chỉ còn là những cái xác đầy máu tươi được thuộc hạ đưa về.
Lục Hành chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ gọi tên nó: “Huyền Ưng.”
Cơ giáp đen tuyền chẳng hề phản ứng, như thể mớ sắt vụn không chứa linh hồn.
Trên cổ Lục Hành đeo chiếc vòng cổ xâu một vỏ đạn rộng, bên trong có con chip nho nhỏ.

Hắn lấy nó ra, đi thẳng tới trung tâm điều khiển Huyền Ưng gắn nó vào rồi khởi động chương trình.
Không lâu sau, chiến giáp đen tuyền ngủ sau suốt 10 năm thức tỉnh.

Giữa căn phòng rộng lớn vang lên giọng nói đầy uy lực: “Ai?”
 “Là tôi.” Lục Hành nhìn nó: “Lục Hành.”
Huyền Ưng nhìn hắn, cảm nhận lực tinh thần giao động xung quanh rồi chậm rãi nhớ lại, nhưng giọng điệu vẫn khá hoang mang: “Tứ hoàng tử điện hạ?”
“Ừm.”
Huyền Ưng thở dài, cảm thán: “Đã lâu không gặp.”
Huyền Ưng là món quà sinh nhật Nhị hoàng tử Lục Nguyên tặng Lục Hành năm 8 tuổi.

Nó được đại sư Cơ giáp giỏi nhất Đế quốc chế tạo nên, Lục Hành từng thề sau này lớn lên sẽ cùng Huyền Ưng hợp lực với hai anh chinh chiến biển rộng trời sao mênh mông, chẳng ngờ năm 10 tuổi hắn phải chính tay giam nó tại tầng hầm này những 10 năm liền.
Mà Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh của thì đã tử trận trong Trận chiến Bạch Lộ năm đó.
Năm đó hắn mới 9 tuổi.

Huyền Ưng thực sự không ngờ mình sẽ có ngày được thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa, đối mặt với chủ nhân nay đã trưởng thành, nhất thời tâm trạng cơ giáp trăm mối ngổn ngang, dùng giọng điệu như người lớn trong nhà nói buồn bã hỏi han hắn: “Chủ nhân, không ngờ ngài đã lớn đến chừng này rồi, năm đó ngài chưa cao bằng đầu gối tôi luôn đó.”
Lục Hành: “.

.

.” Bây giờ ta cũng đã cao bằng đầu gối ngươi đâu.
“Bây giờ còn dung dịch năng lượng không?” Lục Hành hỏi.
“Bể gần cạn, cần tiếp nhiên liệu gấp.” Huyền Ưng đáp: “Ngài hỏi là muốn.

.

.”
“Tôi muốn mang cậu ra ngoài.” Lục Hành vươn tay về phía nó: “Ngay bây giờ.”
Huyền Ưng: “Hả?’
“Nhanh lên, tranh thủ lúc mẹ ta không ở đây.” Lục Hành thúc giục, lần này hắn trở về mẫu hậu không hề biết, nếu mẫu hậu biết hắn tự tiện đánh thức Huyền Ưng, chắc chắn sẽ không vui.
Huyền Ưng nghe xong là nhớ ngay tới năm đó, vương hậu ép Lục Hành phải đóng cửa chỗ này.

Nó thầm kêu “Trời ạ” một tiếng, một ánh sáng đen lóe lên, cơ giáp to lớn nhanh chóng hóa thành chiếc nhẫn đen bao trọn ngón tay Lục Hành.
“Chủ nhân, chúng ta mau đi thôi! ! !” Chiếc nhẫn đen tuyền dồn dập thúc giục.
Lục Hành không chậm trễ nữa, hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhanh chóng rời khỏi tầng hầm.
Cơ giáp Huyền Ưng được chế tạo từ 10 năm trước, dung dịch năng lượng trên người nó gần như đã cạn kiệt.

Bây giờ Lục Hành phải nhanh chóng nạp thêm năng lượng cho nó, hơn nữa 10 năm nay Huyền Ưng chưa khởi động, hắn cần phải mang nó đi trùng tu một lần cho chắc.
Đại sư chế tạo Huyền Ưng năm đó không phải ai xa lạ mà chính là ông nội của Lăng Áo.

Lục Hành có quan hệ khá tốt với nhà họ Lăng, hắn tới là quản gia dẫn xuống xưởng chế tạo luôn.
Ông Lăng năm nay đã gần trăm tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, giọng nói tràn đầy khí thế, mạnh mẽ vỗ vai Lục Hành: “Tứ hoàng tử, nghe Tiểu Áo nói cháu mang Huyền Ưng qua đây, để ông coi nào.”
Lục Hành gật đầu: “Vâng, nhưng dịch năng lượng của nó cạn kiệt rồi.”
“Không việc gì phải lo.” Ông Lăng hào phóng xua tay: “Ở đây muốn bao nhiêu cũng có.”
Lục Hành nghĩ thầm, cháu chỉ đợi những lời này của ông thôi đấy! !

.

.

.

.

.

.

.

.
Lục Hành từ chối ý tốt mời ở lại của ông Lăng, hắn bay về Học viện quân sự luôn.
Về tới nơi rồi nhưng hắn không về ký túc xá mà ghé qua chỗ Khương Ly.

Lục Hành quen tay bén mùi, tới nơi là gọi Khương Ly xuống: “Huấn luyện viên, ký túc xá của em đóng cửa rồi.”
Khương Ly mới tắm xong, trên người còn khoác áo tắm rộng thùng thình lộ ra mảng ngực đỏ lên vì nước nóng, tóc đen ướt sũng nhỏ nước từng giọt.
Cậu dùng khăn lông lau tóc: “Lại tới mượn thẻ ra vào à?”
“Không, em muốn.

.

.”
Lục Hành còn chưa nói nốt chữ “Ở nhờ” thì một âm thanh cảm thán thốt lên: “Á á á người đẹp! ! !”
Khương Ly dừng tay: “Ai đang nói đó?”
Lục Hành: “.

.

.”
Huyền Ưng, một cơ giáp như cậu đoạt đất diễn của tôi làm chó gì?!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui