Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


 
Một câu “Chán sống rồi à?” của Kiều Hi thành công khiến Lục Hành câm nín, thực sự không biết do vợ hắn quá lợi hại hay do hắn quá vô dụng trong mắt mẹ hắn.
“Mẹ à.” Lục Hành phản bác: “Con không đồng ý với quan điểm này đâu nhé, chán sống là thế nào? Huấn luyện viên Khương đâu có hung dữ tới vậy, với lại con cũng đâu có tệ lắm đâu?”
“Tôi lại đẻ ra anh.

Anh thế nào mẹ anh còn không biết à?” Kiều Hi hừ mũi.
Huyền Ưng chợt phì cười, Kiều Hi nghe thấy lại bùng nổ: “Huyền Ưng, cậu còn mặt mũi để cười à? Hai người một đứa nói không giữ lời, một tên thậm thụt thông đồng làm chuyện xấu, cười cái gì mà cười! ! !”
Lục Hành: “.

.

.

Xin mẹ bớt giận.”
Huyền Ưng: “.

.

.

Vương hậu bớt giận.”
Kiều Hi bình tĩnh lại, ném cho Lục Hành câu “Theo mẹ.” rồi đi thẳng về tẩm cung của mình.
Về tới phòng riêng, Kiều Hi kéo Lục Hành lại hỏi cho rõ chuyện về Khương Ly là thế nào.

Bà đã nghe chuyện Khương Ly bị điều tới Học viện làm huấn luyện viên, không ngờ lại đứng lớp Lục Hành, đã thế thằng nhãi ranh này còn nảy sinh tình cảm với cậu ấy nữa chứ.
“Đúng như đã nói, đó là vợ tương lai của con.” Lục Hành nói ít hiểu nhiều.
Kiều Hi thật sự không thể tin nổi con trai mình lại dám dây dưa với Khương Ly, đã vậy nếu đúng như lời Lục Hành nói thì người ta vẫn chưa thèm chấp nhận con trai bà nữa.
Trước khi xảy ra sự kiện ở hành tinh Will, tuy Khương Ly sống với thân phận Beta nhưng với năng lực cao siêu, dung mạo tuấn mỹ thì cậu có không ít người ngưỡng mộ và theo đuổi.
Chỉ là xưa nay chưa từng nghe đồn Khương Ly ưng ý một ai, với cậu mà nói, người thân xung quanh cậu vỏn vẹn chia thành ba loại: Cấp trên – Cấp dưới – Bạn bè.
Tuy Kiều Hi luôn miệng chê Lục Hành nhưng trong mắt người làm cha làm mẹ, có ai ưu tú hơn con trai mình đâu cơ chứ?
Nhưng con trai mình yêu trúng người xuất sắc hơn nó quá nhiều lần thì mọi chuyện không còn đơn giản vậy nữa.
Nghĩ tới đây, Kiều Hi cau mày: “Tương lai? Mẹ tưởng anh yêu đơn phương?”
“Đương nhiên là không rồi!” Lục Hành phản bác, tuy chưa công bố chính thức nhưng nhìn thái độ của Khương Ly thì cậu không có vẻ gì là ghét hắn, thậm chí còn khá thích hắn.

Có lẽ do hiện tại Lục Hành hắn còn quá yếu, ít ra cũng phải giành được cúp quán quân về rồi hẵng tính tới chuyện công khai.
“Thế rồi anh lấy thân phận ra bắt ép người ta phải yêu anh?” Kiều Hi hỏi chuyện.
“.

.

.

Con là loại người này à?” Lục Hành cạn lời, chưa nói đến chuyện hắn tự khinh bỉ chuyện này, phải biết rằng Khương Ly không phải là người sẽ cam tâm chịu khuất phục trước cường quyền, nếu không ngày đầu huấn luyện viên đã chẳng phá nát giường hắn, đã thế còn đánh cho Kate bầm dập.
Đương nhiên Kiều Hi biết con trai mình không phải loại người như vậy, bà gật đầu: “Tuy mẹ chưa hiểu biết gì về Thiếu tá Khương nhiều nhưng cũng từng nghe qua không ít chuyện liên quan tới cậu ấy, là một người rất đáng kính nể, cho nên con nhớ này, không bao giờ được cưỡng ép cậu ấy, nghe chưa?”
“Xin vương hậu yên tâm, chủ nhân sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu.” Huyền Ưng lên tiếng đỡ hộ.
Lục Hành thấy Huyền Ưng lên tiếng bảo đảm cho mình thì nghẹn ngào xúc động, không uổng công hắn chẳng màng mưa rền gió dữ cứu nó ra khỏi tầng hầm, giây tiếp theo đã nghe nó nói: “Dám uy hiếp huấn luyện viên Khương ư? Thực lực của chủ nhân còn lâu mới đủ tầm.”
Lục Hành: “.

.

.” Câm miệng dùm cái.
Kiều Hi vẫn chưa nguôi giận, nghe Huyền Ưng lên tiếng thì cơn bực lại xông lên, bà lạnh giọng nói: “Câm miệng, tí nữa tôi tính sổ với cậu sau.”
Huyền Ưng: “.

.

.”
Kiều Hi nhìn Lục Hành: “Con thành thật nói mẹ biết, tình cảm của con với Thiếu tá Khương là nghiêm túc, hay chỉ hứng thú nhất thời thôi?”
“Đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Lục Hành nghiêm nghị đáp: “Nếu thầy ấy mà đồng ý thì con đã mang người về ra mắt ngay trong hôm nay rồi.”
Kiều Hi gật đầu, giờ thì bà hài lòng rồi.
Từ sau khi Khương Ly tự cắt tuyến thể, trong mắt người dân Tinh tế cậu là một Omega không hoàn chỉnh, nhưng những người đó không bao gồm Kiều Hi.
Đối với bà mà nói, tuyến thể và pheromone chỉ là chất xúc tác cho tình cảm thăng hoa mà thôi, không thể thay mặt đại diện cho tình yêu chân chính được.

Nếu Lục Hành yêu Khương Ly nghiêm túc và Khương Ly cũng bằng lòng thì bà sẽ rất vui vẻ mà chúc phúc cho cả hai, dù sao thì trong ấn tượng của bà, đối phương là một nhân vật vô cùng ưu tú.
“Có cơ hội thì dắt người về cho cha mẹ gặp mặt, biết chưa?” Kiều Hi nói.
“Vâng!” Lục Hành vui vẻ cười, thấy tâm trạng của bà tốt hơn thì tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vậy con có cần chuyển trường nữa không? Tình thầy trò có vẻ không ổn lắm.”
Nói tới đây là Kiều Hi về chuyện chính ngay, hừ lạnh một tiếng: “Nói như thể anh đã theo đuổi người ta thành công rồi vậy, gác chuyện này qua một bên đã, để Huyền Ưng lại đây đi rồi đi đâu thì đi.”
Huyền Ưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn.

.

.”
Lục Hành: “Mẹ.

.

.”
“Mẹ không có thời gian đùa giỡn với con đâu.” Kiều Hi bình tĩnh lại, nhưng bà vẫn cương quyết không chịu nhường bước: “Mẹ không trách những chuyện kia nữa, nhưng con hứa với mẹ rồi, mẹ hy vọng con giữ lời hứa đó.”
Lục Hành từng hứa với bà, mai sau sẽ không thi Học viện quân sự, sẽ không nhập ngũ, sẽ không ra chiến trường.

Bà nhất thời mềm lòng, đồng ý cho hắn nhập học Học viện, nhưng giờ không thể mềm lòng cho hắn đem Huyền Ưng đi được.

Xưa kia khi hai con trai cả của bà còn sống, chồng bà từng nói, con trai út của hai người cũng là một chiến binh sinh ra là để ra trận, nó sẽ cùng hai anh trai lập nên ngàn vạn chiến công hiển hách, đánh đâu thắng thắng đó, không gì cản nổi.
Khi đó bà không cản ước mơ của Lục Hành, đã vậy còn tặng cơ giáp chờ ngày con trai trưởng thành, để nó nuôi giấc mộng chinh chiến tứ phương, du ngoạn khắp ngân hà.
Mãi cho tới khi hai con trai lớn tử trận, bà mới nhận ra thế sự vô tình, rồi đây một khi bất cẩn bà sẽ mất con trai mãi mãi.
Hai thi thể khoác tấm chiến bào đẫm máu được binh lính đưa về trong bi thương.

Rõ ràng trước khi xuất chinh, hai đứa còn ôm bà hứa hẹn sẽ trở về trong vinh quang, chẳng ngờ cuối cùng chỉ còn là hai cái xác chết không nhắm mắt nằm trước mặt bà.
Một thời gian dài sau đó, bà thường xuyên mơ thấy người ngã xuống tiếp theo sẽ là Lục Hành.

Bà lo lắng, bất an, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, bà không thể chịu nổi nỗi đau mất đi người thân thêm một lần nào nữa.

Giờ bà không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng thủ đoạn của mình để đập tan ước mơ của Lục Hành mà thôi.
Chồng bà từng khuyên nhủ hết lời, bảo bà tự tung tự tác thế này là đang bẻ gãy cánh Lục Hành, kìm hãm tiềm năng phát triển của nó, rồi sẽ khiến một nhân tài trở thành kẻ tầm thường trong tương lai.
Đương nhiên bà hiểu chuyện đó.

Con trai bà sinh ra, ưu tú đến chừng nào bà rất rõ, nó vốn dĩ phải đứng trên đỉnh cao để người ta phải ngước nhìn.

Nhưng bà là một người mẹ, tình cảm đó át cả lý trí nên bà không muốn con trai út tiếp bước con đường của hai anh nó.
Cho dù tương lai nó có hận bà, bà cũng phải làm vậy.
Lục Hành im lặng, nhìn chiếc nhẫn đen trên tay.

Hắn trầm ngâm, sau đó vẫn khăng khăng lắc đầu với Kiều Hi: “Xin lỗi mẹ, con không thể trả Huyền Ưng cho mẹ, mong mẹ thông cảm.”
Kiều Hi nhắm mắt, từ thái độ của Lục Hành ban nãy là bà đã đoán ra rồi, nhưng nghe hắn từ chối thêm một lần nữa, bà vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng: “Lục Hành, con đang quyết tâm đối nghịch với mẹ phải không?”
Những lời này của bà nghe cô đơn hơn là thất vọng, bà không ngừng nhớ hai con trai mất sớm, giọng nói cũng dần run rẩy.
Nghe Kiều Hi đau đớn tới run rẩy mà Lục Hành xót xa, hắn nắm lấy tay bà: “Mẹ, mẹ đừng buồn, con không.

.

.”
“Câm ngay.” Kiều Hi hất tay hắn ra: “Giờ anh lớn rồi, mẹ không quản được anh nữa, phải không? Lời mẹ nói không nghe thì quan tâm mẹ buồn làm gì? Cứ mặc kệ.

.

.”
“Con muốn quan tâm.” Lục Hành khẽ cắt ngang lời bà: “Nếu mặc kệ, năm đó con sẽ không bỏ Huyền Ưng xuống tầng hầm đâu, mẹ, mẹ có biết đối với con Huyền Ưng là gì không?”
Kiều Hi quay đầu không nói, Lục Hành tiếp lời: “Với con mà nói, nó không chỉ là một cơ giáp, nó còn là tín ngưỡng hai anh để lại cho con, nó cho con hy vọng để sống tiếp.

Xa nó mấy năm nay, con thật sự không ổn chứ nào.”
Kiều Hi chấn kinh, quay đầu nhìn hắn: “Con đang trách mẹ?”
“Không.” Lục Hành lắc đầu: “Con chỉ muốn nói cho mẹ biết, con không muốn sống một đời tầm thường, con muốn trở thành một chiến binh giống hai anh, đến thời khắc nguy hiểm có đủ sức để bảo vệ mẹ, bảo vệ đế quốc này.”
Trong ký ức của Kiều Hi, ngày Lục Hành có được Huyền Ưng là hắn hưng phấn kéo bà tới xem, chỉ vào Huyền Ưng huyên thuyên bảo sau này sẽ cùng với nó bảo vệ bà.
Quá khứ không thể quay lại, Lục Hành áp chế nỗi đau đớn trong lòng: “Mẹ không cần con bảo vệ, con chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được.”
“Nhưng con muốn bảo vệ mẹ.” Lục Hành nghiêm túc nói: “Muốn bảo vệ cha và anh, và giờ con đã có thêm một người muốn bảo vệ nữa.”
“Đế quốc nhiều hộ vệ lắm, hai ta không cần con, mà Thiếu tá Khương còn lợi hại hơn con rất nhiều, bảo vệ cậu ấy à? Đừng có mơ.” Kiều Hi vẫn không mềm lòng.

Lục Hành biết rõ chuyện này không dễ giải quyết tới vậy, hắn thay đổi chiến thuật, lấy lui làm tiến: “Mẹ, nếu đã vậy, con còn 5 năm ở Học viện quân sự, cứ để con ở đó đã, mẹ chậm rãi suy nghĩ được không? Huyền Ưng cứ để con giữ, sau này phải đi huấn luyện thực chiến nguy hiểm lắm, tiện bảo vệ an toàn cho con luôn.”
Vừa nghe hắn nói có nguy hiểm, Kiều Hi cau mày, cơn tức lại trào lên: “Đấy nói có sai đâu, bảo anh đừng tới Học viện mà cứ cãi mẹ mãi thôi!”
“Vương hậu hãy yên tâm!” Huyền Ưng lên tiếng đảm bảo ngay: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ Tứ hoàng tử thật chu toàn.”
KIều Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn đôi mắt chờ mong của Lục Hành, bên tai bà vẫn văng vẳng câu nói “Suốt mấy năm qua con thật sự không ổn” của Lục Hành.

Bà không thốt nổi câu từ chối nữa, cuối cùng chỉ có thể tức giận nói: “Cút về đi, phiền chết đi được.”
“Dạ vâng!” Lục Hành nghe tới đây thì hí hửng đứng dậy, cuối cùng nghĩ tới chuyện gì đó: “Mẹ, mẹ xem, con sắp có vợ rồi mà anh trai thì sao? Anh ấy ba mấy tuổi đầu rồi mà vẫn độc thân lẻ bóng, mẹ cũng phải quản dần đi chứ?”
Kiều Hi: “.

.

.”
Mấy câu này chọc trúng nỗi lo của Kiều Hi, bà nổi giận kêu thị nữ: “Đưa Tam hoàng tử tới đây cho tôi! ! !”
Trước khi rời khỏi cung điện, Lục Hành gặp Lục Kỳ hớt hải chạy lại chỗ mẹ, thấy anh trai nhăn nhó mà sung sướng hẳn lên, nghĩ thầm ai bảo Lục Kỳ “Anh em như chim liền cành, vạ tới mạnh ai nấy bay” trước, đáng đời!
Kiều Hi không đồng ý với Lục Hành nhưng cũng không tàn nhẫn ép buộc, ngay trưa hôm đó Lục Hành về Học viện ngay.
Mới về tới nơi đã thấy học viên khu D hăng hái huấn luyện, trên sân chỉ có một phó huấn luyện viên, còn lại chẳng thấy Khương Ly với Joel đâu.
Lục Hành vội vã muốn chia sẻ tin hắn thuyết phục mẹ sắp thành công rồi, hắn hỏi phó huấn luyện viên Khương Ly đang ở đâu rồi nhanh chóng đi tìm.
Khương Ly ở sân huấn luyện sau núi, Lục Hành thấy cậu đang dựa người đứng ngay gốc cây.

Định vui vẻ chạy lại, hắn chợt phát hiện ngoài Khương Ly ra còn có một người nữa, là một trong hai Alpha cấp dưới hôm đó tìm tới đây thăm cậu.
Thấy có người khác, Lục Hành dừng chân, nghe đối phương nói: “Thiếu tá, tôi rất kính trọng và cũng rất thích ngài, chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này về, ngài có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Lục Hành: “.

.

.”
Mẹ kiếp mới đi nửa ngày đã có đứa tới cạy chân tường nhà hắn rồi? ? ?
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui