Trong sơn cốc đầy sương mù đỏ như máu, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Lý Mộc Dương đeo mặt nạ mỏ quạ và cầm chuông trên tay, hắn liên tục lắc chuông khiến nó phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông thì bầy sơn dương đen trong sơn cốc ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, sau đó giống như chúng bị mất kiểm soát rồi đi về phía Lý Mộc Dương.
“Hồn này quay lại, hồn này quay lại.”
Lý Mộc Dương vừa gật gù đắc ý lắc chuông liên tục vừa phát ra tiếng gọi hồn âm u cổ quái.
Tiếng gọi hồn âm u cổ quái này trộn lẫn với tiếng chuông dường như tạo nên loại ma lực kỳ lạ nào đó thúc giục người ta tiến vào giấc mộng.
Bầy sơn dương đen chỉ có hai chân vô tri vô giác đi theo phía sau Lý Mộc Dương, từng bước một đi ra khỏi sơn cốc huyết vụ.
Sau khi đi ra khỏi sơn cốc thì đột nhiên không khí trở nên trong lành hơn, Lý Mộc Dương cũng cởi mặt nạ mỏ quạ trên mặt xuống, hắn hít một hơi không khí trong lành thật dài.
“Rõ là chán ngấy cái sơn cốc mục nát này mà…”
Lý Mộc Dương quay đầu liếc nhìn sơn cốc huyết vụ phía sau lưng một cái rồi thở dài.
Hắn xuyên không đến thế giới này được hai tháng rồi, thật không may cho hắn khi hắn trở thành đệ tử ngoại môn của một Tông môn Ma Đạo là Luyện Ma Tông, hằng ngày làm chân sai vặt.
Công việc được giao cho hắn trong tháng này là chăn dê, nói nghe có vẻ dễ là mỗi sáng sớm chỉ cần lùa lũ sơn dương hai chân này vào sơn cốc huyết vụ rồi buổi tối lùa chúng về lại chuồng là được.
Nhưng mà huyết vụ bên trong sơn cốc rất tanh hôi, cho dù có đeo mặt nạ do tông môn phát thì cũng chỉ chặn được một nửa mùi tanh đó.
Ở trong đó một ngày, đến khi bước ra thì gần như mùi tanh hôi đó đã ám khắp cơ thể của hắn.
Lý Mộc Dương vừa đi trên đường vừa lắc chuông, mùi tanh tưởi nồng nặc lan khắp bầu trời, các đệ tử ma tông ở ven đường vừa nhìn thấy hắn từ xa thì đã co giò bỏ chạy.
Cứ như vậy mà hắn đi đường không gặp trở ngại gì, Lý Mộc Dương rung chuông đuổi dê, hắn lùa những con sơn dương đen kỳ lạ này đi vào chuồng dê rồi lại giao thân phận bài cho quản sự, sau đó hắn đi về phía căn nhà tranh của mình.
Một căn nhà tranh gió lùa mưa dột, đó là tài sản duy nhất mà Lý Mộc Dương có ở thế giới này.
Hắn kiệt sức nằm trên chiếc giường gỗ khô cứng nhìn những cây xà nhà phủ đầy mạng nhện trên đầu, bận bịu cả một ngày thì cuối cùng Lý Mộc Dương cũng được nghỉ ngơi rồi.
Hắn nhắm mắt lại rồi nhìn thấy một thanh tiến trình dài.
"Bản mẫu của trò chơi đang trong quá trình tải, tiến độ hiện tại là 99.99%...”
Khi nhìn thấy những con số này, trong lòng Lý Mộc Dương cảm thấy hơi vui vẻ.
Cuối cùng cũng sắp tải thành công sao…
Hình như cái hệ thống này xuất hiện sau khi Lý Mộc Dương xuyên không.
Từ con số 0% ban đầu đến bây giờ đã tải được 99.99%, tất cả quá trình này phải mất trọn hai tháng.
Lý Mộc Dương luôn mong chờ không biết hệ thống này trông như thế nào, có phải là trò chơi chứa mã gian lận như trong lời người ta thuật lại không.
Thậm chí hắn cũng không quan tâm chuyện nghỉ ngơi, vốn dĩ Lý Mộc Dương định nằm một chút thì ngồi dậy rồi tập trung chờ đợi thanh tiến trình tải xong, lại thêm mười phút trôi qua thì cuối cùng thanh tiến trình 99.99% cũng đã di chuyển.
"Bản mẫu của trò chơi đang trong quá trình tải, tiến độ hiện tại là 100%...!Tải thành công.”
Giây tiếp theo một bức ảnh khổng lồ hiện ra trong tầm mắt của Lý Mộc Dương.
Tiên vụ lượn lờ, quần sơn uốn lượn, trong cuộn tranh còn có đình đài lầu các, tiên hạc kêu vang, quả là một phong cảnh thần tiên.
Nhưng thu hút ánh mắt nhất là, thật ra ở trong bức tranh phong cảnh bồng lai đó còn có vài bóng người tản mát.
Họ mơ hồ ẩn hiện bên trong làn sương trắng, phong thái thanh nhã, cho dù là không nhìn rõ khuôn mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phong hoa tuyệt đại của họ.
Lý Mộc Dương nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên, cuộn tranh này quả là tráng lệ giống như mở ra một thế giới rộng lớn ngay trước mắt hắn.
Giây tiếp theo, những chữ vàng khổng lồ hiện lên giữa bức tranh.
"Trò chơi cùng các tiên tử đã được tải thành công, thành công kết nối với kí chủ, có nên bắt đầu dạy người mới không?”
Dạy người mới sao?
Lý Mộc Dương chớp mắt rồi trực tiếp chọn "bắt đầu”.
Giây tiếp theo cuộn tranh trong tầm mắt xuất hiện biến đổi.
Thanh trì vĩ đại của một tòa thành cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Lý Mộc Dương, thành trấn hơi ma quái dưới ánh trăng, hình như những bóng đen lang thang trên đường phố đang xâm nhập vào con người.
Tiếp theo là những văn tự màu đỏ như máu mạnh mẽ hùng hồn xuất hiện, âm thầm hiện lên trên cuộn tranh.
“Cuối thời vương triều Thiên Nguyên, thiên hạ đại loạn, truyền thuyết kể rằng trong thành Lâu Sơn ở biên giới phía Tây xuất hiện ác quỷ, đêm khuya thanh vắng người ta thường nghe thấy những âm thanh khóc than kỳ dị vang lên trong thành khiến mọi người hoảng loạn.
Thuật sĩ Khâm Thiên Giám là Trương Đại Ngu phụng mệnh đến Lâu Sơn để điều tra nhưng đã biến mất rất thần bí.”