Trò Chơi Đang Load


Trò chơi: Thị trấn cổ tích (11)
Chương 027: Người thiết kế không có trái tim, bởi vì thượng đế không cần nó.
Tạ Tịch thu tim rồng vào ô trống trong cột đạo cụ, đề phòng nhìn về phía Trọng Kim.

Trọng Kim cũng không thèm để ý, thay vào đó anh ta đưa lưng về phía bọn họ: "Đi theo tôi."
Tống Thích nhìn Tạ Tịch, Tạ Tịch dừng một chút, nói khẽ: "Đi xem xem." Nói rồi cậu xoay người ôm lấy đứa nhỏ Long Quyển Phong đã mê man.

Trọng Kim không quay đầu lại nhưng vẫn biết cậu làm gì: "Tốt bụng thật đấy."
Tạ Tịch không lên tiếng.

Trọng Kim dẫn đầu đi ra khỏi sơn động, ánh nắng sáng sủa bên ngoài chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng lên mái tóc vàng của anh ta, đáng tiếc chỉ có vẻ bề ngoài.

Trọng Kim không hề phòng bị đi ở phía trước, thong thả nói: "Đây là thế giới duy nhất Trảm Song thiết kế thành công, tốn thời gian ba năm, hao hết tâm huyết, rốt cuộc được Zone công nhận, trở thành một Chuẩn Thế giới hợp lệ."
Những điều này Tạ Tịch đều biết, lúc Trọng Kim lừa gạt cậu nói chuyện còn dễ nghe hơn bây giờ nhiều.

"Tôi tham gia vẽ bản đồ quy hoạch thị trấn, A Long phụ trách phần cư dân thị trấn, còn có rất nhiều người phụ trách kết cấu và các khâu nhỏ khác, hơn mười người bọn tôi dùng thời gian ba năm, cuối cùng cũng làm ra một thế giới cấp F."
Khóe miệng Trọng Kim vẽ lên một nụ cười tự giễu, "X chỉ có một mình lại thiết kế ra thế giới cấp S thậm chí là SS."
So sánh khoa trương như vậy, tự mình nếm trải còn đau đớn hơn so với nghe kể rất nhiều.

Chênh lệch quá lớn sẽ khiến lòng người nảy sinh tuyệt vọng.

Tạ Tịch giật mình, cậu không nghe lầm...!Trọng Kim nói là thế giới cấp F, nhưng Thị trấn cổ tích rõ ràng là cấp D.

Không đợi Tạ Tịch cất tiếng dò hỏi, Trọng Kim đã đột ngột nói một câu: "Người thiết kế không có trái tim, bởi vì thượng đế không cần nó."
Lời này có ý nghĩa sâu xa, dường như là đặc biệt nói cho Tạ Tịch nghe.

Tạ Tịch lờ mờ hiểu ra vì sao thái độ của Trọng Kim lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ như vậy, không những không giết mà còn muốn giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Trọng Kim tiếp tục nói: "Chúng tôi đều chưa thành thục, cho nên mới không thể trở thành người thiết kế chân chính, nhất là A Long, cậu ta phụ trách thiết lập cư dân thị trấn, lại xen lẫn quá nhiều cảm xúc cá nhân."
Lần này Trọng Kim nói ra chân tướng: "A Long biến đứa con đã chết của mình thành cư dân thị trấn, cho nó một cuộc đời mới."
Tạ Tịch sững sờ, cúi đầu nhìn Long Quyển Phong trong ngực.

"Đúng vậy, nó chính là đứa bé trong ngực cậu."
Tống Thích không thể tưởng tượng nổi: "Nếu nó là con của bạn anh, vì sao anh còn muốn giết nó!" Lúc ở trong nhà thím Tôn, mũi tên Trọng Kim bắn ra chính là nhắm vào Long Quyển Phong, cuối cùng vẫn nhờ Tạ Tịch tay nhanh mắt lẹ ngăn cản, cứu sống đứa bé này.

"Con của A Long?" Trọng Kim nói, "Một món đồ chơi mà thôi."
Tạ Tịch căng thẳng ôm lấy đứa bé.

Trọng Kim nói: "Cho nên mới nói, A Long đã định trước không thể trở thành người thiết kế, cậu ta mềm lòng y như các cậu vậy, chăm sóc một Tiểu Phong sống, dành cho nó vô số tình cảm, thực sự coi nó là con trai của mình."
Tạ Tịch mím chặt môi, không cách nào tán đồng quan điểm của anh ta.


Như thế nào mới tính là người sống? Có máu, có thịt, có ý thức bản thân, chẳng lẽ còn không được coi là người sống sao?
Trọng Kim tiếp tục nói: "Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, tất sẽ hỏng việc.

Khi Chuẩn Thế giới chưa được công nhận thì chúng tôi có thể ra vào tùy ý, chỉ khi nào được Zone công nhận, cho dù là người thiết kế toàn bộ cũng không có cách nào tùy tiện đi vào." Chỉ có thể tiến vào bằng hình thức nhận nhiệm vụ.

Tạ Tịch nhíu lông mày, phỏng đoán: "Tiểu Phong gặp phải nguy hiểm?"
"Thật thông minh." Trọng Kim quay đầu, cười với Tạ Tịch, đáng tiếc nét cười không chạm tới đáy mắt, mà lạnh buốt, "Cũng không thể trách nhóm người chơi đầu tiên được, là do chúng tôi quá vô năng, thiết kế thị trấn đẹp vô cùng nhưng lại không có năng lực tự vệ, thiết lập các cư dân thị trấn ngây thơ chất phác nhưng căn bản không phân biệt được dạ thú dưới lớp da người."
Lúc nói những lời này, Trọng Kim vẫn lạnh lùng như cũ, không đau lòng cũng không thương tiếc: "Những thứ tốt đẹp sẽ kích phát ác niệm trong lòng người.

Cô gái xinh xắn chỉ cần nói dăm ba câu là có thể lừa gạt lên giường, căn nhà xinh đẹp nhất thị trấn có thể tùy ý chiếm lấy, thôn dân ngây ngô còn chủ động dâng lên đồ ăn ngon và của cải...!Những người chơi này làm sao kìm nén được dục vọng hủy diệt sâu trong lòng họ?"
"Đàn bà con gái biến thành kỹ nữ, nhà cửa xinh đẹp thành ổ mại dâm, chốn thiên đường mỹ lệ rơi vào địa ngục nhân gian."
Tầm mắt Trọng Kim rơi xuống người đứa bé trai trong ngực cậu: "Đứa bé này nhận quá nhiều thiên vị từ A Long, được để tâm nhiều hơn...!cho nên cũng hiểu biết hơn một chút.

Nó nhận ra sự tàn bạo của người chơi, có ý định ngăn cản nhưng lại bị người chơi mạnh mẽ gấp mấy lần nó ngược đãi tàn nhẫn."
"A Long lấy lý do làm nhiệm vụ, thực tế là đến thăm con trai nhìn thấy tình cảnh đó thì mất khống chế." Đôi mắt Trọng Kim khẽ lóe lên, tiếp tục nói, "Cậu ta giết tất cả người chơi làm trò bạo ngược."
Trái tim Tạ Tịch nghẹn lại, nói ra chân tướng: "Và các anh phát hiện cấp bậc thế giới tăng lên."
Trọng Kim hơi ngạc nhiên, sợ hãi thán phục: "Cậu quả nhiên khác biệt." Thực ra anh ta lưu lại không ít manh mối, nhưng người bình thường nghe đến đó, phỏng chừng chỉ lo thương tiếc A Long và Tiểu Phong, giận lây sang những người chơi làm trò bạo ngược, làm sao còn nhớ dùng lý trí suy nghĩ nữa.

Tạ Tịch cất giọng nặng nề: "Ban đầu, thế giới này là cấp F, bởi vì A Long mất khống chế giết tất cả người chơi, đợi tới khi tuyên bố nhiệm vụ lần nữa, cấp bậc thế giới tăng lên."
"Đúng vậy." Trọng Kim nói, "Từ cấp F lên tới cấp E."
Tạ Tịch nheo mắt lại: "Thế là các anh bắt đầu không ngừng săn giết người chơi, để phòng ngừa có người qua cửa, còn châm ngòi xung đột giữa thôn dân và họ, thông qua đó cưỡng chế tăng cấp bậc thế giới."
"Đúng." Trọng Kim cười sáng lạn như mặt trời mới mọc, "Lần này chỉ cần giết các cậu, Thị trấn cổ tích sẽ tăng lên cấp C."
Tống Thích vốn đang lơ tơ mơ cũng coi như nghe hiểu!
Đôi mắt cậu ta tràn đầy kinh ngạc, chưa từng nghĩ tới có chuyện như vậy...!
Thị trấn cổ tích lúc đầu chỉ là cấp F, thế giới này do một nhóm người Trảm Song đồng tâm hiệp lực thiết kế, nhưng bởi vì những người tham gia thiết kế còn non tay nên tạo thành nhiều thiếu sót.

A Long vì lòng ích kỷ của mình đặt đứa con sắp chết vào thế giới này, thỉnh thoảng đến thăm nó.

Nhóm người chơi đầu tiên nổi lên lòng xấu xa với thị trấn không chút phòng bị này, họ làm ra rất nhiều chuyện ác.

Nực cười nhất chính là nếu bọn họ không làm hại Tiểu Phong, căn bản sẽ không bị trừng phạt, bởi vì thời điểm đó thôn dân còn chưa có suy nghĩ phản kháng.

Tiểu Phong bị ngược đãi, A Long đến thăm nó trơ mắt chứng kiến cảnh đứa con "chết đi sống lại" của mình bị chà đạp, dưới cơn phẫn nộ tàn sát tất cả người chơi.

Vốn tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ Thị trấn cổ tích chưa được qua cửa lại ban bố nhiệm vụ tập kết lần nữa.

Mà lần này cấp bậc thị trấn từ cấp F biến thành cấp thành E.

Hơn mười người Trảm Song tham gia thiết kế dồn hết tâm sức mới chỉ làm ra một thế giới cấp F chưa hoàn thiện, lúc này chẳng qua chỉ tàn sát một nhóm người mới lại có thể khiến cấp bậc thế giới tăng lên.

Bọn họ nổi lên lòng tham, nếu như cứ tiếp tục kéo dài, Thị trấn cổ tích sẽ tăng lên đến độ nào?
F, E, D, C, B, A, S...!

Giữa những cấp bậc này có chênh lệch rất lớn! Dù chỉ tăng Thị trấn cổ tích lên cấp B, bọn họ tổ đội tiến vào, hoàn thành nhiệm vụ qua cửa, phần thưởng nhận được đã không cách nào ước lượng!
Nếu bọn họ tham vọng hơn chút, chờ Thị trấn cổ tích tiến hóa thành cấp S...!
Phóng mắt nhìn toàn bộ Trung Ương...!
Trong vô số Chuẩn Thế giới.

cấp S đều là đồ quý hiếm, chứ đừng nói chi là nhiệm vụ đoàn đội cấp S!
Ban đầu vốn là do A Long tức giận trả thù, dần dần phát triển thành có chủ đích.

Trọng Kim cố ý dẫn người mới tiến vào trò chơi, người mới chưa đủ kinh nghiệm, năng suất làm nhiệm vụ rất thấp, tỉ lệ tử vong cực cao.

Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là không ngừng nâng cấp bậc thế giới.

Vì thế mà không từ thủ đoạn.

Theo độ khó không ngừng tăng lên của Thị trấn cổ tích, trấn nhỏ này cũng thay đổi diện mạo, rút đi vẻ ngoài cổ tích, bao trùm lên sự tối tăm và kinh khủng.

Cư dân thị trấn cũng bị buộc phải trưởng thành, bọn họ trở nên điên dại, biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, dưới hoàn cảnh sinh hoạt tàn khốc và việc tài nguyên liên tục bị cướp đoạt, họ học được cách giết người.

Trọng Kim thấy sự căm hận trong mắt Tạ Tịch.

Hắn không thèm để ý, thậm chí còn nhếch môi cười: "Cảm thấy buồn nôn đúng không? Ai biết X dùng cách gì để tạo ra thế giới cấp S chứ."
Tạ Tịch nói: "Tuyệt đối sẽ không giống các anh."
Trọng Kim từ chối cho ý kiến.

Đôi mắt Tạ Tịch nhìn về phía đứa bé trong ngực, khẽ hỏi: "Anh không sợ tôi qua cửa Chuẩn Thế giới này sao?"
Đám Trọng Kim có thể không ngừng nâng cấp bậc của Thị trấn cổ tích là cậy vào việc không ai có thể qua cửa Chuẩn Thế giới này.

Nếu như có người qua cửa, Zone sẽ không tuyên bố nhiệm vụ, người chơi sẽ hết cách tiến vào, dĩ nhiên cũng không còn cách nào để tăng cấp bậc.

Thật không may, trước Tạ Tịch, Trọng Kim dẫn vào đều là người mới hoàn toàn không biết gì cả, cho dù bọn họ may mắn xoát được nhiệm vụ chính nòng cốt nhưng lại rất khó xoát được nhiệm vụ phụ nòng cốt, mà nếu có nhận được toàn bộ thì có đám Trọng Kim ôm cây đợi thỏ, chưa chờ tới lúc tìm được manh mối nhiệm vụ đã bị giết chết rồi.

Tuần hoàn như vậy, dùng máu tươi và sự điên cuồng đắp lên cấp bậc thế giới!
Trọng Kim nói: "Hết cách rồi mà, nếu tôi không giúp cậu, cậu triệu hồi X giết tôi thì tôi biết làm sao đây."
Tạ Tịch: "Quả nhiên anh đã nhìn thấy." Trọng Kim sẽ lập tức trở nên thành thật như vậy, chỉ có thể là nhìn thấy phân thân của X, anh ta biết mình không giết được cậu và Tống Thích, cho nên nghĩ đưa bọn họ ra ngoài.

"Tôi nào dám nhìn, nếu thực sự nhìn thấy tôi đã sớm chết." Nói đùa vậy thôi, nào dám đến gần đâu? Trọng Kim tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, dù sao tôi cũng là người tham gia thiết kế nên có cách đặc thù cảm giác được."
Anh ta chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Tạ Tịch hỏi: "Cậu thực sự có thể qua cửa?"
Tạ Tịch nói: "Tôi nhất định sẽ qua cửa." Chỉ có qua cửa mới có thể giải thoát thị trấn này khỏi tuần hoàn vô hạn!
"Lương thiện thật đấy." Trọng Kim cười nói, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp A Long."
Lúc Tạ Tịch nhìn thấy A Long, toàn thân đều ngây dại.


Trọng Kim cũng lộ ra nụ cười chân thành trước nay chưa từng có, anh ta giống như gặp lại anh bạn già, sờ lên đầu rồng chiếm cứ nửa cái đỉnh núi, nói: "Lão Long, dậy đi."
"A Long..." Tống Thích trợn mắt há hốc mồm, "Không phải người chơi sao!"
Trọng Kim nói: "Đồ đần này vì bảo vệ đứa bé kia mà cam nguyện sa đọa, bỏ mình vào trong này, nực cười chính là cấp bậc của thế giới quá thấp, sức mạnh của A Long lại lớn nên bị ép trở về nguyên hình."
Tạ Tịch sốc nặng.

Đúng lúc này, cậu bé Long Quyển Phong vẫn luôn hôn mê tỉnh dậy, đôi mắt màu vàng của nó mờ mịt, nhưng sau khi nhìn thấy con rồng vàng trước mặt, nước mắt lưng tròng: "Long Thần đại nhân!"
Kim Long cũng có một đôi mắt vàng, nhưng lại không nói được câu nào.

Cậu bé bước nhanh đến, bàn tay nho nhỏ nâng móng vuốt của Kim Long, cái đầu nhỏ non mịn cọ cọ: "Con nghĩ sẽ không còn được gặp lại ngài nữa, Long Thần đại nhân..." Nó ngửa đầu nhìn về phía Kim Long, "Con biết ngài vẫn luôn ở đây!"
Kim Long yên lặng nhìn nó, không nói được câu gì, ngay cả biểu lộ cảm xúc cũng không.

Anh ta là một con rồng, và cũng chỉ vậy thôi.

Trọng Kim nhìn trong chốc lát, khóe miệng kéo căng.

Tạ Tịch nhìn anh ta: "Anh nâng cấp bậc thế giới, quả thực chỉ vì..."
"Không thì thế nào." Trọng Kim cười nói, "Dĩ nhiên là vì phần thưởng qua cửa rồi, đáng tiếc lại mai mối giúp cậu."
Tạ Tịch cau mày.

Trọng Kim nói: "Mau đưa viên đá kia cho con rồng này."
Tạ Tịch hỏi: "Sẽ không làm hại nó chứ?"
Trọng Kim nói: "Có thể gây hại gì, nó cam tâm tình nguyện."
Tạ Tịch lấy viên đá trắng trong ô đạo cụ ra, đặt nó trước mặt Kim Long.

Đồng tử dựng thẳng của Kim Long run lên, nhẹ nhõm.

Bộ móng to khỏe của nó cẩn thận chạm nhẹ một cái lên đầu đứa bé, sau đó một vệt ánh sáng lóe lên, vô số sắc vàng thoát ly thân thể con rồng to lớn, tụ tập thành từng dòng suối, xông về phía viên đá màu trắng.

Viên đá vốn trắng toát ngưng tụ vô số sắc vàng, giống như mặt trời treo phía chân trời.

Cùng lúc đó, dưới góc phải tầm mắt Tạ Tịch xuất hiện một hàng chữ - Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ chính: Thu thập tim rồng.

Trong giây phút cuối cùng, Tạ Tịch ném viên đá màu vàng kia ra ngoài.

Thu thập không có nghĩa là chiếm hữu.

Bất kể tim rồng đại diện cho cái gì, nó chỉ thuộc về nơi này.

Điều mà Tạ Tịch không thể nhìn thấy chính là, viên đá màu vàng bị cậu ném lên trời đã biến thành mặt trời chiếu sáng cả thị trấn.

Chúc mừng ngài qua cửa Chuẩn Thế giới cấp D Thị trấn cổ tích.

Tầm mắt Tạ Tịch rơi lên ba chữ "Chuẩn Thế giới".

Cậu có một cảm giác trước nay chưa từng có – Đây không phải một trò chơi mà chính là một thế giới tồn tại chân thực.

Tiếc là cậu phải rời đi, không có cách nào biết những chuyện sau này của thị trấn.


Tạ Tịch thở phào một hơi, đặt tay lên trên màn nước, kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ.

Chẳng qua là một thế giới cấp D, phần thưởng rất bình thường, chỉ có mười nghìn ngân tệ và một viên đá rất nhỏ màu trắng.

Viên đá này giống y hệt thứ vớt lên từ ao máu, chẳng qua nhỏ hơn rất nhiều.

Tạ Tịch bỏ nó vào ba lô, thấy được phần mô tả chi tiết.

Tên: Đá trữ năng lượng.

Công dụng: Tích lũy năng lượng.

Thuyết minh: Nói nó quá nhỏ bé, không bằng nói nó là một viên đá tích trữ tràn đầy năng lượng.

Chú ý, nhất định phải là lực lượng đối phương cam tâm tình nguyện cho, nếu không sẽ bị cắn trả.

Tạ Tịch hơi sửng sốt...!Thu thập tim rồng là chỉ thu thập lực lượng của A Long sao?
Vậy khối đá trữ năng lượng này sao lại nằm ở dưới đáy ao và điều gì sẽ xảy ra sau khi thu thập lực lượng của Kim Long?
Cậu luôn cảm thấy còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.

Tạ Tịch nhìn xuống danh sách truyền tin, sau tên Tống Thích vẫn còn chữ "Trong trò chơi".

Cậu hoàn thành nhiệm vụ chính nên truyền tống về Trung Ương, nhưng Tống Thích còn chưa thu thập quần lót, cho nên không về được, vẫn ở Thị trấn cổ tích.

Qua cửa trò chơi chỉ là để Zone không tuyên bố nhiệm vụ Thị trấn cổ tích nữa, tiếp đó sẽ không có người chơi tiến vào.

Mà người chơi nhận nhiệm vụ và tiến vào Chuẩn Thế giới trước đó cần phải hoàn thành mới có thể ra ngoài được.

Chờ Tống Thích ra hẳn là sẽ biết nhiều sự việc diễn ra sau đó.

Tạ Tịch lên tinh thần, chuẩn bị tìm kiếm Chuẩn Thế giới lần nữa.

Ấn mở nút Chuẩn Thế giới, hàng thứ nhất vẫn là Tình yêu bên trái hay là bên phải; hàng thứ hai có thêm Thị trấn cổ tích, đằng sau kèm theo cấp bậc Chuẩn Thế giới, biểu thị đã qua cửa; hàng thứ ba là dòng tìm kiếm thế giới mới màu xanh biếc.

Tốt lắm...!Atlantis chết tiệt kia đã biến mất!
Tạ Tịch thở phào, nhấn tìm kiếm.

Nhiệm vụ mới ơi, xin cho cậu một nhiệm vụ bình thường chút!
Phễu nhỏ xoay đều xong, bắn ra một giao diện mới.

Chuẩn Thế giới: Atlantis thất lạc, độ khó: không biết, người thiết kế: X, chưa khiêu chiến.

Chữ giống nhau như đúc, ngay cả dấu chấm câu cũng không sai!
Tạ Tịch: "..." Âm hồn bất tán!
(K: Thiết nghĩ mục đích thực sự của Trọng Kim khi muốn tăng cấp Thế giới cổ tích chính là để sức mạnh của A Long không bị giới hạn, trở lại sinh hoạt như trước.

Đằng sau mỗi nhân vật (tưởng là) phản diện lại là một câu chuyện đau lòng mà TTvTT.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận