Trò Chơi Đang Load


Colin "nghỉ phép" mấy ngày, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều nhao nhao gửi tin nhắn hỏi thăm.

Nhị hoàng tử: "Colin bé bỏng, trong nhà có chuyện à? Cần gì cứ việc tìm ta."
Tam hoàng tử: "Làm xong việc chưa, đừng có ở nhà lười biếng."
Dịch ra chính là ba chữ - Mau trở lại!
Tạ Tịch thống nhất trả lời: "Cảm ơn Nhị (Tam) điện hạ quan tâm, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ, thuộc hạ sẽ sớm trở về." Phía sau kèm theo một khuôn mặt tươi cười.

Lão Nhị và lão Tam tim đều đập thịch thịch thịch, nếu không phải đang bận việc thì đã sớm tranh nhau đi xách người về từ lâu rồi.

Mấy hôm nay Tạ Tịch vẫn luôn ở chỗ Tứ hoàng tử, chút ít thành kiến ban đầu với hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Tứ hoàng tử ở một số phương diện khá giống Lục hoàng tử, thích đơn độc, làm việc theo ý mình; nhiều chỗ lại giống Ngũ hoàng tử, đều đối với người thân thiết nhiệt tình đến độ đào tim móc phổi; cẩn thận suy nghĩ một chút lại thấy có chỗ tương tự lão Nhị và lão Tam, hắn yêu thương người dân dưới đáy biển chẳng kém lão Nhị, sự nhạy bén với nguy hiểm cũng chẳng kém cạnh lão Tam...!
Sáu anh em này đều có những đặc điểm khá tương tự nhau.

Được rồi, họ dù sao cũng là hồn ý của một người, giống nhau cũng là chuyện thường tình.

Nhiệm vụ phụ của Tạ Tịch trập trùng lên xuống một hồi rốt cuộc cũng hoàn thành.

Thu thập rác ổn hơn thu thập tình yêu nhiều, chỉ cần đủ giá trị một triệu tấn, cho dù có đổ rác đi tiến độ không giảm xuống mà vẫn biểu thị hoàn thành.

Sau khi bôn ba mấy ngày, Tứ hoàng tử bảo cậu: "Tốt lắm, tạm thời ngươi không cần sử dụng lại năng lực này nữa."
Hai người họ gần như chạy đến hết các vùng đất tiếp giáp với biển, đem một phần rác rưởi trả lại đủ.

Khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện tình trạng này, xã hội trên đất liền một phen rung chuyển.

Người Tứ hoàng tử bố trí cũng bắt đầu thúc đẩy dư luận, khiển trách mọi người hủy hoại vùng biển, phê phán hành vi tự rước lấy diệt vong của nhân loại.

Người đất liền có biết chút ít về người đáy biển, chẳng qua hai bên hiếm khi tiếp xúc nên rất nhiều người đều nửa tin nửa ngờ.

Bây giờ đống rác này dội ngược lại, khiến người đất liền ý thức được láng giềng của bọn họ đã nổi giận, hơn nữa những đống rác kia xuất hiện quá mãnh liệt, quá đột ngột, lại với quy mô cực lớn, tất cả đều khiến bọn họ cảm nhận được sức mạnh thần bí dưới đáy biển.

Tạ Tịch không đưa ra thêm ý kiến nào nữa, ở phương diện chính trị người đáy biển tất có chuyên viên phụ trách riêng, họ biết nắm bắt cơ hội như thế nào, khiến lòng người sợ hãi.

Mắt thấy "kỳ nghỉ" sắp kết thúc, Tạ Tịch cũng nên rời khỏi chỗ Tứ hoàng tử rồi.

Tiến độ của Tứ hoàng tử cũng khá dễ xoát, trong thời gian vài ngày đã tăng lên 16.6%, thiếu một tí nữa là đầy.

Nhưng mà Tạ Tịch có vết xe đổ trước đó, cậu không dám lạnh nhạt, vô cùng cẩn thận ở chung với hắn.

Ngày hai người trở lại hoàng cung, Tứ hoàng tử lại dặn dò cậu: "Dưới tình huống ta không có ở đây nhất định không cho phép đi thu rác thải, hiểu chưa?"

Tạ Tịch nghe đến độ lỗ tai mọc kén rồi, nhưng cậu biết là do Tứ hoàng tử lo lắng cho sự an toàn của cậu, thế là gật đầu đáp: "Thuộc hạ rõ rồi, xin nghe theo mệnh lệnh của điện hạ."
Tứ hoàng tử mỉm cười: "Ngồi xuống đi, ta bôi thuốc cho ngươi."
Mặc dù không tung trả rác lên đất liền nữa nhưng Tạ Tịch vẫn kiên trì dọn dẹp sạch những nơi bị ô nhiễm nặng một phen, dù sao rác có thể chồng lên, một cột đạo cụ trống không bỏ đấy cũng chẳng để làm gì, dứt khoát tạo phúc cho biển cả vậy.

Nhớ đến bé nhân ngư đáng yêu lần trước, cậu càng hy vọng bọn họ có thể vui vẻ bơi lội tung tăng trong nước mà không phải chịu vết thương đày người.

Tứ hoàng tử cũng đi cùng cậu, đồng thời làm cho cậu một bộ quần áo chuyên dụng, tiếc rằng Tạ Tịch muốn thu thập rác phải dùng tay tiếp xúc, cho nên tay trái vẫn sẽ bị thương.

Tứ hoàng tử cẩn thận bôi thuốc cho Tạ Tịch, mới chốc lát thôi mà cậu đã cảm thấy cả người mất sức.

Tứ hoàng tử bảo: "Vào phòng ngủ nghỉ một lát đi."
Tạ Tịch cũng không khách sáo với hắn nữa, mơ hồ đáp: "Vâng."
Thường ngày Tứ hoàng tử đều cầm tay cậu, mượn dòng nước dắt cậu vào nhà, lần này hắn lại ôm ngang cậu lên.

Tạ Tịch hơi trợn mắt, khá ngạc nhiên.

Tứ hoàng tử nhìn thẳng phía trước, chỉ là hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn nói: "Ngủ đi."
Từ gian ngoài đi vào trong phòng cũng chỉ có khoảng cách mấy bước chân, Tạ Tịch chưa kịp giãy dụa đã được đặt xuống giường.

Thôi kệ vậy, cậu lười so đo nhiều.

Tạ Tịch ngủ trong chốc lát, lúc tỉnh lại đã thấy bàn tay khôi phục như lúc ban đầu, tí ti vết thương cũng không có.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy gian ngoài có tiếng người nói chuyện.

Bánh Bao Xá Xíu cũng ngủ một giấc, Tạ Tịch khẽ động nó cũng tỉnh, con mèo nhỏ ngáp một cái, đi ra bên ngoài nhìn: "Ba ơi, là Đại hoàng tử!"
Tạ Tịch dựng lỗ tai, tò mò dịch lại, cân nhắc xem có nên đi ra ngoài hay không.

Tiến độ màu đen 8% khiến Tạ Tịch vô cùng để ý, đây nhất định là của Đại hoàng tử, nhưng số lần cậu và y nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao bỗng nhiên lại tăng nhiều như vậy?
Càng khó hiểu thì càng hiếu kỳ, Tạ Tịch sáp lại gần.

Cậu vừa mới tiến một bước đã nghe thấy Đại hoàng tử hỏi: "Rốt cuộc em đã làm gì với những đống rác kia?"
Tứ hoàng tử đáp: "Anh cả à, anh đừng hỏi nữa, chỉ cần lợi dụng sự kiện lần này khiến người đất liền thu liễm hành vi là được."
Đại hoàng tử ngừng lại, cũng không truy hỏi nữa.

Hai người im lặng một lúc, Tạ Tịch tưởng là Đại hoàng tử rời đi rồi, ai ngờ y lại đột nhiên mở miệng: "Chuyện lão Lục bị tập kích là do người của em sắp xếp đúng không?"
Tạ Tịch sững sờ, lỗ tai càng dựng cao hơn, cậu cũng muốn biết đến tột cùng là do ai làm.

Thật ra trước đó Tạ Tịch cũng hoài nghi Tứ hoàng tử, hắn là người có đủ động cơ nhất.

Tứ hoàng tử tận mắt chứng kiến nhiều người dân chịu khổ như vậy, hắn hận người đất liền thấu xương, tiếc rằng đối với chuyện khai chiến người đáy biển vẫn luôn tỏ thái độ dè dặt, chung quy vẫn thiếu một mồi lửa.


Nếu hy sinh một hoàng tử vô dụng có thể đối lấy sự thanh bình cho đáy biển, e là phái Chủ chiến sẽ không chút do dự ra tay.

Nhưng sau một thời gian dài ở chung, Tạ Tịch hiểu rõ Tứ hoàng tử sẽ không làm như vậy, hắn không cần một mồi lửa kiểu thế, nếu hắn không cố kỵ chiến tranh sẽ mang đến tai nạn càng lớn hơn thì đã sớm đánh nhau với người đất liền rồi.

Tứ hoàng tử cười nhạo đáp: "Em chỉ muốn người đất liền chết chứ không muốn anh em ruột của mình chết."
Đại hoàng tử không lên tiếng nữa.

Tứ hoàng tử nói: "Lão Ngũ mấy hôm nay hình như có chuyện, anh..." Lời còn chưa nói xong, hắn đã sửa miệng, "Sao thế?"
Tạ Tịch rất hiếu kỳ, muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Bánh Bao Xá Xíu kịp thời tiếp sóng: "Đại hoàng tử sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa té xỉu."
Tạ Tịch: "?"
Lão Đại sao thế?
Tứ hoàng tử đỡ Đại hoàng tử, nhíu chặt lông mày nói: "Anh cũng nên chú ý sức khỏe chứ, đã mấy ngày không ngủ rồi đây? Chính vụ có xử lý cũng không hết, anh cứ giày vò bản thân như vậy sớm muộn gì cũng không chịu nổi."
Giọng nói của Đại hoàng tử hơi khàn khàn: "Gần đây anh ngủ không ngon giấc."
Tứ hoàng tử bảo: "Một ngày anh ngủ bốn, năm tiếng quá ít."
"Không phải, anh quen rồi." Đại hoàng tử bảo, "Chỉ là gần đây đều nằm mơ."
Tứ hoàng tử không nghĩ quá nhiều, hắn nói: "Nghỉ ngơi thích hợp là điều cần thiết nhất."
Đại hoàng tử đáp lời, đột nhiên nheo mắt lại: "Ai đang ở đó!"
Tạ Tịch cố ý đi ra, cậu lộ ra ánh mắt mờ mịt, mang theo chút mơ màng vừa mới tỉnh ngủ dậy.

Đại hoàng tử liếc nhìn cậu, giật mình.

Tạ Tịch cũng nhìn thấy y, lập tức hành lễ: "Bái kiến Đại điện hạ."
Tứ hoàng tử đi đến trước người cậu, hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Tạ Tịch đáp: "Thưa điện hạ, thuộc hạ đã ổn rồi."
Không biết có phải ảo giác của Tạ Tịch hay không mà cậu luôn cảm thấy hình như Tứ hoàng tử cố ý che lại tầm nhìn của Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử rất nhanh đã hoàn hồn lại, y khẽ ấn huyệt thái dương, bảo: "Em còn nhiều việc bận thì anh về trước đây."
Tứ hoàng tử chắn trước người Tạ Tịch đáp: "Anh cả phải nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Tạ Tịch khẳng định chắc chắn rằng Tứ hoàng tử thực sự cố ý ngăn cách cậu và Đại hoàng tử.

Hắn làm vậy khiến cậu ngay cả hành lễ cũng không được.

Đại hoàng tử gật đầu, tựa hồ lại đưa mắt nhìn Tạ Tịch, nhưng chung quy không nói gì, quay người rời đi.

Tạ Tịch khẩn trương hỏi: "Thuộc hạ đột nhiên đi ra có phải quá thiếu lễ phép rồi không?"

"Không đâu." Tứ hoàng tử cầm lấy tay cậu, nhìn thật kỹ, sau khi xác định không còn vết thương nào nữa mới ngẩng đầu nhìn cậu: "Có điều ngươi phải cách xa Đại điện hạ một chút."
Tạ Tịch nghi hoặc trong lòng, bên ngoài lại thản nhiên đáp: "Thuộc hạ chỉ là một thị vệ nhỏ, sẽ không thể gặp Đại điện hạ được."
Tứ hoàng tử nhìn cậu mãi, vẫn không yên lòng bảo: "Trăm lần ngàn lần không thể để anh cả biết được năng lực của ngươi nghe chưa."
Tạ Tịch nói: "Đây là bí mật của thuộc hạ và ngài, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai."
Tứ hoàng tử gật đầu, giải thích: "Anh cả có vấn đề về mặt tâm lý, trời sinh thiếu thốn tình cảm, cho nên tính tình cực kỳ lạnh lùng khắc nghiệt, làm việc chỉ cân nhắc lợi hại được mất mà không suy xét đến vấn đề tình cảm.

Nếu như anh ấy biết được năng lực của ngươi, ngươi có thể sẽ trở thành thẻ đánh bạc trong tay anh ấy."
Tạ Tịch hơi sửng sốt: "Thiếu thốn tình cảm?"
Tứ hoàng tử đáp: "Ừ, không thể cảm nhận được bất cứ tình cảm nào, tình yêu, tình bạn, kể cả tình thân."
Tạ Tịch trừng mắt nhìn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Y có chướng ngại tình cảm, vậy 8% tiến độ màu đen ở đâu chui ra?
Tứ hoàng tử thấy cậu ngẩn người, lại dặn dò thêm: "Không cho phép hiếu kì."
Tạ Tịch hoàn hồn, vội vàng đồng ý: "Thuộc hạ không hiếu kỳ!"
Tứ hoàng tử khẽ cong môi, dịu giọng nói: "Hết thảy lấy an toàn làm đầu, biết chưa?"
Tạ Tịch vẫn rất cảm động, cậu gật đầu đáp: "Vâng!"
Tứ hoàng tử nhìn cậu, có chút muốn nói lại thôi.

Tạ Tịch nhận ra, hỏi: "Điện hạ còn có dặn dò gì không?"
Tứ hoàng tử ngập ngừng, bỗng nhiên nói: "Ta cũng không muốn kế thừa vương vị."
Tạ Tịch càng mơ hồ, chẳng hiểu sao hắn lại chuyển sang đề tài này.

Tứ hoàng tử cụp mắt, giọng nói càng nhỏ dần: "Mẹ của ta cũng sẽ không quản ta, cho nên ta..."
Tạ Tịch chớp chớp mắt: "Hử?"
Ai ngờ Tứ hoàng tử nói đến một nửa lại ngừng, hắn mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Không có gì." Đợi thêm chút nữa vậy, tóm lại hắn sẽ bảo vệ cậu thật tốt, dùng phương thức danh chính ngôn thuận nhất bảo vệ cậu cả một đời.

Mặc dù Tạ Tịch buồn bực nhưng không suy nghĩ quá nhiều.

Cho dù cậu có bổ não nhiều hơn nữa cũng không nghĩ tới chuyện một vòng trái phải người đều muốn cầu hôn mình!
Tạ Tịch rời khỏi chỗ của Tứ hoàng tử, ngoài miệng từ nói tuyệt đối không tiếp cận Đại hoàng tử, đảo mắt đã đi đến cung điện của y.

Sao có thể không tiếp cận được chứ?
Nhất định phải tiếp cận!
Mắt thấy tiến độ nhiệm vụ sắp đầy, sao cậu có thể không đến chỗ Đại hoàng tử được? Chỉ cần giải quyết vị này, không chừng có thể thoát khỏi thế giới nhiệm vụ!
Tạ Tịch thay đổi khuôn mặt dự trữ, chẳng chút khó khăn đã lẻn được vào.

Đại hoàng tử vẫn ở trong thư phòng, hơn nữa còn có một lão nhân ngư đang báo cáo công chuyện với y.

Vị Đại hoàng tử này chuyên nghiệp thực sự, rõ ràng hai mắt đã thâm quầng mà còn cố chống đỡ, càng khiến người ta bội phục chính là, đã mệt mỏi đến vậy mà lời nói của y vẫn rõ ràng mạch lạc, làm người ta không cảm giác được y buồn ngủ chút nào.

Tạ Tịch mượn thân phận người hầu len lén đánh giá.

Đại hoàng tử trời sinh thiếu thốn cảm xúc sao? Chỉ là nhìn không ra điều gì, cùng lắm chỉ cảm thấy y trầm ổn tỉnh táo, xử sự quyết đoán, khiến người ra không nhìn thấu.

Thanh tiến độ màu đen khẳng định là y, nhưng rốt cuộc vì sao mà bỗng nhiên tăng lên 8%?
Tạ Tịch nhớ lại lời mà y nói với Tứ hoàng tử - Y nói gần đây thường xuyên nằm mơ.


Đây là điểm mấu chốt sao? Y mơ cái gì?
Tạ Tịch không rõ.

Ông lão nhân ngư cuối cùng cũng rời đi, Đại hoàng tử bóp trán, rốt cuộc cũng hiện lên vẻ buồn ngủ.

Tạ Tịch trơ mắt nhìn vị điện hạ mệt đến độ chống tay lên bàn đọc sách ngủ thiếp đi.

Ngủ thật rồi sao?
Tạ Tịch cẩn thận nháy mắt ra hiệu cho Bánh Bao Xá Xíu, mèo nhỏ bay ra ngoài, lắc lư vài vòng quanh Đại hoàng tử rồi trở về báo cáo: "Hô hấp đều đều, ngủ thật rồi ba ơi!"
Tạ Tịch lại đợi một lát mới ra ngoài, bước chân khẽ khàng, sợ đánh thức Đại hoàng tử, nhưng y ngủ còn chìm hơn so với cậu nghĩ, chẳng có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy nào.

Cậu không chắc thuật nhập mộng có thể thành công hay không, dù sao y chỉ nghỉ ngơi mà thôi, sao có thể nằm mơ được? Mà có mơ đi nữa chắc gì đã mơ tới cậu?
Chẳng qua cơ hội ở ngay trước mắt, cậu vẫn nên thử một lần.

Tạ Tịch sử dụng thuật nhập mộng.

[Chúc mừng ngài sử dụng thuật nhập mộng thành công, lập tức sẽ tiến vào giấc mơ của Randy Atlantis.]
Mắt Tạ Tịch sáng lên, thành công rồi!
Đại hoàng tử quả thực mơ tới cậu.

Xem ra phải tiến vào giấc mơ của y mới tìm được nguyên nhân của 8% tiến độ bí ẩn kia.

Lúc Tạ Tịch mở mắt ra lần nữa, cậu có vẻ hơi hoảng hốt.

Đây là...!
Bầu trời u ám, lâu đài cổ âm trầm, trong không khí tản ra mùi máu tanh nồng đậm.

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: "Cậu chủ, nên dùng bữa tối rồi."
Tạ Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia Randy với tròng mắt ảm đạm tối đen và nụ cười bệnh hoạn bên môi.

Tạ Tịch giật mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là quản gia Randy trong thế giới "Tình yêu bên trái hay là bên phải" mà!
Cậu sẽ không nhận lầm, đây chính là trò chơi rác rưởi khiến cậu ngỏm vô số lần, đến cuối cùng muốn ngỏm thôi cũng không ngỏm được, cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.

Bánh Bao Xá Xíu hiếu kỳ gọi hồn Tạ Tịch trở về: "Ba nhỏ đi, quần áo thật xinh đẹp."
Trong "Tình yêu bên trái hay là bên phải", cậu chủ Seyin là một thiếu niên nhỏ nhắn mặc trang phục hoa mỹ.

Tạ Tịch lấy lại tinh thần, đây là mơ, là giấc mơ của Đại hoàng tử.

Nhưng sao giấc mơ của Đại hoàng tử lại như thế này?
Quả nhiên là cùng một hồn ý sao? Đại hoàng tử có ký ức của quản gia Randy?
Tạ Tịch nhớ lại kết cục của Chuẩn Thế giới kia, lập tức tê cả da đầu.

Xong đời rồi, cậu sẽ không phải tìm đủ loại kiểu chết trong mơ đấy chứ!
- ---— ♥• •♥ —----.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận