Trò Chơi Đang Load


Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 67: Thứ cậu cần không phải thuật dịch dung mà là thuật phân thân!
—-— ♥• •♥ ——-
Hết người này đến người kia đừng có ai cũng không cần vương vị nữa chứ, vương vị sẽ tức giận đó.

Thiết lập của sáu vị hoàng tử không phải là anh em lục đục, tương tàn lẫn nhau sao!
Các anh tính làm gì vậy? Vì một nhân ngư mà từ bỏ quyền thừa kế à? Thật quá thiếu trách nhiệm!
Tạ Tịch không muốn kết hôn với người thiếu trách nhiệm như thế!
Sau đó cậu liếc nhìn thanh tiến độ...!rồi tự vả mình: Không được, cậu muốn.

Dẫu thế nào cậu chỉ có thể muốn...!
Đôi mắt của Tam hoàng tử lấp lánh ánh sáng, trong sự vui vẻ xen lẫn chút căng thẳng, ngoài miệng thì vẫn biệt nữu như ngày thường: "Khụ...!Ta biết mình có hơi gấp, đại khái là cậu đang mừng rỡ lắm...!Khụ, ý ta nói là có thể cậu đang rất vui mừng, tưởng đây là mơ, nhưng ta phải nghiêm túc nói với cậu rằng, đây không phải mơ.

Colin Hall, ta thực sự đang cầu hôn em."
Tạ Tịch vẫn đang hy vọng đây là mơ, là một cơn ác mộng chỉ cần mở mắt là có thể thoát ra!
"Điện...!hạ..." Tạ Tịch miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: "Chúng ta mới quen biết không lâu, ngài đột nhiên làm như vậy..."
Tam hoàng tử không tán thành: "Thời gian dài ngắn có thể đại biểu được gì chứ? Ta thích em và muốn chịu trách nhiệm với em."
Tạ Tịch không phản bác được, cậu muốn nói người thích cậu hơi nhiều thì làm sao bây giờ!
Bộ dáng do dự của cậu khiến tròng mắt Tam hoàng tử sầm xuống: "Hay là em không thích ta..."
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ, không chấp nhận được việc nó lại rớt xuống, vội ngắt lời: "Tấm lòng của tôi cũng như điện hạ vậy."
Tam hoàng tử dễ dụ cực kì, nghe vậy đã vui vẻ ra mặt: "Nếu em cũng thích ta thì không cần dài dòng nữa, cuộc đời ngắn lắm, chúng ta phải nắm chắc mỗi giây mỗi phút ở bên nhau!"
Lời tỏ tình của Tam hoàng tử nghe rất êm tai, nhất là sau khi hiểu rõ tính cách của gã ta thì càng hiểu ra mỗi câu mỗi từ gã ta nói đều là lời tận đáy lòng, đánh đổi toàn bộ tương lai, bất chấp tất cả mà yêu cậu tha thiết.

Cả hai mới quen biết nhau không lâu mà đã cầu hôn cậu đúng là rất xúc động, nhưng cũng là sự xúc động lãng mạn nhất giữa các cặp tình nhân.

Nhất là khi người yêu có thân phận địa vị thấp hơn mình, hành vi chủ động này sẽ khiến cho đối phương có cảm giác cực an toàn.

Tam hoàng tử làm việc trông thì lỗ mãng nhưng thực ra trái tim lại rất tinh tế, vẫn luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tạ Tịch.

Tạ Tịch thực sự đồng ý không nổi, một phần là trong lòng áy náy, một phần là cũng sợ lật thuyền, cuối cùng lại còn có lão Nhị nữa...!
Tam hoàng tử lại uất ức nói: "Mấy ngày em về nhà, lúc nào ta cũng nhớ đến em...!Khục, ý của ta là mỗi ngày đều nhớ đến chuyện của ta và em, đúng vậy, là nhớ đến chuyện của hai chúng ta."
Bánh Bao Xá Xíu nói: "Không cần giải thích đâu, anh chính là đang nhớ ba tôi!"
Tạ Tịch véo tai nó: Bớt meo meo hai câu thì chết à!
Tam hoàng tử hắng giọng, tiếp tục nói: "Ta càng nghĩ càng cảm thấy không nên kéo dài thời gian thêm nữa, nếu ta đã thích em thì phải chịu trách nhiệm, không thể phụ tấm lòng của em được, không thể để cho em không danh không phận."
Phiên dịch ra là – Ta không thể kéo dài thời gian thêm nữa, nếu ta đã thích em thì phải nhanh chóng buộc em lại bên người, lỡ như em chạy mất thì ta đi chỗ nào khóc đây.

Tạ Tịch vô cùng cảm động, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám: "Điện hạ, tôi rất bất ngờ, thế nhưng...!Rất, rất vui vẻ."
Vui vẻ đến muốn chết!
Tam hoàng tử mới là người vui vẻ thực sự, gã ta nắm chặt lấy tay Tạ Tịch và bảo: "Vậy em có bằng lòng cùng ta..."
Tạ Tịch thực sự không muốn hai tiếp hai từ kết hôn này, thế là cắn răng nói: "Em bằng lòng."
Bánh Bao Xá Xíu: "Ô ngao ~"
Tạ Tịch chỉ muốn vò trọc con mèo thích hóng hớt này!
Tam hoàng tử ngây người ra rồi ôm chặt lấy Tạ Tịch, bế cậu xoay mấy vòng.


Tạ Tịch: "..." Ha ha, lớn lên cao to khỏe mạnh thì ghê lắm đấy hả.

Lúc Tam hoàng tử buông cậu xuống, đôi mắt đã sáng lấp lánh như sao trời rơi xuống đáy biển: "Ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng em, vĩnh viễn sẽ không phản bội em, tất cả những gì ta có đều là của em, những gì ta không có cũng phải cho em cho bằng được.

Colin, ta nhất định sẽ không để em cảm thấy hối hận khi gả cho ta, ý ta là kết hôn với ta!"
Tạ Tịch áy náy trong lòng, cũng lười so đo những lời dở hơi của gã ta.

Đúng như cậu đoán, cậu vừa đồng ý lời cầu hôn thì thanh tiến độ phẩy một phát lên 16.66...!%, từ màu đỏ tươi đẹp biến thành màu xanh lục.

Phía Tam hoàng tử đã xong!
Tiếc rằng Tạ Tịch chẳng vui mừng nổi, giờ thì xong, chốc nữa lại đảo đầu thuyền...!
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Nghĩ nữa Bánh Bao Xá Xíu sẽ bị vò trọc đầu mất!
Bánh Bao Xá Xíu: "???"
"Ta sẽ đi xin cha ban hôn, ta phải đi nói cho tất cả mọi người chuyện chúng ta..." Tam hoàng tử không hổ là phái hành động, vừa cầu hôn thành công đã muốn kết hôn luôn rồi.

Tạ Tịch dám đồng ý thì tất nhiên là có cách đối phó.

Cậu dỗ dành Tam hoàng tử: "Điện hạ đừng nóng vội...!Chuyện của chúng ta tạm thời đừng nói cho ai biết được không?"
Tam hoàng tử không hiểu: "Vì sao?"
Tạ Tịch giả bộ khó xử: "Ngài là hoàng tử cao quý, em chẳng qua chỉ là một tôi tớ mà thôi, hai chúng ta ở bên nhau chắc chắn sẽ gây xôn xao bàn tán..."
Tam hoàng tử nói: "Đừng sợ, sẽ không ai dám bắt nạt em."
Tạ Tịch bảo: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."
Lời này ngược lại nhắc nhở Tam hoàng tử, gã ta có đủ tự tin để chăm sóc tốt cho cậu, tiếc rằng cậu sẽ phải hy sinh chút ít sự tự do.

"Em không muốn trở thành thứ hiếm lạ bị mọi người vây xem...!Huống chi..." Tạ Tịch tiếp tục nói: "Thời gian chúng ta ở bên nhau thực sự quá ngắn, em hy vọng có thể ở cùng điện hạ thêm mấy ngày để hai bên tìm hiểu nhau nhiều hơn.

Nếu sau đó điện hạ đổi ý, vậy em..." Cậu cúi đầu, trông rất tội nghiệp.

Tam hoàng tử mềm lòng ngay, vội nói: "Sao ta lại đổi ý được chứ? Ta đã nói như vậy thì nhất định thì sẽ phụ trách em cả đời."
Tạ Tịch nhẹ giọng bảo: "Vậy mong điện hạ cho em chút thời gian."
Dáng vẻ cẩn thận của cậu khiến Tam hoàng tử đau lòng vô cùng, gã ta đáp lời: "Ta nghe lời em, em nói gì cũng đúng, chỉ cần đừng khóc là được."
Tạ Tịch: "..." Khóc mịa cả nhà anh ấy!
Dẫu gì cũng phải dỗ lão Tam, Tạ Tịch nói: "Giờ cũng muộn rồi, em phải về đây."
Tam hoàng tử không muốn để cậu đi: "Gấp gì chứ, tối nay..."
Tạ Tịch xấu hổ: "Không về ngay sẽ bị người khác nghi ngờ mất."
Tam hoàng tử giật mình, chán nản nói: "Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sao cứ giống như yêu đương vụng trộm vậy?"
Tạ Tịch lại có chút đáp không nổi, dù sao nửa câu sau của lão Tam đều là tình hình thực tế.

May mà gương mặt này của cậu có tính lừa gạt cực mạnh, lão Tam lại mang theo tấm lọc kính dày hai vạn dặm dưới đáy biển, gã ta cứ tưởng là cậu xấu hổ quá nên tức giận, thế là lại dỗ dành: "Ta nghe theo em hết, đi về đi, ngày mai ta đi tìm em."
Tạ Tịch áy náy trong lòng, khổ nỗi tên đã lên dây, thu lại không được nữa, cậu chỉ đành nói: "Điện hạ đừng tùy tiện đi tìm em."
Tam hoàng tử không vui: "Gặp mặt cũng không được à?"
"Chung quy việc ngài xuất hiện ở thị vệ xứ cũng kỳ quái quá." Tạ Tịch vội vàng bổ sung thêm: "Cho nên cứ để em đi tìm ngài."
Một câu nói của cậu dỗ lão Tam tươi cười hớn hở: "Được rồi, em nhớ ta thì phải tới tìm ta ngay nhé."

Tạ Tịch ê răng: "Vâng."
Dáng vẻ khéo léo của cậu khiến Tam hoàng tử vui như mở cờ trong bụng: "Đừng vừa ra cửa lại quay về đấy nhé." Người yêu nhau dĩ nhiên lúc nào cũng phải nhớ đến nhau rồi.

Tạ Tịch không phải bị đau răng, mà răng sắp rụng đến nơi rồi đây!
Cậu quyết tâm, nói tiếp: "Em sẽ nhắn tin cho ngài."
Lão Tam – gã hoàng tử ngốc nghếch lại càng vui vẻ: "Ừ, nhớ ta thì gửi tin nhắn cho ta."
Tạ Tịch gật đầu, chạy trối chết.

Dù sao cũng ra khỏi chỗ lão Tam, Tạ Tịch lập tức đi tìm Nhị hoàng tử luôn.

Kiểu gì cũng là ngõ cụt, cậu cứ dứt khoát đánh cược một lần, liều mạng vậy!
Vừa đến cung điện của Nhị hoàng tử, Tạ Tịch biết ngay mình đoán không sai.

Có lẽ tòa cung điện "keo kiệt" này chưa bao giờ giống như hiện tại.

Nếu không phải có chuyện lớn xảy ra thì Nhị hoàng tử keo kiệt kia sao lại bỏ công sức đi quản lý cung điện của mình chứ?
Lúc Tạ Tịch nhìn thấy lão Nhị cậu cũng hơi ngạc nhiên.

Ngày thường lão Nhị rất phong lưu, tóc trắng da trắng, khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt hơi cong cong tựa cười mà không phải cười, phỏng chừng đám con gái đều không kiềm chế nổi trước mặt gã.

Lúc này gã đổi một bộ quần áo màu bạc bó cực sát người, phác họa những đường nét hoàn mỹ của cơ thể, vô cùng giống một hoàng tử tinh linh sống trong hang núi đã hàng thế kỷ.

Tạ Tịch ngạc nhiên không phải vì ngoại hình mà là do "bộ trang phục lộng lẫy" của gã.

Chẳng lẽ lão Nhị không định cầu hôn mà muốn kết hôn thẳng luôn hả!
May mà Tạ Tịch suy nghĩ nhiều.

Chẳng qua Nhị hoàng tử quá coi trọng chuyện lớn lần đầu tiên trong đời thôi, cho nên gã mới ăn mặc long trọng như vậy.

Ta Tịch hành lễ với gã.

Nhị hoàng tử không đi thẳng vào vấn đề như Tam hoàng tử mà tinh tế hỏi thăm chuyện lúc về nhà của Tạ Tịch một lát.

Dáng vẻ thủ thỉ với giọng nói ấm áp này muốn bao nhiêu dịu dàng là có đủ bấy nhiêu, Tạ Tịch quả thực có hơi gấp.

Định cầu hôn thì nhanh nhanh lên chút đi, để cậu đồng ý xong còn chạy sang tìm người kế tiếp!
Thế nhưng hết lần này đến lần khác lão Nhị cứ nói luyên thuyên mãi, hỏi cả nửa ngày cũng chưa thấy nhắc đến trọng điểm.

Tạ Tịch đang eo hẹp về thời gian, nên dứt khoát chủ động hỏi: "Điện hạ tìm tôi có việc gì vậy? Có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Cậu vừa hỏi Nhị hoàng tử đã ngừng lại, tầm mắt nhìn về phía cậu cũng nóng bỏng hơn một chút.


Một đêm mà Tạ Tịch bị cầu hôn hai lần, đến lần thứ ba thì cậu chẳng còn sợ hãi, hồi hộp hay lo lắng gì nữa.

Cậu chỉ muốn giải quyết cho nhanh thôi!
Đây lại là lần đầu tiên trong đời của Nhị hoàng tử nên gã rất cẩn thận: "Những ngày cậu về nhà, ta có mơ một giấc mơ."
Tạ Tịch: "???"
Sao cậu lại có cảm giác dùng mười nghìn chữ làm nền nhỉ?
Quả nhiên Nhị hoàng tử tính trước làm sau nói với giọng êm tai: "Ta mơ một giấc mơ, mơ cậu kết hôn với người khác, người kia cộc cằn lại thiếu văn hóa, đối xử với cậu không tốt, thậm chí còn đuổi cậu ra khỏi nhà..."
Giấc mơ của gã Tạ Tịch có biết, dù sao đây cũng là cậu và gã cũng tạo ra.

Rốt cuộc cũng mở màn xong, Nhị hoàng tử chân thành nhìn về phía cậu: "Ta càng nghĩ, càng cảm thấy giấc mơ này chính là một lời cảnh cáo.

Nếu như ta còn chậm trễ nữa thì có lẽ hai ta sẽ đi theo hướng bi kịch."
Ngại quá, anh chậm chân rồi, em trai anh đã ra tay trước mất tiêu.

Nhìn Tạ Tịch ngơ ngác như vậy, Nhị hoàng tử chẳng suy nghĩ gì nữa, gã nắm lấy tay Tạ Tịch, nói khẽ: "Có lẽ em sẽ cảm thấy chuyện này có hơi đột ngột, nhưng ta đã nghiêm túc suy nghĩ thật rồi, em có thể cho ta một cơ hội không? Ta muốn làm bạn với em lúc tuổi già."
Tạ Tịch: "..." Nói năng uyển chuyển thật đấy, chẳng trách lại chậm chân hơn người ta một bước, em trai anh há miệng ra cái là muốn kết hôn kia kìa!
Ta Tịch trước lạ sau quen, miệng lưỡi bắt đầu dẻo quẹo, cậu vô cùng bất ngờ nói: "Điện hạ, ngài..."
Nhị hoàng tử hỏi: "Em chán ghét ta à?"
Tạ Tịch nhỏ giọng nói: "Không ghét, ai lại chán ghét ngài được chứ."
Chút tự tin ấy lão Nhị vẫn phải có, cho nên gã tin, giọng nói cất lên càng dịu dàng hơn: "Thế em chán ghét ta thích em à?"
Ta Tịch cảm thấy mặt mình đỏ một chút cũng khá ổn, nhưng cậu làm không được, chỉ có thể run giọng nói: "Không phải ngài đang nói đùa với em à?"
Nhị hoàng tử bảo: "Lời ta nói nếu có nửa câu gian dối thì sẽ bị thiên lôi đánh."
Ta Tịch vội vàng nói: "Điện hạ không được nói như vậy!"
Cậu gấp như vậy khiến lão Nhị uất ức cực kỳ.

Gã nhận định bạn nhỏ này cũng thích gã nên yên tâm hơn rất nhiều: "Không cần vội, chúng ta có rất nhiều thời gian mà, ta sẽ từ từ cho em thấy rõ là ta đang nghiêm túc và thực sự muốn sống cùng với em."
Tạ Tịch nhẫn nại nói: "Ngài là hoàng tử cao quý, em chỉ là một thị vệ nhỏ, chúng ta..."
"Chuyện này em không cần lo lắng." Nhị hoàng tử không hổ là anh trai của hai tên kia, mạch não cũng y như vậy: "Ta không kế thừa vương vị, không cần phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai.

Huống hồ ta không phải là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch không rành sự đời, ta biết tự làm chủ chuyện của chính mình."
Lão Nhị nói vậy không hề sai, với quyền thế trong tay gã hiện giờ, chỉ cần gã không ham muốn địa vị tối cao kia, quả đúng là không ai có thể tùy ý thay đổi được quyết định của gã.

Nhị hoàng tử lại nói: "Em không cần phải sợ, chúng ta có thể phát triển từ từ, bất kể gặp vấn đề gì ta cũng sẽ giải quyết, sẽ không để cho em phải cảm thấy bối rối."
Tạ Tịch cảm thấy cũng đến lúc rồi, cắn răng nói: "Nghe ngài nói như vậy em rất vui vẻ."
Nhị hoàng tử giật thót, gã hỏi cho đến cùng: "Em bằng lòng chấp nhận ta hả?"
Tạ Tịch liếc mắt nhìn thanh tiến độ, khẽ gật đầu.

Thanh tiến độ màu tím vèo một cái tăng lên 16.66...%, biến thành màu xanh lục.

Tạ Tịch vừa mới thở phào thì cả người đã nằm trọn trong ngực Nhị hoàng tử.

Aix ôm cậu thật chặt, trong giọng nói điêu luyện và thành thạo hàng ngày tràn ngập sự phấn khích khó mà kìm nén: "Đây là thời khắc sung sướng nhất kể từ khi ta chào đời đến nay."
Đáng tiếc vui quá hóa buồn.

Tạ Tịch tiếp tục dùng chiêu cũ: "Điện hạ, em cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy."
Nhị hoàng tử cong khóe môi, dỗ dành cậu: "Yên tâm đi, ta sẽ khiến hiện thực còn tốt đẹp hơn cả mơ."
Tạ Tịch mỉm cười, chớp mắt lại tỏ ra lo lắng: "Người thích ngài nhiều như vậy, các cô ấy mà biết em ở cùng một chỗ với ngài, liệu..."
Nhị hoàng tử bảo: "Ta có thể bảo vệ em thật tốt."
Tạ Tịch vẫn còn lo lắng: "Thích một người rồi lại mất đi vĩnh viễn là chuyện vô cùng đau khổ, em sợ người thích ngài sẽ làm cho chuyện không thể bù đắp lại."
Lời này của Tạ Tịch đã nhắc nhở lão Nhị, gã nghĩ đến một chuyện khác.


Dĩ nhiên gã biết thằng ba thích Colin, với tính tình thẳng như ruột ngựa của nó, sau khi biết gã và Colin ở bên nhau liệu có náo loạn đến long trời lở đất không?
Colin bé bỏng rất nhát gan, lỡ cậu bị thằng ba quấy rầy rồi rút lui thì làm sao bây giờ?
Nhị hoàng tử tỉnh táo lại, gã nói với Tạ Tịch: "Hãy cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng để sau này em không cần lo lắng nữa."
Tạ Tịch chỉ ước như thế, cậu vội vàng nói: "Em nghe theo điện hạ hết."
"Đừng sợ." Nhị hoàng tử dịu giọng nói: "Ta sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu, càng không để bất kỳ ai quấy rầy em."
Gã tự cắn câu như vậy, lại còn cắn chặt không buông khiến Tạ Tịch lại thêm áy náy.

Không được, không thể áy náy, cậu phải nhanh chóng chạy trốn, còn kéo dài nữa nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Sau khi giải quyết xong Nhị hoàng tử, Tạ Tịch lại trở về chỗ Tứ hoàng tử, chuẩn bị chấp nhận lời cầu hôn của hắn.

Lão Nhị, Tam, Ngũ, Lục đều đầy rồi, chỉ còn mỗi lão Đại và lão Tứ.

Sau khi tiến độ của Tứ hoàng tử đầy cậu sẽ giả bộ thành Seyin sống lại, cuối cùng giải quyết Đại hoàng tử.

Chỉ cần tiến độ của Đại hoàng tử đầy là cậu có thể rời khỏi thế giới này, những chuyện khác...!không còn liên quan đến cậu nữa!
Lúc Tạ Tịch sắp đến cung điện của Tứ hoàng tử thì Bánh Bao Xá Xíu nhắc nhở cậu: "Ba ơi, ba không đổi mặt à?"
Tạ Tịch sững sờ, mới ý thức rằng mình đang đeo mặt số 2.

May mà có con mèo nhỏ, nếu không cậu lại té xuống hố.

Quả nhiên cậu sẽ bị loạn, nhiều người và nhiều mặt như vậy mà...!
Tạ Tịch thực sự bội phục những tên cặn bã chân đạp n chiếc thuyền kia lắm, rốt cuộc bọn họ muốn chết đến mức nào mới có thể tự đẩy mình vào đường cùng như vậy!
Tạ Tịch thay mặt số 1, ổn định cảm xúc xong thì đi gặp Tứ hoàng tử.

Lão Tứ thấy cậu trở về thì vô cùng mừng rỡ: "Sao rồi?"
Tạ Tịch còn chưa chuyển vai được, điều chỉnh cảm xúc một chút rồi mới nói: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi."
Giữa hàng lông mày thanh mảnh của Tứ hoàng tử mang theo chút ý cười: "Không cần gấp quá."
"Không..." Tạ Tịch hít sâu một hơi, nhìn về phía hắn và nói: "Em không chờ được đến ngày mai, bây giờ em phải nói cho ngài biết."
Tứ hoàng tử giật mình, yết hầu có hơi căng lên: "Suy nghĩ thật kỹ rồi?"
Tạ Tịch trịnh trọng nói: "Em suy nghĩ kỹ rồi."
Tứ hoàng tử lại xác nhận một lần nữa: "Em muốn kết hôn với ta chứ?"
Tạ Tịch khẽ gật đầu.

Chắc là được nhỉ...!Tạ Tịch len lén nhìn thanh tiến độ, muốn xem thu hoạch của mình sau đi đột phá điểm giới hạn.

Màu đen 16.61%, màu trắng 16.66%.

Tạ Tịch: "???"
Màu đen là Đại hoàng tử, màu trắng là Tứ hoàng tử.

Vì sao còn chưa đầy? Vì sao chưa đổi sang màu xanh lục? Cậu đã đồng ý rồi mà, đồng ý lời cầu hôn của hắn rồi mà.

Tứ hoàng tử ôm cậu và hỏi: "Không biết em thích loại hôn lễ kiểu gì?"
Tạ Tịch lơ mơ...!Chẳng nhẽ phía Tứ hoàng tử nhất định phải tổ chức hôn lễ mới có thể soát đầy hả?
Nhưng vấn đề là cậu nên làm như thế nào mới kết hôn được với Tứ hoàng tử mà không để lộ cho lão Nhị và lão Tam, còn thuận tiện hồi sinh ứng phó với ba người sắp phát điên là lão Đại, lão Ngũ và lão Lục chứ?
Trước giờ Tạ Tịch chưa từng ý thức rằng...!
Thứ cậu cần không phải là thuật dịch dung mà là thuật phân thân!
Nhưng hiện tại...!cậu thiếu phương pháp phân thân!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận