Trò Chơi Đen Đỏ


Sau khi ghé thăm phòng thể hình mới mở, Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên bước ra khỏi của dưới ánh nhìn của lễ tân.
"Em cảm thấy thế nào?" Anh hỏi trước
"Không tệ đâu" Triệu Thủy Vô giọng điệu không chút ngạc nhiên.

"Phòng thể hình của cùng một thương hiệu, còn có thể khác được thế nào? Nếu có thể chuyển hợp đồng thì tốt rồi, lại gia hạn thêm một năm.

Anh thấy thế nào?"
"Tôi vẫn suy xét nên đến đó tập không"
Cô hiểu được: "Nguyên nhân là do công việc sao?"
"Phải, không biết khi nào sẽ chuyển về, kí hợp đồng một năm cũng phí".
"Vậy kí hợp đồng theo quý thì sao?" Triệu Thủy Vô ngập ngừng "Ba tháng hẳn là không thành vấn đề đi".
Bạch Cảnh Xuyên nghiêng đầu: "Hình như em có vẻ rất quan tâm đến việc tôi sẽ ở đây bao lâu"
"Không phải đâu" Cô thẳng thừng phủ nhận "Tôi chỉ là đang giúp anh nghĩ cách mà thôi".
Anh còn tưởng cô muốn nói gì nữa, nhưng bị cắt ngang bởi một đôi nam nữ đang đi về phía này.

Người phụ nữ lạ mặt lon ton chạy tới, liếc nhìn Triệu Thủy Vô.

Nếu trên tay cô ta không phải một chú mèo mà là một con dao thì cả hai thực sự sẽ nghĩ rằng đây là kẻ thù đang tìm tới.
"Xin hỏi, cô có phải là cô Triệu...sống ở tòa số 15 không?"
Triệu Thủy Vô do dự trả lời: "Là tôi, xin hỏi..."
"Tôi cũng vậy!" Người phụ nữ kia kinh nhạc nhảy dựng lên, nhìn thấy đối phương có vẻ mặt hoảng hốt, phát hiện bản thân có phần đường đột, vội vàng giải thích "Tôi sống ở tầng 7 toà nhà 10, tên là Hồ Lộ, đây là bạn trai của tôi, Hạ Chương."
Triệu Thủy Vô theo lời giới thiệu của cô ta, nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm thấy có chút quen mắt.

Lại căn cứ theo lời Hồ Lộ nói, tòa 10, tầng 7...
"A!" cô phản ứng lại "Chính là người ở trong thang máy lần trước..."
Người đàn ông tên Hạ Chương có chút xấu hổ: "Đúng, là tôi.

Xin lỗi lần trước đã dọa đến cô".
Phán hiện không phải kẻ địch, Bạch Cảnh Xuyên thấy an tâm, đưa tay bắt tay đối phương: "Bạch Cảnh Xuyên".
Sau khi giới thiệu, Hồ Lộ hỏi bọn họ ăn cơm chưa, nếu không phiền, cô ta cùng Hạ Chương mời hai người bọn họ bữa tối, coi như một lời xin lỗi về sự cố mù đường của Hạ Chương.
Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên đang nghĩ cách giải quyết bữa tối, nên vui vẻ nhận lời.
Bốn người ngồi trong nhà hàng, Hồ Lộ đưa thực đơn cho bạn trai của cô, nói chuyện với Triệu Thủy Vô: "Tôi thực sự xin lỗi, Hạ Chương là một người siêu mù đường, chúng tôi chuyển đến đây chưa đầy một tuần, anh ấy còn không nhớ nổi cổng vào ở đâu.

Về nhà đều phải dựa vào bảng hướng dẫn để tìm, không nghĩ sẽ có ngày dọa đến người khác như vậy"
"Không sao" Triệu Thủy Vô liếc mắt nhìn Hạ Chương, nhìn rất thông minh, ai ngờ là kẻ mù đường, "Cũng không phải chuyện gì lớn".
Tái ông thất mã, nếu như không nhờ anh ta, chắc cô không có cơ hội thắp nến thơm bên nhà Bạch Cảnh Xuyên.
Người phục vụ đứng ở bên cạnh bàn chờ đợi gọi món.

Làm khách được mời, Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên không gọi món quá nhiều, Hạ Chương làm chủ, thỉnh thoảng hỏi ý kiến bọn họ.

Khẩu vị ăn uống của cả hai không quá kén chọn, còn có chút giống nhau.
"Lộ Lộ bị dị ứng hải sản nên tôi không gọi tôm.

Nếu hai bạn muốn thì gọi thêm cũng được" Hạ Chương nói.
Bạch Cảnh Xuyên không nói gì, chỉ nhìn Triệu Thủy Vô.
Cô đóng thực đơn lại, đưa cho người phục vụ: "Không sao, tôi cũng không thích lắm".
"Đồ ăn của nhà hàng này thiên về vị thanh đạm, tình trạng da gần đây của tôi cũng không được tốt, nên ăn đồ ít cay và mặn." Cô Lộ vừa nói vừa đưa tay lên gãi gãi mũi.
Triệu Thủy Vô mỉm cười: "Tôi cũng vậy, sinh hoạt lành mạnh, ăn ít dầu, ít mỡ, ít muối, ít cay, ít đường,...Căn bản không biết ăn cái gì nữa".
"Đúng vậy, Hạ Chương đã lên thực đơn rất nhiều đồ ăn thanh đạm, hương vị đều không tệ, để tôi bảo anh ấy gửi cho cô".

Giọng điệu Hồ Lộ mang theo chút khoe khoang "Cơm nhà tôi đều là anh ấy nấu, tuyệt đối đáng tin cậy".
Khi cặp đôi thể hiện sự ngọt ngào, Triệu Thủy Vô cổ vũ: "Thật sự nha? Tôi rất ngưỡng mộ, có một bạn trai biết nấu cơm quả thật là một phần thưởng".
"Vậy còn hai người, ai nấu cơm?"
"Chúng tôi?" Triệu Thủy Vô dừng lại, nhận ra bọn họ đã hiểu lầm, liếc nhìn Bạch Cảnh Xuyên, vội vàng giải thích: "Chúng tôi không phải cái quan hệ kia, chỉ là hàng xóm mà thôi".
Anh ta nghe thấy sự kì lạ trong lời nói, liền nheo mắt: "Không phải?"
Triệu Thủy Vô cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ, nhẹ nhàng dùng khuỷu huých nhẹ người bên cạnh yêu cầu phối hợp.
Bạch Cảnh Xuyên làm như không hiểu ý của cô, chỉ bảo trì mỉm cười.
Hồ Lộ cũng nghe ra manh mối, ánh mắt đảo quanh hai người vài vòng, đường như hiểu được điều gì, lại cố ý hỏi: "Vừa rồi thấy hai người cùng nhau đi trên phố, còn tưởng rằng đang hẹn hò".
"Trước anh ấy rủ tôi đi xem phòng tập thể hình mới mở, chúng tôi chỉ đang trở về sau khi xem xong".
"Anh ấy rủ cô đi chơi, ồ...." Hồ Lộ giơ đũa lên gắp đồ ăn, lộ ra ý vị thâm trường "Tôi hiểu, tôi hiểu mà".
Triệu Thủy Vô càng nỗ lực, càng giải thích càng tối nghĩa: "Tôi và anh ấy không phải như hai người tưởng..."
Đối phương quả nhiên càng nghĩ càng kiên định: "Được.

Không phải! Tới tới tới, ăn cơm thôi".
Cô ta đưa cho Triệu Thủy Vô một bạn cơm rồi cắt đứt ý định tiếp tục biện giải của cô.
Sau bữa ăn, bốn người về nhà.
Cặp đôi kia đi ở đằng trước, Triệu Thủy Vô và Bạch Cảnh Xuyên đi ở đằng sau, nắm bắt được cơ hội nói chuyện riêng.
"Em muốn làm gì?" Cố ý thể hiện mối quan hệ của bọn họ có phần mập mờ ở trước mặt người ngoài, anh không tin cô không có ý đồ gì đặc biệt.
"Giảm cảm giác bị uy hiếp" cô nhún vai.
Bạch Cảnh Xuyên suy đoán: "Em không phải là đang định..."
"Đừng lo lắng, không phải đâu.

Anh cứ coi như tôi đang lên thực đơn đi [1]"
(Ý chị Triệu là đang thăm đò, xem xét và sàng lọc mục tiêu ấy)
Triệu Thủy Vô cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều, liền vỗ vai đối phương, hành động này vừa lúc bị hai người phía trước quay đầu lại nhìn thấy, lại càng ra vẻ nhìn thấu nhân tình thế thái.
Triệu Thủy Vô: "Tuy rằng nói ruồi bọ không đinh vô phùng trứng [2], tôi cũng không định làm ruồi".
[2] Ý là ruồi bọ sẽ không đậu vào quả trứng không nứt.
Lời nhận xét này không đủ để xua tan nghi ngờ, nhưng Bạch Cảnh Xuyên không tính can thiệp vào: "Tùy em".
Chỉ cần không làm phiền tới anh là được.

Hồ Lộ thấy tốc độ của hai người bọn họ chậm hơn một chút, hai nhóm người cách càng lúc càng xa, cô liền chạy lại:
"Thủy Vô, nói chuyện cùng đàn ông có gì vui, hai chúng ta nói chuyện đi".
Cô ta kéo tay Triệu Thủy Vô đi về phía trước, bỏ lại hai người đàn ông càng lúc càng xa, hai cô gái trạng thái thân mật, nhìn không có chỗ nào giống ngày đầu quen biết.
Đúng là người nhiệt tình.
Triệu Thủy Vô chú ý tới trên tay Hồ Lộ không mang nhẫn, kinh ngạc: "Tôi còn tưởng hai người là phu thê".
"Chúng tôi chỉ là ở chung thôi" Cô ta trả lời, lại cúi đầu nhỏ giọng: "Nhưng sớm muộn gì cũng thế thôi".
"Chúc hai người sớm thành" Triệu Thủy Vô gửi lời chúc, rồi lại hỏi: "Ở đây giá thuê có đắt không?"
Nhắc tới cái này, Hồ Lộ có chút thẹn thùng: "Căn nhà không phải chúng tôi tự thuê, nhà này là cha mẹ của Hạ Chương mua.

Nhưng tôi cũng là người địa phương, nên tôi mới chuyển đến sống với anh ấy."
"Ra là vậy" Triệu Thủy Vô có được thông tin muốn gật đầu "Nếu cha mẹ hai bên đồng ý sống chung, hai người nên bàn đến chuyện lâu dài đi"
Hồ Lộ nhắc tới chuyện này, có chút ngượng ngùng: "Không được, mới bốn, năm tháng".
"Bốn, năm tháng? Vậy thì quan hệ của hai người hẳn là rất tốt! Chúng tôi chỉ vừa mới trải qua thời gian sống thử, cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy đến cơm mà cô cũng không phải nấu, hẳn là rất hạnh phúc đi"
Cô cố ý trêu trọc, Hồ Lộ lại càng thêm ngượng ngùng, hai má ửng hồng nói: "Thật sự chúng tôi hẹn hò chưa được lâu, nhưng lại cảm giác thân thuộc nhau đã rất lâu rồi, sớm sẽ ra mắt gia đình hai bên.

Hạ Chương trừ bỏ bị mù đường, những góc cạnh khác đều rất đáng tin cậy, bất luận sự việc gì đều cũng sẽ không giấu giếm tôi.

Hơn nữa Hạ Chương cũng rất đáng yêu."
"Thật hoàn hảo khi một cặp đôi có thể hoàn toàn thẳng thắn với nhau."
"Đúng vậy, phương diện tình cảm của anh ấy thật đơn thuần"
Triệu Thủy Vô nắm lấy cánh tay của cô ta, nhìn lại hai người ở đằng sau bị ép phải tán ngẫu cùng nhau, nói với cô ta" "Thật tuyệt!"
Mong rằng cô ta vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui