Trò Chơi Đen Đỏ


Triệu Thủy chỉ cầu được đưa tới cổng chung cư rồi xuống xe, cô còn chưa có ý định mời Aaron lên “uống trà”.
Thang máy đi lên từ hầm gửi xe, Triệu Thủy Vô thấy Bạch Cảnh Xuyên đứng bên trong, vừa hay đỡ phải bấm số tầng, cô bước vào, đứng cạnh anh.
Thấy Bạch Cảnh Xuyên, cô mới nhớ ra, từ lúc tắt máy đến giờ vẫn chưa mở lên.

Triệu Thủy Vô tìm điện thoại, kiểm tra hai cuộc gọi nhỡ, một trong số đó là của bố mẹ cô, cô ngước nhìn Bạch Cảnh Xuyên, rồi gọi lại.
Không biết bây giờ họ đã ngủ chưa, sau một tiếng bíp dài, Triệu Thủy Vô vừa định cúp máy, thì điện thoại kết nối được.
“Mẹ, hôm nay mẹ chủ động gọi cho con gái cơ đấy.” Ngại có người bên cạnh, cô thấp giọng nói chuyện.
Mẹ Triệu hỏi vì sao cô tắt máy, cô giải thích là bận tăng ca.
“Sao công ty của con chèn ép nhân viên quá vậy, thứ bảy còn không được nghỉ, phải tăng ca đến giờ này.” Bà bực thay con gái, “Mệt thế rồi chăm sóc bản thân kiểu gì.”
“Vì tiền mẹ ơi, hiện tại con chính là nô lệ của căn nhà.” Câu này của Triệu Thủy Vô khá chuẩn.
Thang máy đã tới tầng 7, Bạch Cảnh Xuyên đi ra ngoài trước.

Cô bận ứng phó người nhà, nên không nhìn xung quanh, cứ ngốc nghếch đi theo sau anh, chờ anh mở cửa bước vào nhà, thấy Triệu Thủy Vô đứng ở cửa, cả hai đều sửng sốt.
Lúc này đuổi người đi có vẻ hơi bất lịch sự, nên Bạch Cảnh Xuyên chỉ đành mời cô vào trong ngồi, nói chuyện điện thoại xong thì về nhà.
Triệu Thủy Vô vứt túi lên tủ giày, xỏ dép vào nhà.
“Thủy Thủy… Mẹ chỉ muốn hỏi con, dạo này phương diện tình cảm có tiến triển gì không? Bố con vừa được lên chức giáo sư, phòng thí nghiệm của ông ấy mới tuyển được một cậu trợ lý đến, là nghiên cứu sinh du học Anh về, cũng đẹp trai lắm, chúng ta không thể để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài…”
“Mẹ——” Triệu Thủy Vô dài mồm ngắt lời bà, không ngờ mẹ cô còn kiêm chức bà mối, “Con không cần xem mắt.”
Bạch Cảnh Xuyên nghe thấy từ “xem mắt” liền tò mò quay lại nhìn cô.

Triệu Thủy Vô gác một chân lên bàn cà phê, lót gối dựa bên dưới, nghiễm nhiên coi đây như địa bàn của mình.


Cô xoa bóp bắp chân mỏi nhừ, dù hôm nay cô đi giày bệt nhưng lượn quanh công viên mấy tiếng đồng hồ, vẫn làm lòng bàn chân cô đau nhức.
Thật ra mà nói, cô khá hứng thú với tài năng trẻ tuổi trong miệng mẹ Triệu, như hứng thú với Aaron vậy.

Nhưng người bên cạnh bố, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, sau này mà làm ầm lên thì chẳng đẹp mặt ai.
“Chỉ giỏi luyên thuyên, đã bao giờ con dẫn bạn trai về gặp mẹ chưa.” Mẹ Triệu bắt đầu sốt ruột, “Nếu con kiên quyết theo đuổi chủ nghĩa độc thân, mẹ sẽ không thúc giục con, nhưng rõ ràng con nói con muốn yêu đương, muốn kết hôn cơ mà?”
“Ừ thì muốn, nhưng không phải lúc này.”
“Không lúc này thì lúc nào! Tìm hiểu nhau cũng cần thời gian.

Con đừng nói với mẹ là con còn định chơi hôn nhân chớp nhoáng lần nữa.

Giờ phải tìm hiểu trước, dành vài năm sống chung, nếu hợp thì kết hôn, không hợp thì tính tiếp.

Mẹ tin dù tuổi nào con gái mẹ cũng có ối anh xếp hàng theo đuổi, nhưng bố mẹ đã tìm hiểu tận gốc rễ mới giới thiệu cho con, còn hơn là con mò kim đáy bể.”
Triệu Thủy Vô thì thầm: “Bố mẹ tìm hiểu tận gốc rễ người ta, rồi đến lúc chia tay thì biết giấu mặt vào đâu.

Thôi mà, mẹ đã nói tin vào sức quyến rũ của con rồi thì đừng lo nữa, con gái mẹ đâu thiếu người theo đuổi.”
“Nói thì nói vậy, mẹ đã thấy con dắt anh nào về nhà chào hỏi đâu, không phải viện cớ mới quen thì là vừa chia tay, đúng là con rể tương lai của Schrödinger (*).

Đừng trách mẹ không nhắc con, giá thị trường của cậu trai kia rất cao đó, bố con bảo nhiều cô xin vào phòng thí nghiệm làm chỉ để ngắm cậu ta đó!”
(*) nói lái từ ‘Con mèo của Schrödinger’ là một thí nghiệm tưởng tượng, do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935, ý của mẹ Triệu là anh con rể không hề tồn tại.

“Biết đâu họ chỉ ngưỡng mộ kiến ​​thức uyên thâm của bố con…”
“Còn lươn lẹo.” Mẹ Triệu nhéo ống điện thoại, hận không thể rèn sắt thành thép.
Triệu Thủy Vô lại nói: “Dù sao con cũng không đi, bây giờ con có bạn trai rồi.”
Tin tức không mới mẻ lắm, Bạch Cảnh Xuyên chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục lướt web.
“Thôi cho mẹ xin, bạn trai của con chẳng tồn tại được mấy hôm đâu.” Mẹ Triệu cẩn thận suy nghĩ, “Con đừng có thành cái loại… ‘tra nữ’ gì gì đó trên mạng hay nói nhé!”
Còn theo trend giới trẻ cơ đấy, Triệu Thủy Vô cảm khái, để hoàn toàn xua tan ý đồ xem mắt mù quáng của mẹ, cô bắt đầu phản bác: “Không phải, lần này là nghiêm túc, là kiểu hẹn hò với mục đích kết hôn nhé.”
Tin này thì mới nè, Bạch Cảnh Xuyên không ngờ người chỉ gặp hai lần lại có thể nhanh chóng phát triển đến trình độ này.

Anh dùng khẩu hình hỏi “Aaron?”, lại bị Triệu Thủy Vô đá cho một cái, ra hiệu anh im lặng.
“Vậy con định khi nào dắt về gặp bố mẹ?” Mẹ Triệu hỏi.
“Từ từ con tính.” Triệu Thủy Vô áp dụng chiến thuật trì hoãn, cũng đâu thể kéo Aaron qua lừa hai vị lớn trong nhà, “Tuy mục đích là kết hôn, nhưng bọn con mới quen nhau, dắt về như thế có hơi nhanh quá.”
“Thế con nói mẹ nghe, cậu thanh niên đó tên gì, làm việc ở đâu, hoàn cảnh gia đình như nào… Mẹ chỉ sợ con bị lừa thôi.”
Câu cuối đúng là lo hão, trên đời này chỉ có cô đi lừa người khác, chứ có mấy ai lừa nổi cô.

Triệu Thủy Vô không định giới thiệu con mồi của mình cho bố mẹ, cô ngước mắt lên nhìn thấy sườn mặt của người nào đó: “Anh ấy họ Bạch, cũng làm việc gần công ty con.

Bọn con quen nhau ở phòng tập thể dục.”
Tin tức này quá mức mới mẻ đối với bản thân Bạch Cảnh Xuyên, anh vừa muốn nói chuyện, đã bị Triệu Thủy Vô nhe răng trừng mắt.

Than thở chính mình là chủ nhà mà lại bị khách đe dọa liên tục, đúng là quá mất mặt, anh bèn cầm điện thoại đi ra ban công.

Không chừng giây tiếp theo anh sẽ bị buộc phải sinh một đứa con riêng ấy chứ, mà anh không muốn nghe điều đó chút nào.
Triệu Thủy Vô bên này an ủi bố mẹ mình xong, lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của họ, Bạch Cảnh Xuyên cũng vừa kết thúc một cuộc gọi mà anh không biết nó bắt đầu từ khi nào.
Chờ anh ngồi xuống, Triệu Thủy Vô nhìn điện thoại hỏi: “Ai thế?”
Bạch Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tình mới.”
Cô nhướng mày, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.
Anh thấy thế lại nói: “Không phải cô bảo tôi đi tìm tình mới à?”
“Tôi chỉ không ngờ là nhanh đến vậy thôi.” Triệu Thủy Vô nghi ngờ trong danh bạ của anh có một chuỗi số điện thoại của phụ nữ, mỗi ngày sẽ chọn một số để gọi.
“Bây giờ cô dùng tôi làm bia đỡ đạn, nhỡ sau này bố mẹ lại hỏi về chúng ta thì tính sao?”
“Xời, dễ ợt.” Cô vỗ nhẹ lên gối dựa, “Tôi sẽ bảo anh bị một con hồ ly tinh hút hồn rồi ngoại tình, tôi đau lòng lựa chọn chia tay.

Dù sao loại chuyện này, tôi đoán anh cũng lành nghề, chắc bình thường cũng làm nhiều lắm.”
Bạch Cảnh Xuyên muốn bảo vệ hình tượng của mình: “Tôi chưa bao giờ ngoại tình.”
“Ờ, bởi vì một chân anh đạp tám thuyền lận.” Triệu Thủy Vô thẳng thừng vạch trần anh, rút gối dưới chân ra ném anh, anh bắt được, ôm vào ngực.

Điện thoại cũng gọi xong rồi nên cô dứt khoát đứng lên: “Cảm ơn sự tiếp đãi kịp thời của anh, tôi về nhà đây, tạm biệt.”
Bạch Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng đóng cửa, ôm gối dựa vào sô pha cười thành tiếng.

Cô đến không kịp phòng ngừa, đi cũng chẳng chút do dự.
Anh mở điện thoại lên, giao diện vẫn dừng ở nhật ký cuộc gọi.

Cuộc gọi cuối cùng chưa đầy 30 giây, tên hiển thị là Hạ Chương.

Triệu Thủy Vô mở hộp gấm ra, nhìn thấy chiếc vòng cổ lấp lánh bên trong, hai bên còn có một đôi bông tai cùng bộ, trong lòng như nở hoa.
Trước khi tan sở, cô nhận được một tin nhắn bí ẩn của Aaron, rủ cô đến tiệm bánh, lúc đó cô đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra, tiến triển không ngoài dự đoán.


Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ rằng mọi thứ lại phát triển nhanh chóng và dễ dàng đến vậy.

Quả nhiên Aaron giống hệt như Bạch Cảnh Xuyên đã giới thiệu, rất giàu có và hào phóng.
Nhưng Triệu Thủy Vô không thể hiện ra bên ngoài, vẫn vờ như được cưng mà sợ: “Cái này… Cái này quá quý giá, em không thể nhận!”
Tất nhiên anh có thể thấy được sự vui sướng khó nén nổi của cô, liền khuyên nhủ: “Trang sức thôi mà, không quý giá lắm đâu.

Ước mơ tuổi xuân xanh của một cô gái còn đáng giá hơn một sợi dây chuyền và một đôi hoa tai, đúng chứ?”
Nhưng ước mơ của cô làm gì có kim cương____ Triệu Thủy Vô không thể rời mắt khỏi chiếc vòng lấp lánh____ đến vàng còn chẳng có.
Ước mơ của cô chỉ có cái áo sơ mi hồng của hãng LAORENTOU thôi.
“Không… Nhưng em thật sự…” Cô phải mất rất nhiều sức lực mới đẩy được hộp trang sức ra xa nửa cm.
“Anh lỡ mua rồi, em lại từ chối nhận, nhãn hàng cũng không đổi trả cho những lí do không thuộc vấn đề chất lượng.

Chẳng lẽ anh phải tự dùng ư? Hơn nữa anh tin nếu bộ trang sức này đeo lên người em, giá trị của nó có thể gấp đôi bây giờ.

”Aaron thay đổi cách tiếp cận của mình.
Triệu Thủy Vô dường như đã bị thuyết phục: “Vậy thì… Em sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”
Cô đóng cái hộp rồi cất lại vào túi giấy, còn kéo gần về chỗ mình hơn, Aaron thở phào nhẹ nhõm, vì còn bận việc nên anh xin lỗi không thể ở bên cô, còn tặng cô một bàn bánh ngọt.
Triệu Thủy Vô xúc một thìa mousse lên, vị việt quất ngòn ngọt khiến cô cười cong mắt, lâu lắm rồi mới ăn đồ ngọt, không ngờ chúng vẫn mang đến cho cô niềm vui như xưa.
Cô nhìn qua cửa sổ, thấy tấm biển quảng cáo trên tầng lầu đang phát video của một thần tượng nổi tiếng.

Có fans đi ngang qua giơ điện thoại chụp ảnh bên dưới, còn hô vang biệt danh của thần tượng.
Cô không khỏi cảm thán, bán ước mơ thực sự là một cách kiếm tiền tạo lợi nhuận kếch xù, bất kể là bán của mình hay của người khác____ dù ước mơ ấy là thật hay giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận