Trò Chơi Đen Đỏ


Triệu Thủy Vô xin phép quản lý nghỉ nửa ngày.

Từ công ty đến trường cấp ba số 16 khá xa, phải qua hai quận, cô không có ô tô nên chỉ có thể đi tàu điện ngầm.

Nửa đường nhìn thấy một cửa hàng hoa quả, cô nghĩ mình đã đi thăm thì không thể đi tay không, bèn rẽ vào mua một giỏ hoa quả, tự rút tiền túi để gia tăng thiện cảm với vị sinh viên cũ kia.
Khi cô đến nơi, ngôi trường đang phát bài nhạc tập thể dục, nó lập tức kéo cô về những ngày còn đi học.

Cô xác nhận danh tính với phòng bảo vệ, rồi đến tòa dạy học.
Bố Triệu đã chào hỏi trước, nên khi Triệu Thủy Vô tìm được “cô Trương tổ hai hóa học” kia, đối phương cũng không kinh ngạc mấy.

Nhưng rốt cuộc họ cũng không quen nhau, nên sau khi Triệu Thủy Vô đưa giỏ trái cây cho cô ấy, nhận món quà mà cô ấy đã chuẩn bị để cảm ơn bố mình, thay mặt bố mẹ gửi lời khích lệ và trả lời mấy câu hỏi thăm sức khỏe, thì hai người chẳng còn gì để nói nữa.
Triệu Thủy Vô thấy giọng cô ấy không giống người địa phương, nên thuận miệng hỏi thêm.
Cô ấy đáp lời: “Vâng, tôi là người phương nam, tốt nghiệp đại học xong thì đi dạy ở quê hai năm, sau vì một số lý do nên tôi được điều đến đây.

Lúc tôi đi xin việc, giáo sư Triệu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thật sự rất biết ơn thầy ấy.”
Triệu Thủy Vô nhớ rõ, mấy năm đầu cô đi làm, bố cô bị điều đến đại học phương nam giảng dạy.

Cô từng nghe bố gọi về nói ở đó có mấy sinh viên rất có chí tiến thủ, nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn, không có quan hệ xã hội gì, tài năng suýt bị chôn vùi.

Ông luôn muốn giúp họ, còn bị mẹ mắng là tọc mạch.
Cô đoán cô giáo Trương này là một trong những sinh viên đó.

Cô ấy còn muốn mời Triệu Thủy Vô cùng dùng bữa sau khi tan học, nhưng cô còn cả đống công việc chưa giải quyết, chỉ muốn ăn một bữa đơn giản nên đã từ chối.
Thời gian Triệu Thủy Vô và cô ấy trò chuyện vừa bằng một tiết học, cô ra khỏi văn phòng đúng vào giờ ra chơi.
Trên hành lang có tiếng cãi cọ ầm ĩ, cậu học sinh nghịch ngợm chạy được hai bước thì bị giáo viên đi ngang qua quát dừng lại, bảo phải tay chân nhẹ nhàng, bước đi thong thả.
Lúc cô đi qua cầu thang, có mấy cậu trai ghé đầu xuống nhìn.

Đợi cô đi đến góc quẹo, thấy một cậu nhóc đang dựa vào tường và một cô gái đứng trước mặt, cô đã biết đám trên lầu đang nhìn gì.
“Tôi nói tôi không rảnh, phải đi học thêm.” Triệu Thủy Vô ngang qua bọn họ, nghe thấy cậu nhóc nói.
“Anh đừng gạt em, em đã hỏi mấy người đó rồi, họ nói anh chẳng học thêm gì cả.”
“Tôi không muốn đi, không có hứng thú.”
“Tại sao… Có phải trong đó có đứa anh ghét không, anh cứ nói em biết để em đuổi nó đi?”
Nhưng cậu trai không vội trả lời câu hỏi của cô gái ngay mà ngẩng đầu lên, quát lũ trên lầu: “Chúng mày rảnh quá đúng không, thằng nào còn nhìn tao móc mắt!”
Tiếng quát này khiến Triệu Thủy Vô đang xuống lầu suýt thì trẹo chân.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng chân huỳnh huỵch, đám nhìn lén bỏ chạy toán loạn.
Cô quay đầu nhìn cậu nhóc hung hăng kia, í, chẳng trách cô lại cảm thấy giọng nói này quen quen: “Quý Chẩn?”
Cô hô lên, thành công thu hút sự chú ý của hai người phía trên.
Quý Chẩn bị cô gái chặn gần hết tầm nhìn, vừa nãy Triệu Thủy Vô bước qua, cậu cũng không để ý, giờ thấy cô, cậu lại nhăn mày, “Sao chị lại ở đây?”
Thấy mình không nhận sai người, Triệu Thủy Vô vòng về, cậu có vẻ bị nhì nhằng đến sốt ruột, tình cờ cô có thể giúp cậu một phen.
Cô nói với cô gái: “Bạn học này, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ấy không?”
Học sinh cấp 3 vẫn còn hơi sợ người lớn, đặc biệt là kiểu quần áo chỉnh tề, đi giày cao gót như Triệu Thủy Vô, trực tiếp khiến các em liên tưởng đến hai kẻ thù lớn nhất trong sự nghiệp học hành là cô chủ nhiệm và nhị vị phụ huynh.

Vì thế, cô gái vội vã gật đầu, nhìn Quý Chẩn một cái rồi chạy lên lầu.

Khi không còn ai quấy rầy, Triệu Thủy Vô lại nhảy sóng: “Cô nhóc trông thật đáng yêu.”
“Chịu, nhìn đã ngứa mắt.”
“Người ta chân thành mời em thế, dù không thích thì cũng phải có thái độ đúng mực chứ.” Cô nhìn vẻ mặt hung tợn của cậu, đẹp trai lai láng thế này mà cứ thích sửng cồ như chó điên.
“Nó có muốn mời tôi thật đâu.

Nó chơi cá với bạn bè, nếu cuối tuần có thể mời tôi đến nhà chơi thì lũ bạn phải đưa cho nó 100 tệ.

Nó tưởng tôi không biết ấy.” Quý Chẩn vẫn nhớ thắc mắc của mình, “Sao chị lại ở đây?”
“Tôi đến gặp bạn.” Triệu Thủy Vô trả lời, “Cô Trương Á Thanh ở tổ hai hóa học, em có biết không.”
“Biết, cô ấy dạy hóa lớp tôi, nghe nói năm sau còn làm giáo viên chủ nhiệm nữa.

Không biết thật hay giả.”
Triệu Thủy Vô nhớ mẹ có kể qua vấn đề này: “Chắc là thật đấy.”
“Ồ.” Quý Chẩn nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, dường như không quan tâm đến nó.

Cậu đút tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào mũi giày của Triệu Thủy Vô vài giây, rồi nói, “Bố tôi lại đổi cô mới rồi.”
Lần này người không có phản ứng đổi thành Triệu Thủy Vô: “Ồ.”
“Đây là người thứ ba… sau khi chị đi.” Cậu nhớ lại, “Tôi vẫn tương đối thích chị hơn.”
Lời thổ lộ đột ngột này khiến Triệu Thủy Vô bật cười: “Tôi nhớ trước kia thái độ của em đối với tôi cũng chẳng ra gì.”
“Có tương phản mới có chênh lệch.


Ai biết được mấy người sau còn không bằng chị.” Câu này không giống khen ngợi lắm.
Triệu Thủy Vô không có thời gian so đo với trẻ con: “Sắp vào lớp chưa?”
Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ đám con trai đều thích chỉnh thời gian đồng hồ trùng với tiếng chuông của trường, “Sắp, còn hai phút nữa.”
“Vậy tôi đi đây, em học hành chăm chỉ nhé.” Cô không có nhiều điều để nói với Quý Chẩn, khi thấy cậu thì chào một tiếng thôi.
“Chờ đã.” Cậu ngăn cô lại, “Chị có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?” Cô quay lại.
“Tôi muốn ăn pizza, nhưng trường học không cho bọn tôi ra ngoài mua, bảo đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh.”
Hồi còn là học sinh, Triệu Thủy Vô cũng phải làm theo cái đống quy tắc dở hơi này, cô lập tức trợn tròn mắt: “Vớ vẩn, đồ trong căng tin thì sạch lắm ấy? Hoàng a mã đúng là chuyện gì cũng làm được nhỉ.”
Quý Chẩn lấy làm lạ: “Sao chị biết biệt danh của hiệu trưởng bọn tôi?”
Hiệu trưởng trường cấp ba số 16 họ Hoàng, tuổi ngoài năm mươi, lông tóc có xu hướng phát triển ngược, trong các buổi phát biểu, luôn thích so sánh học sinh với con của mình, nên mọi người hay gọi đùa thầy là “Hoàng a mã”.

Thầy còn luôn nghĩ đó là lời khen ngợi, mỗi khi nghe nó đều vô thích thú.
“Biệt danh của ổng là do bạn cùng bàn của tôi đặt đấy.” Triệu Thủy Vô hiếm khi dùng ánh mắt lạ lùng nhìn cậu.
Hồi cô còn đi học, hiệu trưởng Hoàng vẫn còn là thầy chủ nhiệm lớp, hôm nay nhìn thấy ảnh của thầy trên bảng giới thiệu bên ngoài trường, chức vụ ghi là “Hiệu trưởng”, cô còn cảm khái thời gian sao mà trôi nhanh quá.
“Chị cũng là học sinh trường cấp ba số 16?”
“Ờ.”
Quý Chẩn nghe thế thì lầm bầm: “Sao trường số 16 có thể dạy ra một học sinh như chị…”
Chạy đến làm bồ nhí của bố đàn em khóa dưới.
Triệu Thủy Vô không cần động não cũng biết cậu đang nghĩ gì, hất cằm lên: “Này, còn muốn ăn pizza không?”
“Muốn, muốn!” Quý Chẩn có việc nhờ vả, nên nhanh chóng sửa lại thái độ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, “Tan học tôi sẽ đến sân bóng rổ chơi, chị có thể đưa đến đó cho tôi được không?”
Triệu Thủy Vô vẫn nhớ Quý Chẩn là trung phong của đội bóng rổ, tan học thường ở lại trường để tập luyện.

Dù sao hầu như tất cả công việc đều có thể xử lý qua điện thoại, quán pizza lại ở ngày đối diện trường cấp ba số 16, cô cũng có thể tiện đường giải quyết bữa tối nên bèn đồng ý.
Sau khi ăn xong, cô gói bánh pizza Quý Chẩn muốn ăn lại, vừa hay tránh được dòng người đông đúc sau giờ học.

Cô xách túi nilon quay trở lại cổng trường số 16, đang tính giải thích thế nào với bác bảo vệ chuyện cô vừa ra được một lúc đã đòi vào lại, thì tình cờ gặp được cô giáo Trương Á Thanh xách cặp ra ngoài.

Cô giáo Trương hơi ngạc nhiên khi nghe Triệu Thủy Vô quen Quý Chẩn, câu dò hỏi quan hệ theo thói quen bị kẹt trong miệng.
Triệu Thủy Vô nhìn ra ngay, cố ý che giấu có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không thể nói thật, càng không thể nhận cậu làm người thân, nếu không rất dễ bị vạch trần chỗ bố cô, bèn nói: “Em ấy là con trai của ông chủ công ty đối tác của chúng tôi.”
Cô giáo Trương hiểu ra, liền chào bác vệ giúp cô.
Đám học sinh đang tập luyện trên sân thấy có bánh pizza bay đến, tất cả xúm lại một chỗ.

Quý Chẩn rất hào phóng, cậu vốn nhờ Triệu Thủy Vô mua ba cái cỡ lớn nhất, đủ để phân phát cho mọi người.
Tụi con trai mỗi đứa một miếng, còn không quên nói lời cảm ơn Triệu Thủy Vô: “Cảm ơn cô ạ.”
Lời này nghe quá đớn lòng, cô không gánh nổi lòng biết ơn này: “Mọi người đừng khách khí, chúng ta đều bằng tuổi nhau mà…”
Quý Chẩn ở bên lạnh mắt đính chính: “Cô cái gì? Gọi là chị.”
Sau đó câu “Cảm ơn chị” lần lượt vang lên khắp sân bóng, khiến trái tim tổn thương của Triệu Thủy Vô hơi được xoa dịu.
Quý Chuẩn đợi đám đông giải tán, vừa ăn pizza vừa uống coca, hỏi Triệu Thủy Vô: “Hết bao nhiêu để tôi chuyển khoản cho chị.”
“Không cần, tôi chưa thiếu mấy đồng của học sinh cấp ba…” Cô vừa nói xong, chợt nhớ tới cậu học sinh cấp ba trước mặt có khi còn giàu hơn cô, huống hồ, nếu cô thực sự không thiếu tiền, thì cũng chẳng có cơ hội quen biết cậu ta.
Thế là giọng nói dần yếu đi.
Quý Chuẩn chờ cô hoàn toàn ngậm miệng, mới giơ điện thoại lên: “Tôi quét chị?”
“Ừ.” Cô mở mã QR, chuyển cả biên lai mua bánh qua.
Quý Chẩn thao tác xong, lấy giấy lau tay rồi quay lại sân tiếp tục tập luyện.

Triệu Thủy Vô mở bao lì xì màu đỏ vừa nhận được ra, so tiền với biên lai, phát hiện cậu còn làm tròn thêm mấy số coi như tiền boa.

Lòng tự trọng của người trưởng thành lập tức chịu đả kích mang tính hủy diệt.
Cô thấy chiếc bánh pizza bị xử lý xong, chỉ còn lại hộp giấy rỗng dính đầy dầu, cô dọn sạch rác rưỡi rồi vẫy tay chào Quý Chẩn đang chạy trên sân, nhắn một tin cho cậu: “Cảm ơn sếp!”
Dưới dòng chữ, còn đính kém một biểu cảm dễ thương không chút tôn nghiêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận