Trò Chơi Đen Đỏ


Triệu Thủy Vô đóng tài liệu điện tử lại, sắp xếp giấy tờ nằm rải rác trên bàn theo thứ tự rồi cho vào túi hồ sơ.

Cô liếc mắt nhìn Quý Chẩn, thấy cậu vẫn đang cắn nắp bút, khó đăm đăm nhìn vở bài tập, lâu lâu lại hạ bút viết vài chữ.
Cô vỗ đầu cậu: “Đừng cắn nắp bút.”
“Chị chia tay với bố tôi rồi, đừng làm như thể vẫn là mẹ nhỏ của tôi.” Cậu gấp vở, “Chị xong việc rồi?”
“Xong rồi, đi thôi, dẫn em đi ăn bánh pudding.”
Dù giờ này tiệm bánh vẫn mở cửa nhưng hầu như đã không còn khách.

Ban ngày người ra vào nhộp nhịp, tối muộn lại chẳng thấy bóng ai, trông hơi quạnh quẽ.
Trong tiệm chỉ có hai người, Aaron đang đứng sau quầy thu ngân lau tủ, và một cô gái ngồi bên cửa sổ.
Triệu Thủy Vô dẫn Quý Chẩn vào, hai ánh mắt đồng thời hội tụ lại đây.
“Chào mừng quý khách.” Aaron không ngờ sau sự việc ngày hôm đó, cô vẫn sẽ đặt chân đến cửa hàng này mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Triệu Thủy Vô chẳng buồn nhìn bọn họ, quay đầu hỏi Quý Chẩn: “Cậu muốn ăn gì thì gọi đi… tự mình trả tiền nhé.”
Quý Chẩn biết trọng điểm của cô vẫn là ở nửa câu sau, hỏi: “Có bánh pudding không? Bánh pudding caramen càng tốt.”
“Có, trong tủ lạnh ở phòng bếp phía sau, để anh đi lấy giúp em.” Aaron đáp, xoay người đi ra sau bức tường.
Quý Chẩn vẫn đang đánh giá xung quanh, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.

Triệu Thủy Vô chọn bừa một chỗ ngồi xuống, đối diện với người phụ nữ đang ăn bánh chiffon.


Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, vẫn không trò chuyện gì, chỉ nở nụ cười nhạt.
Aaron đặt chiếc bánh pudding lên bàn, rồi cũng kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
Quý Chẩn thắc mắc, kiểu phục vụ buổi tối gì đây , quản lý ngồi ăn cùng?
“Gần đây có khỏe không?” Anh hỏi.
Hóa ra họ biết nhau.

Quý Chẩn ngộ ra, quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau, rồi nhìn Triệu Thủy Vô vẫn thờ ơ vô cảm, hai nữ một nam, cậu dễ dàng thai nghén ra một bộ phim tình cảm ba người.

Xét theo tình hình, có vẻ Triệu Thủy Vô là người không có tên trên danh đề.
Nhưng bây giờ cô không rảnh quan tâm đến hoạt động tâm lý của Quý Chẩn, trả lời: “Không tệ.”
“Ai đây?”
Aaron nhìn Quý Chẩn, Quý Chẩn lại nhìn Triệu Thủy Vô, cô đáp, “Cháu trai tôi.”
Cháu trai Quý Chẩn không dám phá đám, rất biết điều dùng bánh pudding bịt miệng mình lại.
“Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi.” Aaron nhìn người phụ nữ rồi sửa lời, “Chúng tôi xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Triệu Thủy Vô cúi đầu, nghịch móng tay.

“Ít nhất anh đã giúp tôi lấp đầy những tiếc nuối thời học sinh.


Cảm ơn anh rất nhiều.”
Nói đến bộ trang sức đó, nghĩ đến chuyện đã thành ra như này, anh cảm thấy mình không cần tiếp tục che đậy nữa: “Thật ra… Mặc dù anh ấy không cho tôi nói với em, nhưng ngay từ đầu, người mua trang sức không phải tôi, tuy sau đó đúng là tôi đã chuộc nó từ quỹ từ thiện, nhưng người thực sự muốn tặng nó cho em là Cảnh Xuyên.”
Hình như cô nghe thấy chuyện cổ tích, Triệu Thủy Vô ngẩng đầu: “Anh nói cái gì?”
Aaron biết cô không phải không nghe rõ, nhún vai, “Đó là sự thật.”
Không, không, không, chuyện này chẳng hợp lý gì cả: “Sao anh ta phải mua đồ trang sức cho tôi?”
“Tôi không biết, em có thể đi hỏi anh ấy.” Hiện tại đã nói ra hết, Aaron cũng không quan tâm nữa, so với anh đứng giữa chuyển lời, hai bên trực tiếp nói chuyện sẽ tiện hơn nhiều.
Chờ Quý Chẩn chả hiểu đầu cua tai nheo gì, bối rối ăn xong bánh pudding, Triệu Thủy Vô vội lôi cậu rời khỏi tiệm bánh ngọt.
“Quản lý cửa hàng có quan hệ gì với chị? Bạn trai cũ?” Cô còn chưa kịp nói gì, Quý Chẩn đã bắn thêm một tràng dài, “Sao anh ta lại nói xin lỗi chị? ‘Cảnh Xuyên’ là ai? Trang sức hai người nhắc tới là trang sức gì?”
Nhưng Triệu Thủy Vô không muốn trả lời câu nào cả, huống hồ bây giờ cô cũng chẳng hiểu hơn cậu là bao: “Chuyện người lớn, trẻ con biết cái gì mà hỏi?”
“Chị vẫn thích anh ta à, tôi cảm giác được chị rất sa sút trước mặt anh ta.” Quý Chẩn cẩn thận quan sát Triệu Thủy Vô, cô không có sức sống như lúc tăng ca quát cậu nữa.
Dễ giải thích rồi đây: “Đây là hình tượng tôi theo đuổi, em quên rồi à?”
“À…” Giờ cậu mới nhớ, trước mặt bố cậu, cô cũng như này.
“Cơm cá em ăn rồi, bánh pudding em cũng ăn rồi, giờ về nhà được chưa?” Triệu Thủy Vô bắt đầu đuổi người, hôm nay cô đã hầu cậu lâu hết nấc, đến đám bạn trai cũ, cô còn chưa kiên nhẫn như thế, “Tôi sẽ gọi xe giúp em.”
Quý Chẩn biết sự quấy rối đột ngột hôm nay của mình đã gây ra rất nhiều phiền phức cho cô, cũng không thể mặt dày nán lại nữa, dù vẫn có chút không tình nguyện, nhưng xem mặt Triệu Thủy Vô, nếu cậu còn ở lại thêm một phút, chắc cô sẽ xiên cậu mắt.
“Vậy tôi về nhà trước…” Vai cậu rũ xuống.
“Ừ.”
“Sau này tôi còn có thể đến tìm chị không?”
Còn đến tìm cô? Triệu Thủy Vô không biết cậu bị chập mạch nào, lại tự nhiên dính vào cô: “Không.”

Cậu lo lắng: “Tại sao không?”
“Không tại sao cả, em phải đi học, tôi phải đi làm, làm gì có thời gian mà nói chuyện với nhau.” Triệu Thủy Vô trả lời.
Ngày nào cô cũng bị công việc tẩn cho thừa sống thiếu chết, chỉ mong được về nhà ngủ một giấc, mà hết tăng ca lại phải đi gặp khách hàng, chút thời gian rảnh giống như món quà trời ban, cô không muốn lãng phí vào những thứ vô bổ.
Quý Chẩn vẫn muốn gỡ gạc, nhưng xe taxi đã đến, cô mở cửa ghế sau: “Lên đi.”
Cậu ngồi vào, Triệu Thủy Vô trực tiếp báo địa chỉ nhà cậu cho tài xế.

Cậu dán mắt vào cửa ô tô, nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa.
Không bao lâu sau thì Triệu Thủy Vô về đến nhà, lại nhận được mấy tin nhắn mới.

Cô còn tưởng là Quý Chẩn, đang định phàn nàn thì phát hiện là Bạch Cảnh Xuyên.
Anh hỏi cô đã gia hạn hợp đồng tập gym chưa.
Đã biết chuyện trang sức, lúc này tâm trạng cô rất phức tạp, muốn hỏi anh, nhưng không thể hỏi được, đành phải trả lời: “Chưa, anh ký rồi?”
Anh nhanh chóng rep: “Ừ, tôi đã xác nhận các kế hoạch sắp tới với công ty, dự định ký hợp đồng một năm trước.

Nếu cô vẫn chưa gia hạn hợp đồng, mai chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Sau chuyến tham quan lần trước, Triệu Thủy Vô chỉ chuyển hợp đồng qua chứ chưa gia hạn thêm, vừa hay số giờ học miễn phí sắp hết, đã đến lúc cô phải quyết định rồi: “Vậy trưa mai nhé, tiện đường đi ăn trưa luôn.”
“Ok.”
Quyết định lịch trình ngày mai xong, cô về phòng để tẩy trang, kéo ngăn bàn trang điểm ra, chiếc hộp gấm đỏ nằm lặng lẽ trong đó.

Cô mở nắp, bộ trang sức này vẫn đẹp đến nao lòng, tuy có bị ả khác trộm đeo, còn dính cả tóc, nhưng giờ nhìn nó lại như chưa nhuốm chút bụi trần.
Cô đóng nắp lại, suy nghĩ một lúc rồi đặt hộp lên bàn, định ngày mai sẽ đeo nó ra ngoài.
Buổi sáng Bạch Cảnh Xuyên có việc cần giải quyết nên hẹn cô gặp nhau ở nhà hàng phía trên trung tâm thương mại, họ ăn trưa rồi đến phòng tập thể dục luôn.

Thấy sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô, anh không có phản ứng gì lắm: “Hôm nay đeo cái này à.”
“Ờ.” Cô vén tóc cho anh xem đôi tai của mình, “Đeo cả bộ.”
Sau đó lại không nhắc gì về chủ đề này nữa.
Bạch Cảnh Xuyên gọi món, đều là những thứ phù hợp với chế độ ăn kiêng của cô.

Lần trước cùng nhau ăn cơm là với hai người Hạ Chương, cô chỉ tiện miệng nói ra, không ngờ anh vẫn nhớ rõ như vậy.
“Hình như anh biết rất rõ về các món ăn ở nhà hàng này?” Cô hỏi khi thấy anh gọi món mà không cần xem thực đơn.
“Ừ, thường xuyên tới ăn.”
Thường xuyên mang người khác tới ăn, Triệu Thủy Vô thầm phiên dịch trong lòng.

Cô buộc tóc lại, tránh lát nữa ăn lại dính lung tung, trong lúc vô tình ngón tay lại xượt qua bông tai____ Vẫn để bụng lắm, nhưng cô phải nhịn.

Trong trường hợp này, chính là đang so ai bình tĩnh hơn, người nào hỏi trước liền thua.
Vậy là họ đã hoàn thành bữa trưa mà không nói một lời.
Cả hai đều xác định rõ ràng các mục trong hợp đồng thể hình mà mình sẽ ký, nên khi đến phòng tập, họ không cần nhân viên giải thích gì nhiều mà bắt đầu điền thông tin vào phiếu luôn.
Triệu Thủy Vô điền xong trước Bạch Cảnh Xuyên, ấn đầu bút bi xuống, cắm lại vào lọ, đảo con người nhìn tờ phiếu của Bạch Cảnh Xuyên.
Cô nheo mắt nhìn rất nghiêm túc, cuối cùng xác nhận anh thật sự điền “Ly dị” vào cột tình trạng hôn nhân.
Đúng là tin động trời, cô không thể tưởng tượng nổi người như Bạch Cảnh Xuyên mà cũng kết hôn, không biết đối tượng kết hôn của anh mồm ngang mũi dọc thế nào? Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Trương Á Thanh.
Nếu lúc trước nói cô ấy và Bạch Cảnh Xuyên đang có quan hệ tình cảm, cô vẫn cảm thấy quá khó tin, thì giờ nếu đổi thân phận thành vợ cũ của anh, mọi chuyện bắt đầu trở nên hợp lý rồi đấy.
Triệu Thủy Vô càng nghĩ càng thấy đúng, cô bỗng thấy hơi khát nên bảo nhân viên tiếp tân rót cho mình ly nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận