Không gian trên ghế phụ chỉ có bấy nhiêu, nhưng lại phải chứa tận hai người lớn, Triệu Thủy Vô bị anh ép đến không thở nổi, không đẩy được anh ra, cũng không có chỗ trốn thoát.
Bạch Cảnh Xuyên bẻ hai đầu gối đang khép của cô ra, đốt ngón tay cuối hoàn toàn chui vào trong.
“Ở đâu?” Anh còn đang hỏi, dùng ngón tay quấy đảo hoa huyệt chứa đầy yêu dịch, tiếng nước nhóp nhép càng khiến người ta động tình, “Nói.”
“Nói không nên lời…” Triệu Thủy Vô cắn yết hầu của anh cho hả giận.
Anh thừa biết cô chỉ hù anh, nhưng vẫn nhất quyết hỏi cho bằng được, thế không phải cố ý gây sự thì là cái gì.
Cô chuyển cắn thành liếm, vươn đầu lưỡi liếm láp vết răng mà cô vừa để lại, giống như một con mèo nhỏ.
Nghe được tiếng rên khẽ của anh, cô lập tức nói: “Tôi biết ở đâu có rồi.”
“Ở đâu?” Bạch Cảnh Xuyên vùi đầu cắn môi cô, đẩy lùi chiếc lưỡi vẫn đang thè ra, sau đó mạnh mẽ móc vào, khiến môi răng dây dưa.
Triệu Thủy Vô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, tay phải chạm vào đùi anh, dọc theo cơ bắp rắn chắc, vải quần thể thao phát ra tiếng sột soạt.
Lòng bàn tay cô quấn lấy cây sáo sưng tấy, vuốt ve hình dạng của nó, thở hổn hển đáp: “Ở đây có.”
“Quý Chẩn không rót đầy cô à, mà còn thèm muốn đồ của người khác?”
Đây là lần thứ mấy anh nhắc đến Quý Chẩn rồi?
Triệu Thủy Vô cười thầm, khe suối cắn chặt ngón tay.
Nếu anh thật sự để ý đến vậy, hà tất phải loanh quanh ở đây mãi, dụ cô nảy sinh tà dâm, chỗ sâu thẳm trống rỗng đến mức chỉ muốn có vật cứng lao vào.
Nhưng có một số chuyện, cô và anh hiểu rõ trong lòng là được rồi, nói rõ ra lại không còn vui nữa.
Cô hơi nâng mông lên, Bạch Cảnh Xuyên nắm lấy cơ hội, kéo tất cả rào cản dưới váy xuống, cực kỳ hung hãn, kéo tuột đến mắt cá chân cô, rồi cởi chúng nó ra, vứt sang bên cạnh.
Cô gác chân lên vô lăng, hạ ghế thấp xuống, Bạch Cảnh Xuyên nhanh nhảu len vào.
Cô không chịu thua kém, kéo lưng quần anh xuống, đưa tay vuốt ve đường nhân ngư của anh, móng tay dài trượt từ bụng nhỏ xuống phía dưới, mang theo cảm giác ngứa ngáy khó chịu, trở tay cầm lấy vật nóng bỏng của anh.
“Không biết ở đây có bao nhiêu… Liệu có đủ hay không?” Lời nói của cô như là đang khiêu khích.
Bạch Cảnh Xuyên tách con sò của cô ra, gậy thịt chặn ở bên ngoài, dùng dằng không chịu tiến vào: “Có đủ hay không, cô không rõ à?”
“Tôi quên rồi.” Cô cắn ngón tay anh trả lời, khép môi lại, đốt ngón tay liền bị nước bọt.
Rốt cuộc, trong mấy ngày Quý Chẩn ở đây, thời gian họ chạm mặt nhau giảm đi rất nhiều, cô có tình mới, anh có tình cũ, cả hai dường như đã yên bề gia thất.
Nhưng thực sự là như vậy sao? Triệu Thủy Vô nhổ ngón tay ra, liếm xuống phía dưới, hôn lên lòng bàn tay anh.
Anh uốn cong ngón tay chạm vào đôi mắt cô, hôm nay cô không trang điểm gì cả.
Cô nhắm mắt lại, để mặc bàn tay anh vuốt ve qua lại nửa khuôn mặt mình.
Môi âm hộ bị hai ngón tay hoàn toàn lột ra, anh thẳng lưng tiến vào, kết hợp cùng cô.
Chỗ đó vẫn mềm mại, ẩm ướt đến mức anh có thể ra vào tự do.
Nước rất nhiều, dồi dào hơn bao giờ hết, vì đã tiết kiệm đủ lâu, đủ nhiều.
Qua lớp váy dài, anh vẫn có thể cởi được áo lót của cô, thả hai trái lê tuyết ra, núm vú xinh xắn đẩy vải đay nhô lên cao.
Trên đường cong mượt mà ấy, có hai điểm thật nổi bật.
Bạch Cảnh Xuyên ngậm lấy, vải đay thô ráp cọ vào đầu lưỡi anh, cũng cọ vào đầu vú cô, hai bên đều tê dại.
Vải đay là chất liệu dễ nhăn, anh mới mút được một lúc, trên ngực cô đã xuất hiện hai nếp gấp lớn, bị ngấm nước bọt, dính chặt lấy nụ hồng.
Đèn xe bật sáng, nhưng vẫn quá tối tăm, hai người gần như không thể thấy mặt nhau trong bóng tối mờ ảo, nhưng anh ở trong cơ thể cô khi ra khi vào lại đặc biệt rõ ràng.
“Đã lấp đầy cô chưa?” Anh nâng lên hạ xuống, dập mạnh cây gậy vào trong lỗ nhỏ, tách lớp thịt mềm vừa khôi phục hình dạng ra.
“Ưm…” Triệu Thủy Vô run lên, bên trong tràn đầy, đến đường sống cuối cùng cũng bị chặn lại, “Tới rồi.”
Hai người bọn bọ, khi mặc quần áo vào thì luôn thích nói chuyện úp mở, che giấu bí mật; nhưng khi cởi quần áo ra thì y như mặt nạ cũng đã được cởi ra, nghĩ cái gì, muốn cái gì đều không hề che đậy.
Nên là đâu chỉ đàn ông mới nói thật trên giường, phụ nữ cũng vậy thôi.
Anh dễ dàng tìm được điểm nhạy cảm hồi trước của cô, từ nông đến sâu, quan sát phản ứng của cô từ thích thú đến điên cuồng, móng tay cào cấu vai anh: “Thế này thì sao, thích không?”
“Anh hỏi lắm thế.” Cô oán giận, thích hay không, anh còn không nhìn ra à, cô tức mình kẹp chặt lấy anh.
Bạch Cảnh Xuyên lại hôn cô, chỉ có cách này mới có thể bịt miệng anh lại, để anh tập trung vào việc dưới thân.
Cô giữ cằm anh, tiếng môi lưỡi mút vào hòa với tiếng va chạm cơ thể.
Hầm đỗ xe vào lúc rạng sáng tối đen, yên tĩnh, chỉ có một chiếc xe sáng đèn lắc lư với tần suất kỳ lạ.
Bạch Cảnh Xuyên gieo rắc dịch nóng vào trong cơ thể Triệu Thủy Vô, cô quắp chặt ngón chân, ưỡn mông lên nuốt trọn lấy anh.
“Bạch Cảnh Xuyên, Bạch Cảnh Xuyên…” Cô bỗng la thất thanh.
“Ừ?”
“Chậm lại! Tôi bảo anh chậm lại!”
Nhưng đáp lại cô chỉ có những cú va chạm càng nhanh hơn trước.
Triệu Thủy Vô ô ô a a, lại bị anh bịt kín môi.
…
Tậm gym xong, Triệu Thủy Vô không về chung cư mà gọi xe đến thẳng nhà bố mẹ mình.
Cô đã báo trước với họ rằng hôm nay cô sẽ về nhà ăn tối.
Mỗi tháng cô sẽ về một hoặc hai lần, tần suất gặp bố mẹ không hề thấp, họ cũng không bày một bàn đồ ăn ra chiêu đãi cô, chỉ nấu mấy món ăn đơn giản vừa đủ cho ba người.
Nhưng điều này cũng rất tốt, cô không bị áp lực ăn uống gì.
Nếu mẹ cô thực sự bày cả bàn “Mãn-Hán toàn tịch” (*) thì con gái bà – người thậm chí không thể rán nổi một quả trứng, sẽ không biết giấu mặt vào đâu.
(*) Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, còn nhắc đến Trương Á Thanh.
Bố Triệu nói tuần trước cô ấy đã ghé qua đây, nhưng lúc đó ông không có nhà, là mẹ Triệu tiếp đón.
Mà mẹ cô thì có tật buôn chuyện, rất thích hỏi thăm chuyện tình cảm của mọi người, bà vừa nghe người ta còn độc thân, đã vội vàng muốn đi mai mối.
“Thế cũng tốt, bố mẹ giới thiệu cái anh phòng thí nghiệm lần trước cho cô ấy đi.” Triệu Thủy Vô thuận miệng nói.
Nhưng bố mẹ Triệu lại trầm ngâm, rồi lắc đầu: “E là không thích hợp.”
Cũng không phải do chênh lệch địa vị gia đình.
Đến thời đại này rồi, thân là là những người được tiếp cận tri thức sớm nhất, họ không quan tâm nhiều đến điều đó như hầu hết mọi người.
Họ chỉ cảm thấy hai người kia không hợp nhau.
Trương Á Thanh xuất thân trong một gia đình bình thường, tuy học đại học ngành hóa học chính quy nhưng cô không hề muốn nghiên cứu gì hết, chỉ một lòng một dạ muốn làm giáo viên, cố gắng ổn định cuộc sống.
Sau đó, cô đăng ký học cao học và gặp được bố Triệu, là nhờ sự động viên và lời khuyên của bạn trai lúc đó.
“Nhắc đếu cậu bạn trai kia, hình như bố đã gặp mấy lần.” Tính hóng hớt của bố Triệu cũng chẳng kém gì hai người phụ nữ trong nhà, “Thoạt nhìn đã biết là người có chí tiến thủ, hình như cũng đi du học về, nghe nói hồi còn nhỏ là hàng xóm của Tiểu Trương, tạm coi là thanh mai trúc mã đi.
Nhưng hồi đó bố không coi trọng bọn họ lắm.
Tiểu Trương là người mềm yếu, dễ hài lòng thỏa mãn, còn cậu trai kia, qua cách nói chuyện có thể nghe ra, là người đầu óc nhanh nhạy, nhiều ý tưởng, giống hệt con ấy.”
Bố Triệu quệt đầu ngón tay lên mũi Triệu Thủy Vô.
Chuyện này cũng xọ sang cô được, Triệu Thủy Vô chọc đũa vào củ hành trong bát: “Bố có biết người đàn ông đó tên là gì không?”
“Cái này bố chịu.”
“Xem ra bố con cũng không quan tâm đến học trò của mình lắm.” Cô quay đầu nói với mẹ Triệu, “Thôi bố mẹ đừng lo chuyện của người khác nữa, nếu muốn lo thì lo chuyện của con đây này.”
Họ đồng thanh hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Con muốn mua xe.” Triệu Thủy Vô nói.
Thực ra, ý tưởng này đã nảy sinh trong đầu cô được một thời gian rồi, nhưng cô không quyết tâm lắm.
Sau đêm hôm qua, cô cảm thấy cuộc sống thành thị vẫn phải có phương tiện riêng cho mình thì hơn.
“Hồi trước bảo con mua thì con không nghe.” Bố Triệu thấy chuyện này rất tốt, “Nếu bây giờ con bị áp lực kinh tế, bố mẹ sẽ cho con tiền.”
“Chuyện tiền bạc từ từ tính sau, con chỉ đề cập để bố mẹ biết thôi, còn phải bốc thăm nữa cơ mà, không chừng lúc lấy được biển số xe, con cũng trả hết tiền vay mua nhà cũng nên.”
“Bố mẹ đều không thể giúp con chuyện lấy biển số xe được.” Mẹ Triệu thở dài, cả hai người họ đều không có bằng lái xe nên không đủ điều kiện để bốc thăm.
Họ đã lớn tuổi rồi, bình thường cũng không thích đi xa nhà, nhà trường đã bố trí xe chuyên dụng đưa đón bố Triệu đi dạy, nên ông không cần mua xe, cũng không chuẩn bị phương diện này.
“Không sao, con cũng không định nhờ bố mẹ giúp đỡ gì.”
“Mà này, Thủy Thủy.” Nhắc đến chuyện tình cảm và biển số xe, mẹ Triệu lại không kìm được hỏi, “Con đừng ngại mẹ nhắc chuyện bạn trai của con.
Mẹ chỉ lo lắng thôi, nhỡ Tiểu Bạch biết con từng ly hôn thì cậu ấy liệu có ý kiến gì về con không?”
Triệu Thủy Vô vừa nghe đã đau đầu: “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cần mẹ không nhắc đến chuyện này thì sẽ không ai biết hết.
Lần trước con đi công chứng, nhưng không hề đến Cục Công an sửa hộ khẩu, trên hộ khẩu vẫn viết là con độc thân, chỉ có vào mạng nội bộ mới có thể xem tình trạng hôn nhân thật sự của con thôi, mà con cũng nhờ người quen xóa nó đi rồi.
Mẹ yên tâm, nhà trai bên kia cũng không muốn người khác biết chuyện, nên chắc chắn còn xóa sạch hơn cả con.”
Bố Triệu nghe đến chủ đề này liền không vui, quở trách với mẹ Triệu: “Em là người lớn quản chuyện trẻ con làm gì?”
“Mà từng ly hôn thì sao?” Triệu Thủy Vô chuyển đề tài, “Từng ly hôn thì kém người ta một bậc à? Cuộc sống hôn nhân không hòa hợp, nhưng hai người vẫn phải lì lợm chắp vá ở với nhau cả đời? Chuyện này mẹ đã sai ngay từ nhận thức rồi.”
“Rồi rồi rồi, hai bố con anh là tư tưởng thời đại mới, còn em là đồ cổ hủ cứng đầu.” Mẹ Triệu đứng dậy, thu dọn bàn ăn, “Đồ cổ hủ như em vẫn nên đi rửa bát cho hai người thì hơn.”
Mắt thấy mẹ Triệu bê bát đĩa bẩn vào phòng bếp, Triệu Thủy Vô vội vàng thu dọn những thứ còn sót lại trên bàn, rồi nói với bố: “Con đi giúp mẹ đây.”
Bố Triệu gật đầu rồi lấy giẻ lau bàn sạch sẽ.