Trò Chơi Đen Đỏ


Mặc dù “lời kết” lần trước không vui vẻ cho lắm, nhưng Triệu Thủy Vô vẫn chọn đưa Bạch Cảnh Xuyên đến gặp bố mẹ mình.

Cũng không phải vì cô quyết tâm muốn bắt đầu mối quan hệ với anh, mà là vì cô cho rằng, so với nhất thời tìm một người họ Bạch không quen biết, không đáng tin cậy, thì anh vẫn dễ khống chế hơn.
Dưới mí mắt của cô, dù anh có giở trò thì cô vẫn kịp vạch trần.
Vẫn là phòng khách như cũ, vẫn là ấm trà mà bố Triệu thường uống.

Hai vị trưởng bối đang ngồi ở giữa, cô và Bạch Cảnh Xuyên ngồi ở hai bên, trên bàn cà phê bày đầy những món quà anh mang đến.

Lá trà thượng hạng, một bộ ấm trà, và một số thực phẩm chức năng.
“Chào cô chú ạ, cháu tên là Bạch Cảnh Xuyên, là bạn trai của Thủy Thủy.” Anh lấy ra hai tấm danh thiếp đã chuẩn bị trước, đưa hai tay cho họ.
Hai người lớn nhận lấy, quét mắt một cái rồi ho khan, “Tiểu Bạch ơi, cháu có thể cho cô chú xem chứng minh thư được không?”
Tuy Bạch Cảnh Xuyên làm ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lấy chứng minh thư trong túi ra.

Trước khi anh và Triệu Thủy Vô lên đường, cô đã dặn dò anh tỉ mỉ, rằng bố mẹ cô gần như không tin tưởng ở cô, họ sẽ kiểm tra chứng minh thư và bằng lái xe của anh vì sợ cô tìm người đến nói dối họ.

Nếu có thể, tốt nhất là nên mang cả theo sổ hộ khẩu.
“Cháu cũng mang theo bằng lái xe ạ.” Anh chủ động bổ sung.
Bố mẹ Triệu nhìn nhau, “Vậy mau lấy ra đây.”
Triệu Thủy Vô ngồi bên cạnh lạnh mắt nhìn, vừa không bất ngờ vừa không thoải mái.

Hai người này quả thật không khiến cô thất vọng, kiểm tra còn khắt khe hơn người ta kiểm tra gián điệp.
Ba cái giấy tờ tùy thân được xếp thành hàng trên bàn, tên và ảnh quả thực trùng khớp với người ngồi ngoài.
Bạch Cảnh Xuyên lại chủ động, “Hộ chiếu và sổ hộ khẩu, cháu cũng…”
Vì vậy, năm tờ giấy chứng nhận khác nhau được trải trên bàn.
“Ồ, Tiểu Bạch đã từng kết hôn rồi à?” Thứ đầu tiên họ chú ý đến vẫn là từ “Ly dị” trên sổ hộ khẩu, sau đó mới đến cột tên họ đầy đủ, trong đó có một từ mà họ thậm chí còn không biết đọc, “Cháu còn đổi cả tên hả? Từ này đọc là gì thế?”
“Đọc là ‘Trí’ ạ.” Anh trả lời, “Từ này thường được người xưa đặt làm tên, thời Đông Hán cũng có một vị thái thú tên Lưu Trí, từng là cấp trên của Vương Doãn ạ (*).

Nhưng từ này thật sự quá lạ, hồi bố cháu đi đăng ký hộ khẩu cũng suýt bị từ chối, mà đa phần mọi người cũng không đọc được, nên sau này cháu quyết định đổi một cái tên dễ đọc hơn.”
(*) Vương Doãn (137-192) là đại thần nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc, ông tham gia diệt quyền thần Đổng Trác và cuối cùng bị giết trong cuộc chiến quân phiệt.
Hai người gật đầu, xem ra bố mẹ anh hẳn là người rất có văn hóa.
Mẹ Triệu muốn bỏ qua đề tài này, hỏi sang chuyện khác, nhưng bố Triệu vẫn cầm sổ hộ khẩu, nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, một lúc lâu sau lại cất tiếng: “Thủy Thủy nhà mình có duyên với người họ Bạch thật đấy…”
Mẹ Triệu nghe vậy liền biến sắc, dẫm lên chân ông.

Bình thường thì không cho bà nhắc chuyện con gái ly hôn, giờ ông lại nói oang oang trước mặt con rể tương lai.
Bà vừa định đánh trống lảng, Bạch Cảnh Xuyên đã cười nói: “Đúng là rất có duyên ạ.

Không biết chú còn nhớ hay không, cháu đã từng mua biển số xe ở chỗ Thủy Thủy.”
“Tự nhiên anh nói cái này làm gì.” Triệu Thủy không nhịn được ngắt lời.
Đương nhiên cô biết Bạch Cảnh Xuyên có mục đích gì, người già rất hay mê tín ba cái chuyện duyên phận lăng nhăng, giờ anh lôi chuyện dây mơ rễ má này ra, bố cô thì chưa chắc, nhưng mẹ cô nhất định sẽ tin bọn họ là trời sinh một cặp, không thể tách rời.
Lời này quả nhiên khiến hai vị người lớn kinh sợ.
“Nhưng Thủy Thủy bảo con bé bán cho một người phương nam mà?” Bọn họ nhìn số chứng minh thư của Bạch Cảnh Xuyên, mấy số đầu giống hệt với bọn họ.
“Quê gốc của cháu ở phương nam, bố mẹ hiện cũng đang công tác ở đó.

Chỉ có cháu một mình sống ở đây.” Anh giải thích, “Nhưng từ hồi cấp 2, cháu đã chuyển đến đây học rồi, sau vì thi đại học, người trong nhà mới dùng quan hệ tách hộ khẩu riêng cho cháu.

Nên nói cháu là người phương nam cũng không sai, nhưng chứng minh thư và thói quen sinh hoạt của cháu vẫn là người phương bắc ạ.”
Hai người họ tỏ vẻ đã hiểu, mẹ Triệu thầm lườm Triệu Thủy Vô, “Thủy Thủy chưa nói chuyện này với cô chú bao giờ.”
“Có gì hay mà nói chứ…” Triệu Thủy Vô cúi đầu nghịch chén trà, cô cũng vừa mới biết mà.

Cái tên Bạch Cảnh Xuyên này, toàn nói một nửa giấu một nửa, không ngờ hôm nay lại nói hết ra trước mặt bố mẹ cô.
“Bố mẹ của Tiểu Bạch làm gì thế?”
“Bố cháu làm trong Cục Giám sát, mấy năm nữa sẽ nghỉ hưu, còn mẹ cháu công tác ở nhà xuất bản.” Bạch Cảnh Xuyên thành thật trả lời, dừng vài giây rồi chủ động bổ sung, “Họ hàng nhà cháu tương đối thiếu người, đa phần đều ở phương nam, bình thường không hay liên lạc, chỉ có mấy dịp lễ tết là sẽ tụp tập với nhau.

Cháu còn có một người em họ di dân sang New Zealand từ rất nhỏ, mấy năm nay mới về nước ạ.”
Hai vị trưởng bối rất hài lòng với câu trả lời này, chàng trai này rất thấu đáo, biết có một chuyện bọn họ không tiện hỏi trực tiếp nhưng vẫn muốn biết, nên tự giác khai báo luôn.

Hơn nữa, nghe miêu tả có vẻ cả nhà anh đều rất được.
Khóe miệng mẹ Triệu lại nhếch cao thêm một chút, nhưng bố Triệu lại cau mày càng chặt.
“Chú có thắc mắc gì ạ?” Bạch Cảnh Xuyên phát hiện, hỏi ông.
“Chú cứ thấy mặt cháu quen quen.” Bố Triệu vỗ nhẹ đầu, nhưng vẫn không nhớ ra được.
Bạch Cảnh Xuyên và Triệu Thủy Vô đều hiểu, nhưng lời này để anh có vẻ không tốt lắm, anh đành nhìn Triệu Thủy Vô, người đối diện mở miệng, giọng điệu khó chịu: “Bạn gái cũ của anh ấy là Trương Á Thanh.”
Nhưng ai nhắc bạn gái cũ của bạn trai mà thái độ tốt cho được? Cô không nói “Một trong những người bạn gái cũ” là đã tử tế lắm rồi.
“Ồ_____” Bố Triệu liền nhớ tới, “Hóa ra bạn trai cũ của Tiểu Trương, bảo sao cứ thấy quen quen.

Chẹp chép, thế này thì trùng hợp quá.”
Triệu Thủy Vô vẫn nhớ hôm trước bố đã đánh giá Bạch Cảnh Xuyên thế nào.

Kể cũng lạ, người bình thường nghe chuyện bạn gái cũ đều thấy không vui, thế mà bố cô nghe xong lại còn tăng thêm ấn tượng.

Người quen của người quen, còn từng dây mơ rễ má với cô, hai lá bài này đánh ra, Triệu Thủy Vô biết kết quả sẽ là gì.
“Thật ra hôm nay cháu đến đây, còn có một chuyện muốn hỏi ý kiến của cô chú.

Lần trước cháu đã nói qua với Thủy Thủy, nhưng không có kết quả.” Bạch Cảnh Xuyên nhìn Triệu Thủy Vô, thấy cô không ngăn cản chỉ mải gõ gõ chén trà, anh liền tiếp tục, “Cháu muốn mời Thủy Thủy dọn đến nhà cháu ở.”
“Cái này…” Bọn họ đều nhìn về phía Triệu Thủy Vô.
“Nhìn con làm gì? Nhìn anh ấy ấy.” Bố mẹ cô tưởng mỗi mình họ ngạc nhiên à, hôm nay cô còn nghe được nhiều điều ngạc nhiên hơn họ.

Lần trước Bạch Cảnh Xuyên chỉ khuyên cô bán nhà, rửa tay gác kiếm, chứ có nói muốn sống cùng cô đâu.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải hoàn thành buổi gặp mặt hôm nay, bất kể Triệu Thủy Vô suy nghĩ thế nào, cũng phải đợi sau khi rời khỏi nơi này, mới tính sổ với anh.
Bạch Cảnh Xuyên nói tiếp: “Về chuyện này, cháu nghĩ trước tiên nên xin phép cô chú trước, sau đó mới hỏi Thủy Thủy.

Nếu em ấy bằng lòng thì dọn sang, không thì thôi ạ.

Tuy hiện tại cháu đang ở nhờ nhà bạn, nhưng cháu cũng có một căn nhà riêng ở chỗ khác, tháng trước vừa sửa sang xong, diện tích sẽ nhỏ hơn chỗ hiện tại một chút, nhưng sẽ có cả tàu điện ngầm và xe buýt đến thẳng công ty chúng cháu.

Cháu còn có xe riêng, có thể chở em ấy đi làm những lúc không bận việc.”
Đây là chuyện lớn.

Cả Triệu Thủy Vô lẫn bố mẹ cô đều không đưa ra câu trả lời ngay.

Nhưng Bạch Cảnh Xuyên cũng không mong đợi lúc này sẽ có câu trả lời, để cho họ đủ thời gian để thảo luận.

Trong mắt của hai người lớn và Triệu Thủy Vô, bản chất của chuyện này hoàn toàn khác nhau, bọn họ chỉ nghĩ đây là yêu cầu chung sống của con rể tương lai.
Đối với bữa cơm cho đôi tình nhân đột ngột tới thăm, Triệu Thủy Vô vẫn vào bếp giúp mẹ rửa bát như thường.

Bạch Cảnh Xuyên vốn cũng muốn giúp, nhưng bị bố Triệu kéo đi tưới hoa.
“Dung dịch dinh dưỡng này do chính chú điều chế trong phòng thí nghiệm ra đấy, tốt hơn mấy loại bán bên ngoài nhiều.” Ông lấy một chai thủy tinh đưa cho Bạch Cảnh Xuyên, “Cháu thử đi, đã trồng hoa ở nhà bao giờ chưa?”
“Bố mẹ cháu có trồng ạ, cháu cũng hay giúp họ tưới nước.” Anh trả lời rồi hỏi: “Cái này có cần phải pha loãng không ạ?”
Bố Triệu đưa một cái cốc đã đựng sẵn nước cho anh, “Đổ 2 ml dung dịch dinh dưỡng vào đây.”
Bạch Cảnh Xuyên làm theo.

Bố Triệu thấy anh làm rất quen tay, gật gù: “Thủy Thủy từ bé đã không thích thú cưng, nhà cháu có nuôi không?”
“Nhà cháu không nuôi ạ, nhưng cháu đã từng chăm hộ bạn nửa tháng.

Bạn cháu đi du lịch nước ngoài, con chó trong nhà không có ai chăm sóc, nên gửi qua chỗ cháu.

Cũng không rắc rối lắm đâu ạ, mỗi ngày đúng giờ cho nó ăn, tối đến dắt nó đi dạo một vòng, cháu thấy cũng rất vui.”
Xem ra là người giàu lòng yêu thương, còn rất chu đáo, cần mẫn.

Bạn bè tin tưởng giao thú cưng cho anh chăm sóc, chứng tỏ anh phải là một người đáng tin cậy.

Qua lời anh nói, bố Triệu đã suy ra điều này, cho đến bây giờ, ấn tượng anh để lại đã vượt qua thử thách.
Trong phòng bếp, tranh thủ cơ hội được ở một mình với con gái, mẹ Triệu cuối cùng cũng có thể nói hết những gì mình đã nghẹn trong bụng.
“Sống thử… Con có muốn không?” Bà hỏi Triệu Thủy Vô.
“Con không biết.” Cô vừa lau bát vừa trả lời: “Lần trước anh ấy chỉ khuyên con bán nhà, khiến con rất không vui.”
Sự không vui của cô bắt nguồn từ việc cô cho rằng Bạch Cảnh Xuyên đã can dự quá nhiều vào cuộc sống của mình, khi mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được xác định.

Nhưng đứng trên lập trường của anh, Triệu Thủy Vô cũng hiểu, nếu cô tiếp tục hành nghề lừa đảo, cô sẽ không thể bắt đầu một tình yêu thuần khiết, cho đến khi trả hết nợ thế chấp.
Bọn họ đều biết Triệu Thủy Vô không phải loại người sẽ để người khác chờ đợi mình, càng không cảm thấy tình cảm chân thành phải thể hiện qua sự chờ đợi.
“Thực ra bố mẹ cũng thấy con hơi bốc đồng khi mua căn nhà ấy.” Mẹ Triệu nói, “Nếu để đầu tư thì còn đỡ, chứ để sống thì hơi quá sức với con.

Bố mẹ hy vọng con có thể tận hưởng cuộc sống, hơn là bị nợ nần kéo chân.

Bố mẹ cũng không phải người nơi khác đến đây làm việc, phải dựa vào nhà mới có thể đứng vững được.

Bố mẹ đều ở đây thì con sợ cái gì? Khoản thế chấp của con còn bao nhiêu?”
“Còn hơn một nửa.” Triệu Thủy Vô nhất định phải nói mập mờ, chứ mà nói thật, kiểu gì bố mẹ cô cũng nghi ngờ tài chính hiện tại của cô, “Thực ra anh ấy nói cũng đúng, nếu bây giờ con bán căn nhà ấy đi, không những trả hết nợ thế chấp, mà còn dôi ra một khoản rất lớn.”
“Mẹ cũng biết con đang băn khoăn điều gì.

Con của mẹ từ nhỏ đã như vậy rồi, nếu không chuẩn bị tốt đường lui thì sẽ không tiến lên.

Nhưng nếu con và Tiểu Bạch có ý định kết hôn, bố mẹ đều cảm thấy nên sống thử trước với nhau.

Bố mẹ sống đến tuổi này rồi, đã thấy rất nhiều cặp đôi trước khi cưới không để tâm, khi cưới về mới phát hiện thói quen sinh hoạt của hai người hoàn toàn không hòa hợp, nảy sinh nhiều mâu thuẫn.

Bố mẹ số hên, mèo mù vớ chuột chết.

Chứ như hai vợ chồng ngoài 70, sống sau tòa nhà của chúng ta, đã ở riêng mấy chục năm rồi.

Nếu con vẫn thấy không yên tâm, vẫn muốn có nhà riêng thì bán cái nhà ấy đi, trả hết nợ rồi lấy tiền còn dư mua nhà nhỏ hơn, đủ để mình con ở là được, cứ một hai đòi mua nhà rộng trăm mét vuông làm gì, quét thôi đã thấy mệt!”
Lời nói của mẹ đột nhiên cung cấp cho Triệu Thủy Vô ý tưởng mới, nhưng cô vẫn còn do dự, “Nhưng mẹ ơi, mẹ không sợ bọn con ở chung sẽ xảy ra chuyện gì à?”
Nào ngờ mẹ Triệu tháo bao tay ra, phát vào mông cô một cái, “Còn xảy ra chuyện gì nữa, con tưởng mẹ không biết mấy trò của con à? Không cần mẹ nhọc công lo, chuyện nên xảy cũng đã xảy ra rồi.

Vịt giời của mẹ bay đi lâu rồi, mẹ còn sợ gì được nào?”
“Mẹ____” Triệu Thủy Vô trừng mắt lên.
Mẹ Triệu còn lâu mới tin cái vẻ mặt vô tội của cô, “Mấy tuần trước mẹ có nói với con là muốn đến nhà con quét dọn hộ nhỉ?”
“Vâng, nhưng không phải mẹ bảo có một dì rủ mẹ đi chơi mạt chược nên mẹ không đến nữa à?” Triệu Thủy Vô vẫn nhớ, tình cờ hôm đó là hôm Quý Chẩn say rượu gọi điện cho cô.
“Đúng, nhưng sau đó dì kia lại nói muốn gọi video với con gái nhỏ của mình.

Con gái dì đang học ở nước ngoài, trái múi giờ nên hiếm khi gọi về lắm, dì ấy bèn hủy vụ mạt chược.

Mẹ chán quá nên lại qua chỗ con, kết quả con không có nhà.” Mẹ Triệu thò đến, “Nhưng dưới bàn cà phê có giấu cái gì á, ối giời ơi, mẹ nhìn mà ngượng cả mặt.”
Triệu Thủy Vô nhớ hôm đó cô cãi nhau với Quý Chẩn vì một hộp bao cao su, sau đó Hà Lộ lại đến thăm, cô bèn tiện tay vứt nó xuống dưới bàn cà phê, không ngờ lại bị mẹ cô nhìn thấy, “Sao mẹ lại nhìn trộm đồ riêng tư của người khác…”
“Mẹ nhìn trộm hồi nào, là con để tơ hơ ấy chứ?” Mẹ Triệu nghiêm mặt nói, “Dù sao con cũng lớn rồi, bố mẹ cũng không cấm cản gì con, chỉ cần con biết tính toán kỹ càng là được.

Bố mẹ chỉ mong con sống thoải mái, không lo âu về tình cảm, cũng không ưu phiền về tiền bạc.

Được thế là sướng nhất.”
Bát đĩa đã rửa xong, cuộc trò chuyện này cũng nên kết thúc, “Con sẽ suy nghĩ ạ.”
Lúc hai mẹ con ra ngoài, Bạch Cảnh Xuyên đang cùng bố Triệu xem ti vi, xem kênh thể thao, thảo luận về các ngôi sao trên sân bóng, nhìn thấy họ đi ra thì biết thời gian cũng đến rồi, hai đứa nhỏ nên quay về.
Triệu Thủy Vô thu dọn đồ đạc, không để bố mẹ tiễn mà lên xe của Bạch Cảnh Xuyên luôn.
Thấy cô có vẻ có tâm sự, anh cắm chìa khóa xe hỏi: “Sao thế?”
Cô quay đầu lại, “Để tôi hỏi anh trước, vì sao anh không nói với tôi, Aaron là em họ của anh?”
Bất kể ở chung hay không ở chung, bán nhà hay không bán nhà, cô vẫn phải tính một chút nợ cũ với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui