Trò Chơi Đen Đỏ


Triệu Thủy Vô tiễn mẹ Hạ ra cửa, họ đã bàn bạc chi tiết về căn nhà, thỏa thuận sáng thứ bảy sẽ đến trung tâm giao dịch, nếu không có vấn đề gì xảy ra, hai bên có thể ký hợp đồng và đặt cọc tại chỗ.
Vì Triệu Thủy Vô còn phải đến ngân hàng để trả khoản thế chấp nên thủ tục giao dịch giữa họ sẽ lâu hơn người bình thường vài bước, cũng may là được cố vấn hướng dẫn toàn bộ quy trình, tuy rắc rối nhưng rất có trật tự.
“Tất nhiên, tôi có nghĩa vụ thông báo cho hai người rằng cô Triệu yêu cầu đặt cọc trước 40%.

Mặc dù thân chủ của tôi đồng ý, nhưng pháp luật thực tế quy định số tiền đặt cọc không được vượt quá 20%.

Vì vậy, trong hợp đồng, tôi sẽ viết cọc 20% và trả trước 20% nữa.” Anh cố vấn nói với họ.
Thỏa thuận này được cả hai bên chấp nhận.
Sau hôm nay, thái độ của Hạ Chương đối với Triệu Thủy Vô có chút thay đổi.

Trước đây anh ta đổ hết mọi sự thay đổi trong cuộc sống của mình lên đầu Triệu Thủy Vô, quan tâm quá nhiều đến cô mà bỏ qua Hà Lộ, bây giờ anh ta đã nhìn rõ sự thật, mặc dù vẫn khó chấp nhận rằng bố mình là một người không chung thủy, nhưng ít nhất anh ta có thể thoát khỏi Triệu Thủy Vô, và bắt đầu tập trung vào mối quan hệ của mình với Hà Lộ.
Việc đầu tiên anh định làm khi về đến nhà là vứt chiếc mũ đôi đang đặt trong phòng khách đi.
Đưa bọn họ vào thang máy, Triệu Thủy Vô quay về nhà, phát hiện không biết Bạch Cảnh Xuyên đã biến mất từ lúc nào.

Anh vẫn luôn như vậy, đến bất chợt, đi cũng lặng lẽ.

Nhưng cô đóng cửa không được bao lâu, mông cũng chưa ngồi ấm, anh lại đến bấm chuông.
“Anh muốn làm gì?” Triệu Thủy Vô mở cửa ra, thấy trong tay anh có một túi hồ sơ căng phồng.
“Tôi vẫn nợ em một lời giải thích.” Anh nói, “Bắt đầu từ Trương Á Thanh, nếu em đồng ý cho tôi vào lại nhà.”
Triệu Thủy Vô thực sự không muốn anh đặt chân đến lãnh thổ của mình lần nữa, hôm nay đã biết quá nhiều chuyện, cô vẫn chưa thể tiêu hóa hết.

Nhưng sự tò mò mãnh liệt lại điều khiển cô lui bước cho người vào.
“Anh nói đi.” Cô vòng tay ôm ngực, dựa vào mép tủ cạnh cửa ra vào, cũng không muốn cùng anh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Bạch Cảnh Xuyên đặt túi giấy sang một bên trước, “Tôi và Trương Á Thanh là hàng xóm từ nhỏ, bố mẹ hai bên đều biết nhau.”
“Cái này tôi biết.”
“Lúc tôi học xong về nước, bố mẹ nghe tin tôi còn độc thân, nên vội vàng giới thiệu đối tượng cho tôi, và người đầu tiên họ nghĩ đến cô ấy.


Lúc đó tôi không có ý kiến gì khác nên đồng ý ở chung, nhưng không được bao lâu thì thấy không hợp nên đành chia tay.” Anh nói không khác bố Triệu là mấy, “Hôm đó cô ấy đến nhà tôi vì cả hai từng quen biết, cô ấy chuyển đến đây dạy học, trời xa đất lạ, xuất phát từ quan hệ với bố mẹ, nên tôi mời cô ấy đi ăn tối.

Nhưng cô ấy không muốn tôi mời khách, lại vừa đi làm nên không có nhiều tiền, nên đề nghị về nhà tôi, tôi bỏ tiền mua thức ăn, cô ấy bỏ tay nghề, tôi đã đồng ý.”
Đó là lý do vì sao hôm đó Triệu Thủy Vô lại gặp được cô ấy trong chung cư, đôi khi giao tình của bố mẹ rất khó để phân rõ, nhưng thật ra cô thông cảm được, vì chính cô cũng từng bị buộc phải đến trường thăm Trương Á Thanh.
“Trong túi là cái gì?” Cô hất cằm về phía nó.
Bạch Cảnh Xuyên cũng đang định nhắc đến cái này, anh lấy từng thứ một ra.
“Đây là sổ hộ khẩu của tôi.” Anh liếc nhìn vẻ mặt của cô, “Chứng minh thư, bằng lái xe, em đã thấy qua rồi.

Đây là danh thiếp, trên đó có công ty và chức vụ.

Đây là hộ chiếu, có ghi chép đầy đủ các nước tôi đã đi qua.

Đây là bằng tốt nghiệp từ tiểu học đến cao học.

Đây là…”
“Anh đang làm gì vậy?” Cô cau mày ngắt lời.
“Giấy chứng nhận ly hôn.” Anh lấy ra một cuốn sổ bạc màu đỏ tím lẻ loi.

Đáng lẽ còn một quyển tương ứng với nó, nhưng đã bị hủy mất.
Triệu Thủy Vô chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu không xem nữa.
“Cái túi này chứa tất cả những thứ mà tôi có thể chứng minh được bản thân mình.” Anh đáp, không ngờ lại có ngày, anh sắp xếp chúng lại với nhau, không phải để sử dụng trong bất kỳ thủ tục nào mà là để cho một người phụ nữ xem, “Tất cả những thứ có liên quan đến tôi đều ở đây, em không tin tôi, thì ít nhất có thể tin giấy chứng nhận.”
Anh đã từng nghĩ những tờ giấy trắng này không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng bây giờ anh lại có chút cảm kích chúng.
Triệu Thủy Vô buồn cười, “Ở đây có phiếu bé ngoan hồi mẫu giáo của anh không?”
“Cái này hơi khó, nếu em cần, tôi có thể tìm thử…”
“Ai muốn xem thứ đó.” Cô không kìm lòng được cắt ngang, nhưng thấy vẻ mặt Bạch Cảnh Xuyên khá thoải mái, rõ là đang nói đùa, cô liền quay đầu đi, “Chẳng ra thể thống gì.”
“Đây là cách chân thành nhất mà tôi có thể nghĩ ra.”
Cô xoa xoa cánh tay, “Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của anh, nhưng Bạch Cảnh Xuyên, điều này còn lâu mới đủ.


Tôi cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa những điều anh đã làm… Những điều anh đã làm với tôi.”
Lúc biết anh kết phường với mẹ Hạ lợi dụng cô, Triệu Thủy Vô cũng không cảm thấy tức giận, chỉ thấy sợ, “Anh cứ như này, cách một thời gian lại tòi ra một chuyện, cách một thời gian lại chui ra một ít chân tướng, rất khó để tôi hoàn toàn tin tưởng anh.”
“Vừa nãy tôi đã nói tất cả những gì có thể nói cho em rồi.”
“Tôi biết.” Đến tận giờ phút này, cô vẫn tin Bạch Cảnh Xuyên không nói dối, nhưng đây không phải là vì tin tưởng, mà từ phán đoán đối với anh.

Khi sự trung thực của một người phải được xác định bằng sự phán đoán, giá trị danh dự của anh ta đã là một vấn đề, “Nhưng tôi cần xây dựng lại lòng tin với anh.”
“Vậy em nguyện ý thử xây dựng không?”
Câu hỏi này rất trực tiếp, cũng rất chính xác, Triệu Thủy Vô chỉ có thể nói, “Tôi phải suy nghĩ đã.”
“Thủy Thủy.” Anh quyết định nỗ lực lần cuối, “Hãy nghĩ theo cách này, ít nhất cảm giác của chúng ta là thật.

Cả tôi và em đều hiểu rất rõ, có một số tình cảm bắt đầu từ ảo giác, có thể xây dựng dựa vào kỹ xảo, chúng ta có thể phân biệt rõ ràng các kỹ xảo, cũng sẽ không bị chúng nó ảnh hưởng.

Nhưng dù là vậy, giữa chúng ta vẫn nảy sinh một thứ gì đó.”
Cho dù đó là ham muốn, là thích, hay bất cứ điều gì khác.
“Tôi không muốn bỏ lỡ.” Anh nói, “Tôi cũng không muốn nói mấy câu sáo rỗng như trước đây chưa từng có cảm giác này với người khác.

Nhưng khi đó tôi vẫn có thói quen giấu giếm một số chuyện, còn với em, tôi muốn thử một lần thành thật.

Em còn nhớ sợi dây chuyền và đôi bông tai kia không?”
“Đương nhiên là nhớ.” Cô đáp, nó vẫn trong ngăn kéo tủ kìa, thỉnh thoảng cô còn lấy ra đeo, “Anh mua còn gì.”
“Tôi biết em là kẻ lừa đảo tình yêu, nhưng vẫn tự mình cắn câu.”
“Anh nói nghe hay quá, cái đó rõ ràng là để thử tôi.”
“Đó chính là vấn đề.” Anh nói, “Tôi rõ ràng có thể chọn không thử em.”
Trên thực tế, cô có phải là kẻ lừa đảo tình yêu hay không, đâu liên quan gì đến anh? Bọn họ hoàn toàn có thể như những người bạn giường bình thường, ngủ vài lần, đứng dậy, phủi tay coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Nhưng họ đã không làm thế, mà lựa chọn dây dưa, hết lần này đến lần khác.
Triệu Thủy Vô cắn môi dưới, rất lâu sau, đến khi môi có chút tê dại cô mới buông ra, vẫn là câu nói đó: “Tôi cần thời gian.”
“Tôi sẽ cho em rất nhiều thời gian.” Hôm nay Bạch Cảnh Xuyên nói câu này, thì trước khi cô chủ động liên lạc với anh, anh sẽ không làm phiền cô nữa.

Anh cất xấp tài liệu vào túi, không đợi cô lên tiếng tiễn khách đã tự mình ra cửa.
Anh dừng lại, vẫn là xoay người, trên tủ cạnh lối vào là những ngọn nến với hương thơm quen thuộc, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cô vẫn đáp lại anh, rồi đóng cánh cửa lại.

Cuối tháng 8, Bạch Cảnh Xuyên dọn khỏi nhà bên.
Buổi sáng Triệu Thủy Vô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, buổi chiều về nhà, cửa đối diện mở ra, Hạ Chương đang đứng bên trong, đồ đạc vẫn còn, nhưng thiếu rất nhiều đồ trang trí, trông hơi trống không.
“Anh ấy đi rồi.” Anh ta nói với cô ở cửa.
“Ừ.” Cô trả lời: “Hóa đơn thuế của chúng tôi đã phát hành rồi.

Chờ cô giao tiền xong, liền có thể chuyển qua đây.”
“Được.” Anh ta ít khi nói chuyện nhỏ nhẹ như này với Triệu Thủy Vô, nên cả hai đều thấy không quen, “Nhà mới của cô thế nào rồi?”
“Vẫn chưa bắt đầu, từ từ rồi tính.

Thủ tục ở đây còn chưa làm xong, cũng không có tiền mua bên đó.

Ai như các người, anh đứng tên hai căn, chắc mẹ anh cũng thế…” Cô cười nhẹ, kìm hãm cô là tài chính, còn kìm hãm bọn họ là chính sách hạn chế mua nhà, “Dạo này anh và Hà Lộ thế nào?”
Anh ta lấy chìa khóa, bước ra đóng cửa.

“Rất tốt, chúng tôi quyết định đến Hy Lạp du lịch trong tuần lễ Vàng.

Bây giờ đang chuẩn bị thị thực và các bước liên quan.

Nhưng Lộ Lộ bị say máy bay, không biết cô ấy có thể ngồi bay lâu được thế không, chắc vẫn phải nghĩ cách khác.”
“Đúng là hơi phiền phức thật.”
“Ừ, nhưng không sao.”
Màn chào hỏi kết thúc, họ lại im lặng.


Muốn nói thêm gì đó, nhưng lại chẳng có gì để nói.

Kỳ thực, bọn họ cũng ít có cơ hội nói chuyện với nhau, đa số tình huống đều có thêm người ngoài vào, nên bây giờ ở riêng một chỗ lại thấy hơi xấu hổ.
Hạ Chương nói trước: “Tôi đi đây, cô vào nhà đi.”
“Ừ, tạm biệt.” Triệu Thủy Vô chào anh ta rồi lấy chìa khóa ra.

Một tháng nữa, cô sẽ không còn có quyền mở cánh cửa này nữa.
Mùa này trời càng lúc càng tối nhanh, nhiệt độ cũng từ từ hạ xuống, báo hiệu mùa thu sắp đến rồi.

Đôi khi đi bộ từ công ty đến ga tàu điện ngầm, cô có thể nhìn thấy mấy phiến lá vàng rụng trên mặt đất.
Hôm nay Triệu Thủy Vô không muốn hút thuốc, chai rượu vang đỏ đã gần cạn, cô lười rót lại vào ly, mà cầm luôn cả chai, quấn một chiếc áo khoác rồi đi ra ban công.

Lúc này trời không có gió, cũng không lạnh như tưởng tượng.
Cô ngẩng đầu uống ngụm rượu, đang thưởng thức hương vị của nó, thì thấy có một ánh lửa trong tán cây dưới lầu.

Mà từ lúc ban công sáng đèn, người kia vẫn luôn nhìn qua đây, cho dù bị cô phát hiện cũng không ngoảnh mặt đi.
Triệu Thủy Vô gửi tin nhắn cho anh: “Không phải anh dọn đi rồi à, chạy đến nơi xa này hút thuốc?”
“Hôm nay anh đi trả tiền thẻ giữ xe, ngang qua đây liền không đi nữa.”
“Anh đang nhìn tôi?” Cô biết không phải mình đang tưởng bở.
“Ừ.” Bạch Cảnh Xuyên không hỏi cô nghĩ đến đâu rồi, liệu đã đưa ra quyết định hay chưa, cũng không hỏi thời hạn chính xác.

Điếu thuốc đã gần hết, anh ném xuống đất, giẫm nát ra rồi dùng giấy nhặt lên ném vào thùng rác, “Anh về đây.”
Cô đọc xong, giơ bình rượu vẫy tay với anh.

Anh chắc đã thấy, nhưng không đáp lại.
Không biết bóng dáng anh khuất trong chỗ ngoặt hay ẩn vào bóng đêm, tóm lại là đã biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Thủy Vô ném bình rượu rỗng xuống chân.

Cô lục tung danh bạ của mình, gần như không ôm hy vọng gì mà gọi cho một số, không ngờ lại kết nối được, vẫn là chính chủ tự nghe máy, “Ngày mai anh có rảnh không? Hoặc ngày kia.”
“Chiều mai từ ba giờ đến bốn giờ sẽ có chút thời gian.”
“Em đợi anh ở quán trà.” Cô nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận