Trò Chơi Địa Ngục

Trương Man ngẩng đầu, nhìn lá bùa trong tay thiếu nữ. Hai hàng nước mắt máu rơi xuống từ trên khuôn mặt trắng bệch của cô, thoạt nhìn kinh khủng.

Trương Man oán độc nhìn những thôn dân xung quanh không có bất kỳ ý hối hận nào, phát ra tiếng khóc nức nở tuyệt vọng, ngón tay đã biến dạng đâm sâu vào trong bùn đất.

Cô đang khóc.

Nữ quỷ này đang khóc.

Dung Âm nhìn ra được sự không cam lòng và cầu xin của cô ta, khẽ mím môi. Cô ngồi xổm xuống, dán lá bùa lên trán của Trương Man.

Cơ thể của Trương Man nhất thời bốc cháy lên, ngọn lửa màu vàng cắn nuốt quần áo của cô, đốt cháy da thịt của cô đến quằn quại. Nhìn thấy tình cảnh kinh người như vậy, những thôn dân đó lần lượt lui về sau.

"Tôi hận cô..."

Trương Man đau khổ nằm ở dưới đất, than thở khóc lóc.

Một giây trước khi sắp đốt cháy cơ thể, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhào về phía Dung Âm!

Dung Âm duy trì tư thế ngồi xổm, căn bản không thể phản ứng, chỉ có thể nhìn khuôn mặt bị lửa đốt cháy của Trương Man cách mình càng ngày càng gần.

"Cẩn thận!"

Ngay khi giọng nói vang lên, eo của Dung Âm bỗng nhiên được cánh tay dịu dàng có lực gắt gao ôm chặt, nhanh chóng lui về sau.

Trước mắt trời đất quay cuồng, khi bình tĩnh lại, trong tầm mắt của cô là khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Tiêu Độ.

"Dung Âm, cô không sao chứ?"

Tiêu Độ cũng không vội đứng dậy, hai tay của anh đỡ hai bên vai của Dung Âm, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút tái nhợt của thiếu nữ.

Tóc quăn dài đen xinh đẹp của cô lúc này hoàn toàn tản ra, giống như cánh quạt vậy rải ở lên người của cô, làm nổi bật làn da của cô càng thêm trắng tuyết, đẹp đến khiến người ta không thể dời đi ánh mắt.

Chỉ là bản thân cô không có cảm giác.

"Tôi không sao."

Mặt đất rất lạnh, Dung Âm nằm ngửa trên mặt đất, không có đứng dậy. Cô nghiêng đầu, nhìn lưới bị đốt cháy và đống bụi dưới lưới: "Tất cả đều kết thúc rồi."

Nhìn thấy nữ quỷ quấy rầy cả thôn bị tan thành mây khói, các thôn dân nhất thời phát ra tiếng hoan hô.

Bây giờ đã giày vò đến 3 giờ hơn rồi, không biết tại sao, lần này trời sáng tương đối sớm.

Bây giờ trời đã bắt đầu sáng rồi, là lúc bầu trời màu xanh nhạt và ánh trăng sáng cùng tồn tại, nhưng mà ngôi sao đã không nhìn thấy được rồi.

Hình như bóng tối đã biến mất, cả thôn đều nghênh đón ánh sáng ban ngày.

Tiêu Độ đỡ Dung Âm đứng dậy, đi tới ngoài cửa, nói với các thôn dân: "Nữ quỷ đã triệt để biến mất, từ nay về sau, mọi người đều có thể ngủ an giấc được rồi."

Tuy nói như vậy, nhưng mà bây giờ các thôn dân đều đang hưng phấn, ai cũng ngủ không được.

Con trai trưởng thôn bảo mấy thôn dân dọn dẹp sạch sẽ cái sân bừa bộn, đi lên trước nói: "Lần này thật là rất cảm ơn các người, các vị vốn dĩ là khách quý trong thôn, nhưng lại gặp phải chuyện này, còn không ngại cực khổ giúp chúng tôi giải quyết phiền phức to lớn này."

"Trưởng thôn khách sáo quá rồi, chúng tôi cũng là vì an toàn của bản thân."

Tiêu Độ lộ ra nụ cười ôn nhu lễ độ lần nữa: "Nhưng mà xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, chúng tôi cũng không còn tâm trạng gì để tiếp tục du ngoạn nữa, đợi đến khi sương mù của mặt hồ tan đi, xin trưởng thôn hãy sắp xếp cho chúng tôi một chút, để chúng tôi trở về."

Tiếng trưởng thôn này chắc chắn đã làm anh ta hài lòng, con trai trưởng thôn cũng lộ ra nụ cười: "Đó là đương nhiên, hôm nay sương mù cũng nên tan đi rồi, tôi sẽ sắp xếp người đưa các vị trở về."

"Nhưng mà cũng không gấp, lần này diệt trừ nữ quỷ quấy rầy thôn lâu như vậy, trong thôn chắc chắn sẽ ăn mừng. Các vị cứ ăn một chút rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó hãy đi."

Không có chuyện gì càng kích thích hơn việc tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không có cảm giác gì càng sảng khoái hơn từ căng thẳng cực hạn đến thả lỏng.

Sau khi diệt trừ Trương Man, bầu không khí trong thôn trở nên vui vẻ cực kỳ, mỗi nhà đều lấy gia súc và lương thực ra, tổ chức bữa tiệc ở cửa nhà trưởng thôn.

Những đàn ông trong thôn giết súc vật lấy thịt, dựng cái lều lớn ở cửa, bày xong bàn ghế, lại đào rượu đã ủ nhiều nằm từ dưới đất, đặt lên trên bàn.

Những phụ nữ mang theo bụng lớn, chiếm giữ phòng bếp ở mấy nhà gần đó, không ngừng làm việc, làm ra một nồi thức ăn lớn đủ cả thôn ăn.

Do bầu không khí vô cùng vui mừng, thậm chí có loại cảm giác ai đang tổ chức hôn sự.

Là ân nhân cứu mạng của cả thôn, Dung Âm và Tiêu Độ, kèm theo Sở Tam Tam và Dư Ba Linh đều ngồi ở bàn quan trọng nhất, thức ăn gì cũng lên cho bọn họ trước.

Trên bàn bày đầy thức ăn đủ hương vị, chân giò kho, sườn chua ngọt, gà hấp, vịt quay, cá hầm, thịt viên, thịt kho tàu, khá là phô trương.

Mọi người đều đã đói rất lâu, nhìn thức ăn trên bàn thơm phức, nhìn mà rung động. Nhất là Sở Tam Tam và Dư Ba Linh toàn bộ quá trình đều lo lắng sợ hãi, cũng cắm đầu ăn, Tiêu Độ cũng rất thích sườn, ưu nhã mà ăn nhanh chóng.

Khẩu vị của Dung Âm không mấy tốt, cô tự mình đi vào nhà thôn dân hái chút hạnh và lê, dùng nước rửa sạch bỏ vào trong chén, bọn họ ăn thịt, cô thì ăn hạnh gặm lê.

"Sương mù ngoài thôn tan chưa?"

Dung Âm ăn hạnh khô vàng, hỏi Sở Tam Tam bên cạnh.

"Còn chưa, thoạt nhìn vẫn còn rất dày."

Đi bên hồ nhìn sương mù là nhiệm vụ đặc biệt mà Dung Âm giao cho Sở Tam Tam, bởi vì lúc Dung Âm nói rất là nghiêm túc, cho nên Sở Tam Tam nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Cô vừa ăn cơm, vừa dùng giọng nói thấp nhất chỉ có hai người nghe thấy trả lời.

Nghe thấy tin tức này, Dung Âm như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Sương mù vẫn chưa tan, nhưng thoạt nhìn cô không có sốt ruột.

Sở Tam Tam cũng không rõ Dung Âm đang nghĩ gì, nên tiếp tục ăn cơm.

Thật ngon.

"Cảm ơn các vị lần này đã cứu thôn Liên Tử khỏi biển lửa."

Con trai trưởng thôn và mấy người bọn họ ngồi cùng một bàn. Anh cầm bình rượu ở dưới đất, rót đầy cho bọn họ, giơ ly rượu và cười nói: "Rượu này là nhà tôi dùng lương thức để ủ, hy vọng mọi người đừng có chê, tôi kính mọi người một ly."

Mấy người đều giơ ly rượu, Dung Âm cũng cầm ly rượu trước mặt, chuẩn bị uống cạn hết.

"Khụ khụ khụ."

Đầu lưỡi vừa chạm đến nước rượu, cảm giác cay cay truyền đến toàn thân. Dung Âm cảm giác luồng nhiệt nóng xông lên đầu, nhất thời suy nghĩ của cô đều không rõ ràng.

Mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, cổ họng cũng chịu không được rượu này, kháng nghị mà ho khan.

"Như thế thì đã không chịu được?"

Tiêu Độ bật cười: "Nồng độ của rượu này cũng không cao, cô nhìn hai người bọn họ cũng có cảm giác gì đâu."

Tuy nói như vậy, anh nhẹ nhàng cướp đi ly rượu của cô, không để cô đụng nữa.

Dung Âm cũng không nói gì, lặng lẽ giải quyết trái cây trước mắt.

Rất nhanh, mấy người cơm nước no nê, cùng con trai trưởng thôn bàn bạc chuyện rời khỏi.

"Sương mù hôm nay có chút lớn, các vị muốn đi không phải là không thể, chẳng qua là bây giờ đi có chút nguy hiểm, muốn tránh khỏi những đá ngầm thành công rời khỏi, thì cần có người chèo thuyền có kinh nghiệm mới được. May mắn là, trong thôn đúng lúc có một người."

Con trai trưởng thôn đặt hai tay lên đầu gối, mỉm cười nói: "Người đó chính là ba tôi."

"Ông ta đã chết rồi, cho nên, các người cũng đừng hòng đi nữa."

Lời còn chưa dứt, các người chơi lần lượt cúi đầu xuống, ngã xuống bàn.

......

Lúc Dung Âm tỉnh lại, bữa tiệc cũng đã rời đi hết rồi.

Từ đầu đến chân, mấy người chơi bọn họ bị dây thừng trói rất chặt, lưng tựa lưng ngồi chính giữa sân nhà trưởng thôn. Tiêu Độ, Sở Tam Tam và Dư Ba Linh đều đang hôn mê, cơ thể không sức nghiêng nghiêng ngã ngã dựa vào lưng của cô, nặng trĩu cực kỳ.

Tình cảnh lúc này, thật sự có chút giống với mấy người bị hiến tế kia.

Không giống chính là, nơi này là nhà trưởng thôn, mà xung quanh bọn họ là thôn dân cả thôn đang đứng, trong đó có đàn ông cũng có phụ nữ, nhưng mà chỉ có mấy người đàn ông đang nói chuyện.

Dung Âm nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ, hình như là đang thảo luận quyền sở hữu của ba người phụ nữ bọn họ, cùng với việc có nên giết chết người đàn ông thoạt nhìn rất lợi hại là Tiêu Độ hay không.

Có người chú ý tới cô đã tỉnh, có chút khẩn trưởng, nhưng mà nhìn những người khác vẫn còn đang hôn mê, sau khi quan sát thân thể nhỏ nhắn của cô, liền xem như không nhìn thấy.

Dung Âm: "..."

"Các người đang làm gì?"

Dung Âm ngước mắt, nhìn thôn dân cách đó không xa: "Các người là muốn tạo ra thêm lệ quỷ mới sao?"

Nghe thấy hai chữ lệ quỷ, con trai trưởng thôn đang nói chuyện cùng với mấy người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Yên tâm, lần này chúng tôi sẽ rút ra kinh nghiệm, dịu dàng mà đối xử với mấy người các người, cho dù ngày nào đó các người không thể mang thai, cả thôn cũng vẫn sẽ nuôi dưỡng các người."

"Dù sao thì, ngoại trừ sinh dục, phụ nữ còn có những công dụng tuyệt vời khác."

Con trai trưởng thôn đi tới trước mặt Dung Âm, nghiêng người bới một sợi tóc dài của cô, đặt ở bên mũi ngửi thật sâu: "Phụ nữ trắng nõn thơm mềm mại như cô, tôi còn chưa từng gặp. Bất kể cô đi nhà nào, đến phiên ai làm chồng, đều sẽ được đối xử thật tốt."

"Hơn nữa, cho dù thật sự có lệ quỷ, không phải còn có cô đây sao?"

Con trai trưởng thôn buông tay xuống, rút lui về trong đám người, cười rất giả dối: "Cô là người có thể vẽ bùa đuổi quỷ mà."

Nói thật, khí chất của anh ta có chút giống với Tiêu Độ, đều dịu dàng mà giảo hoạt, chẳng qua là tướng mạo của anh ta quá bình thường, thoạt nhìn thì thua kém rất nhiều.

Thậm chí bởi vì động tác và biểu cảm vừa rồi của anh ta, có một loại cảm giác thô tục vi diệu.

Dung Âm khẽ nhíu mày.

Cô nhìn những thôn dân khác, tầm mắt rơi lên người những phụ nữ đang mang thai.

Trong nháy mắt, trong mắt Dung Âm nổi lên sương mù mờ mịt, thoạt nhìn bất lực lại đáng thương: "Cứu tôi, cầu xin các người cứu tôi, tôi không muốn vĩnh viễn bị nhốt ở đây!"

Đương nhiên là không có ai cứu cô.

Đám phụ nữ đó đứng sau lưng những đàn ông, mặt không thay đổi mà nhìn cô, trong đôi mắt hờ hững thậm chí có chút tâm tình như đang xem kịch vui.

Giống như chúng tôi vậy.

Thê thảm, tuyệt vọng giống như chúng tôi, chịu đựng những đau khổ mà chúng tôi đã từng trải.

Chúng tôi đã ở trong vũng bùn rồi, dựa vào gì phải nhìn cô thoát khỏi biển khổ?

Tâm trạng trong mắt bọn họ quá giống nhau, có chút cảm xúc thương hại.

Điều duy nhất không giống, là đến từ người phụ nữ mà lúc đầu Dung Âm nhìn thấy ở bên sông kia.

Cô không cam lòng, nhưng mà cô bất lực.

Sau khi làm xong thử nghiệm cuối cùng, Dung Âm khôi phục lại mặt không cảm xúc.

Cô nhìn những thôn dân thờ ơ lạnh nhạt xung quanh, giọng nói rất nhẹ: "Xin lỗi, tôi hiểu cảm giác lúc ban đầu của cô rồi, tôi sẽ không khuyên cô nữa."

Dứt lời, cô đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc của các thôn dân.

Nhìn thấy cô cự nhiên tự mình cởi trói, các thôn dân đều có chút sợ hãi.

Con trai trưởng thôn lập tức nhìn về phía Tiêu Độ, nhìn thấy anh và hai người phụ nữ khác đều còn đang hôn mê, liền yên tâm lại.

Nhìn tiểu cô nương nhỏ gầy, yếu đuối trước mắt, anh thậm chí không khỏi cười lên: "Cô cho là chỉ dựa vào cô..."

Lời anh nói được một nửa thì dừng lại.

Bây giờ là 9 giờ sáng, ánh mặt trời rất rực sáng, bóng dáng trên đất đặc biệt đen rõ ràng. Dung Âm đứng ở giữa sân, các thôn dân nhìn xung quanh một vòng của cô, rất nhiều người đều nhìn thấy bóng dáng của cô đã thay đổi.

Bóng đen đó vốn dĩ thoạt nhìn rất nhỏ nhắn, nhưng lại dần dần kéo dài, hóa thành một người phụ nữ tóc dài có chút cao gầy.

Không qua mấy giây, con trai trưởng thôn cũng chú ý tới.

Nhưng mà thứ anh ta chú ý tới không phải bóng trên đất, mà là đôi tay trắng bệch bỗng nhiên nhô ra bên vai của Dung Âm.

Đôi tay đó thân mật mà ôm cổ của thiếu nữ, sau đó, một khuôn mặt khủng bố do kim chỉ miễn cưỡng khâu vá lại, khoác lên đầu vai của cô.

Trương Man ở sát phía sau của Dung Âm, lộ ra một nụ cười đẫm máu với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui