Lan Anh và Quân bước vào trung tâm mua sắm thì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về cặp này, đa phần là những cô gái đổ dồn về nhan sắc mỹ nam của Quân phần còn lại là ganh tị với Lan Anh. Nhưng họ đâu phải một đôi đâu mà ganh tị chứ (==||)
Nhưng cái chuyện Quân đi đâu Lan Anh đi đó hay Lan Anh đi đâu thì Quân đi theo đó. Thì làm ọi người không tin cũng phải tin.
Sau khi mua sắm xong thì cả 2 chuẩn bị ra về, lúc này mọi chuyện mới thực sự bắt đầu.
Khi cả 2 xách đồ ra về thì tiếng xì xào nổi dậy, đa phần tập trung vào Lan Anh.
- Nhìn xem cái đồ mê trai kìa.
- Đúng rồi, trai đi đâu thì đi theo đó.
- Trời ơi đâu đẹp hơn ai đâu mà làm quá vậy trời.
Bla . . . Bla. . .
Sự công kích của tất cả chỉa mũi vào Lan Anh. Đúng là dư luận, ghét, nên muốn nói sao cũng nói được? Lan Anh chỉ muốn chơi Quân 1 vố thôi đâu làm gì quá đâu.
Haizz. . .
Nhưng đó chưa phải và bây giờ xin tuyên bố thủ đoạn của cặp oan gia này chính thức bắt đầu.
Lan Anh vì muốn làm cho bọn nữ kia ê mặt như mấy trò của mấy cô nữ chính trong tiểu thuyết hay phim thần tượng hàn quốc. Nên đi lên, song song với Quân, cặp tay anh. Quân đương nhiên bất ngờ, thế rồi một nụ cười gian xảo hiện lên mặt anh nhưng rất khó nhận ra.
- Anh này! Đi mua sắm xong em và anh về nhà gặp cha mẹ nhé._ Lan Anh hạ giọng nói vì sợ anh không hiểu nên nháy mắt ra hiệu
Nhưng. . .
Quân đột ngột dừng lại, gỡ tay Lan Anh ra trước đám đông. Hành động của Quân làm cô hoá đá tại chỗ. Có mơ cũng không ngờ anh lại chơi cô một vố khá đau như vậy.
- Xin lỗi, tôi chỉ xem cô là bạn, đừng hiểu lầm._ Một câu của anh hoàn toàn lật ngược ván bài.
Một mũi tên trúng 2 con nhạn. Vừa trả thù được Lan Anh và còn làm cô mất mặt trước toàn đám đông.
Câu nói của anh cố tình làm dư luận một lần nữa dậy sóng.
- Mê trai hết thuốc trị.
- Đồ ảo tưởng sức mạnh.
- Ngủ chưa tỉnh à
bla bla. . .
Mãi vài phút sau cô mới trấn tĩnh trở lại. Nhìn dáng người đang đi khuất xa của anh, hét to 'tôi ghét anh, tôi thề không đội trời chung với anh'
Và từ đó về sau họ không lần nào gặp lại ngau nữa, trừ lần này.
Khi thấy anh xuất hiện trước mặt cô với thân phận anh trai của My đã làm cô shock lắm rồi. Bây giờ cô mới tin, oan gia ngõ hẹp đi đến đâu cũng gặp nhau.
Khi nhớ lại chuyện đó Quân thì chỉ cười còn mặt Lan Anh hầm hầm hình sự. Rồi lát sau Lan Anh ra về. Lúc Lan Anh về thì nụ cười trên môi anh cũng vụt tắt đi. Anh bước vào phòng My, đứng bên cửa sổ nhìn xuống thấy chiếc taxi chạy đi, Lan Anh là người ngồi trong chiếc taxi đó. Rồi anh nhìn về phía My đang ngủ trên giường. Mặt anh trầm từ.
Diễm My, anh nghĩ em nên tránh xa cô ấy ra nếu không một lần nữa em sẽ lại rơi vào vòng xoáy hận thù.
*
* *
'Diễm My, My à'
Một giọng nam quen thuộc gọi tên cô. Cô lim dim mở mắt.
Khi mở ra thấy một gương mặt quen thuộc. Là Thiên Khánh, anh đang ở trước mặt cô. Anh đã về với cô rồi sao??
- Thiên Khánh._ Cô cất giọng gọi anh, mắt đỏ hoe.
'My à, anh đến lúc phải đi rồi tạm biệt em'
Một cơn gió thổi qua, làm tung bay rèm cửa. Cũng là lúc hình ảnh Thiên Khánh như cát bụi bay theo cơn gió đó.
My bừng tỉnh lại sau giấc mơ kì rồi.
Giấc mơ vừa rồi nhìn thấy không có gì nhưng đối với My là ác mộng. Cô thở gấp, mồ hôi lã chã trên trán.
Cô tự hỏi vừa rồi là mơ hay là thật. Rồi tự trả lời là mơ, nhưng là mơ tại sao ngực trái, nơi cất chứa trái tim cô lại đau thế. Một dự cảm không tốt đối với cô.
Cô bước ra khỏi phòng đi ngang phòng Quân vô tình cô nghe được một tin.
- Chủ thượng, có một người biết tin của cậu Thiên Khánh, người đó muốn gặp ngài._ Cận thần của Quân thông báo cho Quân nghe.
Quân khá bất ngờ, anh chỉ định điều tra thôi mà nhưng chưa làm vậy sao người đó biết, mà người đó là ai??? Anh buột phải gặp mặt người đó mới được.
My nghe được điều, đương nhiên sẽ âm thầm đi theo.
Khoảng 12h đêm Quân rời khỏi nhà, anh đợi đến khi My ngủ rồi mới rời khỏi nhưng thật ra My lại giả vờ ngủ, đợi lúc anh đi để âm thầm đi theo.
Xe anh rời khỏi biệt thự giọt tuyết thì xe My cũng lăng bánh đuổi theo. Xe chạy vào thành phố và dừng ở 1 quán par. My khá ngạc nhiên, là anh đi chơi hay đi gặp người đó đây?
Cô đổ xe gần đó và ngồi trong xe quan sát. Vì anh đã đi vào quán nên không theo dõi được gì, buột cô phải xuống xe và vào par.
Dù cô chỉ mới 27 hay 28t chưa già lắm nhưng cái không khí ở trong par khiến cô khó chịu. Chắc có lẽ vì cô là con ngoan nên không chịu được khung cảnh và không khí nơi đây.
Cô đi sâu vào trong par thì gặp Quân đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông khác, phong thái cũng đế vương cũng không kém. Bên cạnh Quân là người đàn ông đó có trợ lí nam kế bên.
Nhưng một ma thuật, My đang đứng từ xa bỗng đôi chân không muốn bước đi của My bắt My phải tiến tới và lại gần đó.
My bước chầm chậm lại gần Quân và người đàn ông đó.
Tiếng giày cao gót của My vang lên làm cuộc trò chuyện của 2 người dừng lại. Đến khi người đàn ông khi nhận ra thì quá muộn, My đã đứng kế bên 2 người.
Quân vô cùng ngạc nhiên khi thấy My hiện diện ở đây, còn ở trước mặt anh. Đến lúc này anh mới nhận ra, thì ra anh bị My theo dõi đến nay. Anh tự cười bản thân anh, sơ hở quá mức để My biết.
My im lặng nhìn Quân, rồi nhìn người đàn ông đối diện. Dưới ánh đèn mập mờ, mơ hồ nhưng vẫn để My thấy rõ gương mặt người đàn ông đó.
Nước mắt cô trực rơi.
- Anh lại giấu em, Dương Thiên Khánh, anh lại giấu em._ My nói nhỏ rồi hét lên nức nở.
Sau tiếng hét đó là sự ngừng lại của cả 1 quán par. Thời gian như dừng ở lại đây.
My đứng nhìn Khánh rồi bước tới ôm lấy anh và khóc. Nhưng tiếng khóc của cô như dừng lại khi anh nói câu :'Cô là ai?'.
khoảnh khắc đó, giây phút đó chẳng khác gì khi 4 năm trước cô nghe được cô và anh là anh em ruột. Đau đớn, tuyệt vọng, cô như rơi xuống vực thẳm không đáy, vực thẩm của nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Đợi anh suốt 4 năm trời, tin tưởng anh suốt 4 năm trời, ôm hình bóng của anh suốt 4 năm trời để giờ khi anh đứng trước mặt cô thì cô nhận được gì ngoài câu nói xa lạ lúc nãy.
Nghe câu đó My buông anh ra, lùi lại 3 bước. Lắc nhẹ đầu, nước mắt lại rơi. Cô mở sợi dây chuyền trong cổ mà cô đang đeo ra, cầm giơ lên trước mặt anh. Mong anh nhớ lại và đưa tay ra đón lấy nó nhưng anh lại không làm. Cô đành nở nụ cười chua chát, buông lơi sợi dây chuyền rơi xuống đất rồi bỏ đi.
Sợi dây chuyền rơi xuống nền vang kên 1 tiếng kẽn. Sau tiếng kẽn đó là sự thức tỉnh. Khánh và Quân đuổi theo My. My đi tới quầy thì một cánh tay giữ cô lại. Cô quay qua thì thấy Khánh.
- Cô là Diễm My là. . .
- King mày chết đi
- Coi chừng!!!
Xoảng. . .
Câu nói dang dở của Khánh bị dừng lại khi bị hành động và câu nói khác xen vào.
Một lần nữa quán par rơi vào im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ khi trước mắt họ là hình ảnh đỏ tươi của máu.
Khánh mở to mắt hết sức có thể khi anh thấy cảnh tượng lúc nãy và trước mắt anh bây giờ. Một người con gái đã đỡ một chai rượu cho anh, nếu không có cô gái đó thì có lẽ chai rượu sẽ đập vào anh chứ không phải cô ta và cô gái đó không ai khác chính là My.
Người My đầy máu nằm dưới sàn, thở gấp, cô rất muốn nói với anh điều gì đó nhưng cơ thể cô không cho phép và cô nhắm mắt lại và buông lơi.
Quân như phát điên khi thấy My như vậy nhưng Khánh thì khác, cơn điên vẫn kìm ném và chưa bộc phát ra.
Quân đi tới cho tên đập chai rượu vào người My kúc nãy một cú đáp thật mạnh. Tên đó té lăng xuống sàn, bảo vệ tới và dẫn hắn đi.
- Khoang đã, đưa cho Kris giải quyết hắn theo luật thế giới đêm._ Dứt lời anh bước tới, cởi chiếc áo khoác anh đang mặc ra khoác lên người My và bế cô lên.
- King, cần gọi cấp cứu không?_ Trợ lí của anh hỏi.
- Không cần._ Trả lời xong thì anh ẵm My ra khỏi quán, Quân đi theo.
Khi Quân và Khánh rời khỏi quán thì Kris lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Bi kịch tình yêu của My một lần nữa lại bắt đầu. Người đàn ông mà My xem là Khánh có thật sự là anh hay không? Hay là một người do quá nhớ anh nên My nhìn lầm tưởng ra là anh? Nhưng nếu là anh vậy tại sao anh lại không nhớ cô? Có phải tai nạn 4 năm trước đã cướp đi trí nhớ của anh hay không? Còn lời nói dang dở của người đàn ông mà My xem là Khánh đó nói gì?
Mọi thứ sẽ dần hé mở, câu trả lời sẽ được đưa ra ánh sáng từ thời gian sau. Và trò chơi định mệnh một lần nữa sẽ được bắt đầu nhưng lần này là do người mà My tin tưởng nhất tạo ra chứ không phải là ông trời. Cô sẽ làm gì khi biết sự thật này, bỏ qua hay là buông tay???. . .