TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 19: TÀN TÍCH VƯỜN ĐỊA ĐÀNG*
Wattpad: ssongrbb
Ánh mặt trời gay gắt chiếu trên đỉnh đầu, luồng không khí nóng hầm hập khiến hai lá phổi rát như lửa đốt.
Trong cái khí hậu khô hạn như thế này, ngay cả mồ hôi cũng trở thành một thứ đồ xa xỉ.
Trước mặt bọn họ là đại lộ thẳng tắp chạy từ bắc xuống nam, mặt trên được lát bằng những tấm đá lớn xen kẽ hai màu trắng hồng, phiến đá hai bên sườn đỏ quạch như máu.
Cuối con đường là điện thờ tráng lệ lát ngói tráng men bảy màu mà họ đã thấy trước đó.
Lần này Trình Mạch nhìn rõ tầng trên cùng của điện thờ là một ngôi đền đặc biệt.
Khác với gạch men đơn sắc nhiều màu ở các tầng còn lại, màu sắc của đền thờ ở tầng này cực kỳ đẹp đẽ quý giá, một bức tượng bằng vàng ròng sáng chói lên dưới ánh nắng thiêu đốt buổi trưa.
"Thần Marduk*..." Từ Thanh mở to mắt, "Đây là Babylon?".
*Vị thần bảo hộ của Babylon, tượng trưng bởi Sirrush và cái đinh ba.
Tần Sở Hà gật đầu, "Các ghi chép lịch sử chỉ ra rằng Babylon cổ được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp tường thành dày đặc.
Sông Euphrates chia cắt thành phố từ bắc xuống nam.
Những con đường chính được lát bằng những phiến đá trắng hồng.
Cuối con đường thánh là Đền Esagila* nơi thờ tượng vàng của Thần Marduk."
*Đền thờ Thần Marduk, nằm ở trung tâm của Babylon, cũng là nơi đặt các đền thờ của Ea (thần nước) và Nabu (thần trí tuệ).
"Cũng có học giả tin rằng ngôi đền này là hóa thân của Tháp Babel*." Tần Sở Hà nói thêm, "Theo mô tả của "Kinh thánh - Sách Sáng thế" *, ban đầu người dân trên thế giới nói cùng một loại ngôn ngữ.
Sau trận đại hồng thủy, họ di cư về phía tây đến vùng đất Shinar, cũng chính là khu vực Babylon, muốn xây dựng một tòa tháp đủ cao để chạm tới thiên đường."
*Tháp Babel: Theo Kinh thánh, thành phố lấy tên "Babel" từ động từ tiếng Do Thái (bālal), có nghĩa là lộn xộn hoặc gây nhầm lẫn.
* Kinh thánh - Sách Sáng thế: Sáng thế (theo cách gọi của Công giáo) hoặc Sáng thế ký (theo cách gọi của Tin lành) là sách mở đầu cho Cựu Ước nói riêng cũng như Kinh Thánh nói chung.
Nội dung của Sách Sáng thế nói về nguồn gốc của vũ trụ, nhân loại và đặc biệt là dân tộc Israel.
"Họ nói: "Nào! Ta hãy xây cho mình một thành phố và một tháp có đỉnh cao chọc trời.
Ta phải làm cho danh ta lẫy lừng, để khỏi bị phân tán trên khắp thế giới."" Tần Sở Hà nói, "Nhưng Chúa đã xáo trộn ngôn ngữ của họ và khiến họ không thể hiểu được ý nghĩa của nhau, từ đó quá trình xây dựng thành phố và tòa tháp đã bị đình trệ.
Đó là nguồn gốc của truyền thuyết tại sao con người có các ngôn ngữ khác nhau."
"Nhưng ải này của chúng ta không phải sẽ có 'cá' sao?" Trâu Tinh Tinh mù tịt, "Khí hậu nơi đây khô hạn như vậy, cho dù trong sông có cá, miễn là chúng ta cứ ở trên bờ và không xuống nước, hẳn là sẽ không sao nhỉ?".
"Không dễ thế đâu." Lưu Tiêu bình tĩnh mở miệng: "Mọi người có phát hiện ra rằng đây là một thành phố hoang không?"
Trình Mạch cẩn thận quan sát xung quanh, trong thành trống rỗng hoang vu, gạch đá trên tường được chạm khắc những đường cong đơn giản như mặt trời, mặt trăng, sư tử có cánh, con vật đầu rồng thân rắn.
Trừ những thứ đó ra, cả thành phố khổng lồ dường như đã chết, không có lấy một bóng người trên những con đường rộng lớn, chỉ có dòng sông là đang một mình cuồn cuộn chảy.
"Trong lịch sử, Babylon được xây dựng tại nơi giao thông thuận lợi và là trung tâm thương nghiệp của toàn bộ khu vực.
Trên lý thuyết nó phải ồn ã tiếng người mới đúng." Lưu Tiêu cau mày, "Nhìn xung quanh đi, tôi thấy không ổn tý nào."
Đoàn người chưa vội bước đến đường lớn đi vào trung tâm thành phố mà trước tiên vòng ra một con đường nhỏ bên cạnh, tiếp cận các khu dân cư ngoại thành.
Những ngôi nhà này không xa hoa như những ngôi nhà ở trung tâm kia, hoàn toàn chỉ được xây bằng gạch, bên ngoài trát một tầng đất sống.
Trên tường khắc vài hình vẽ nửa người nửa thú, có vẻ như là những bức tranh tường thuật.
Tuy nhiên lớp tường đất bên ngoài ngôi nhà đã bị bong tróc nghiêm trọng, bức tranh liên tục bị đứt quãng khiến Trình Mạch không thể nhận ra câu chuyện đang được kể là gì.
Từ Thanh đang đi tít phía trước đột nhiên dừng lại trước cửa một hộ gia đình.
"Tôi nghĩ, tôi biết tại sao trong thành phố này không có sinh vật sống nào rồi."
---
Nhóm người Trình Mạch lục tục chạy đến chỗ cậu ta ngay sau khi nghe thấy những lời đó, theo hướng ngón tay Từ Thanh nhìn vào bên trong căn nhà.
Trâu Tinh Tinh kiềm nén hít vào một hơi khí lạnh, còn Lưu Tiêu cũng vô cùng khiếp sợ.
"Cái này ..."
Đây là một hộ gia đình rất bình thường, đồ đạc bên trong bài trí đơn giản gọn gàng, nhưng Trình Mạch biết Từ Thanh không phải đang muốn nói đến chuyện này.
Anh đưa mắt nhìn về phía chính giữa căn phòng...
Vài thứ gì đó hình người khô quắt lại như que củi nằm úp sấp trên chiếc bàn bốn góc cổ kính, Trình Mạch chịu đựng cơn buồn nôn trào lên trong dạ dày tiến đến gần hơn, anh phát hiện đó là một nhà năm người và một con mèo, toàn bộ cơ thể như bị vắt khô nước, hốc mắt lõm sâu, bộ da quắt lại uốn dọc theo nếp xương, khiến họ trông hệt như những bộ xương đang khoác tấm da người.
Điều khiến người ta sợ hãi là những xác chết này không phải xác khô bị gió hong sau khi chết.
Tất cả bọn họ đều có một vết thương kỳ dị cỡ lòng bàn tay ở sau gáy.
Miệng vết thương hình tròn được bao phủ dày đặc bởi những mảnh nhỏ và sắc nhọn hình tam giác, như bị răng nanh sắc nhọn của thứ gì đó hút khô máu.
"Vết cắn kia...!trông hơi giống của cá nhỉ." Trâu Tinh Tinh khua tay múa chân, tự nhiên thấy rùng mình.
"Sao trên cạn lại có cá lớn như vậy?" Lưu Tiêu cũng hơi kinh ngạc, "Trong lịch sử Babylon có loại cá này sao?".
"Lịch sử Babylon bị gián đoạn rất nhiều, thông tin bây giờ tìm được cũng rất có hạn." Tần Sở Hà lắc đầu, nhìn chằm chằm mấy bức tranh loang lổ được vẽ trên tường nghiên cứu hồi lâu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trong.
"Sao thế?" Trình Mạch hỏi, cũng theo hướng mắt Tần Sở Hà nhìn lên.
Tuy rằng màu sắc nguyên bản của tranh trên tường trong gia đình này đã bị tróc ra từng mảng rất nghiêm trọng, nhưng cũng may các đường nét vẫn còn nguyên, dường như nó là vài bức tranh tường thuật.
Bức tranh đầu tiên mô tả một con cá lớn đang trườn lên khỏi đáy biển; bức thứ hai vẽ con cá mọc ra hai chân và đầu người; ở bức thứ ba con cá này đã bước vào thành phố ồn ào náo nhiệt; bức thứ tư, nó đã bắt đầu tấn công con người, chiếc miệng cá khổng lồ nhe ra cắn chắc vào gáy con mồi; trong bức tranh cuối cùng, thành phố nghiêm trang hùng vĩ vẫn còn đó, nhưng tất cả người, động vật, toàn bộ các sinh vật sống đều bị xóa sổ, thành phố biến thành một mô hình xinh đẹp vô hồn.
Bức tranh tường cũng đột ngột kết thúc ở đây.
Trình Mạch nhìn một vòng theo chiều kim đồng hồ, từ từ chắp vá thành một caau chuyện xưa.
Mấy bức tranh hợp vào một chỗ, vẽ nên câu chuyện về một con quái vật trèo lên từ đáy biển rồi biến thành dở người dở cá, sau khi tiến vào Babylon đã tàn nhẫn diệt sạch người dân trong thành.
"Oannes*" Vẻ mặt Tần Sở Hà nặng nề, "Vị Thần nửa người nửa cá trong thần thoại Babylon, có hai cái đầu, đầu hình người mọc dưới đầu cá, dưới đuôi cá có một đôi chân, khiến ông có thể di chuyển trên đất liền."
*Một vị thần nửa người, nửa cá trong thần thoại Babylon.
Các mô tả về vị thần này không giống nhau trong nhiều nguồn khác nhau, vì vậy đây là lời giải thích trong "Bách khoa toàn thư Britannica" (Encyclopedia Britannica) có uy tín hơn.
"Theo mô tả của những bức họa kia, không phải vị thần này đã trèo từ biển lên đất liền à? Sao nơi này có biển được?", Lưu Tiêu hỏi.
"Oannes đến từ Vịnh Ba Tư, mà Vịnh Ba Tư là điểm hợp lưu* cuối cùng của sông Euphrates, con sông đi qua thành phố này.
Nói cách khác, Vịnh Ba Tư kết nối với con sông ở ngoài kia." Sắc mặt Từ Thanh cũng không tốt lắm, "Tương truyền ban ngày Oannes lên bờ, ban đêm lại chui xuống nước, giờ đang là ban ngày, có phải ông ta vẫn đang ở trong thành phố không?"
*Nơi hai hay nhiều con sông, suối gặp nhau để tạo nên một dòng chảy mới.
Cứ như đáp lại lời của cậu, bên ngoài ngôi nhà vốn im ắng vang lên những tiếng bước chân loẹt quẹt, loẹt quẹt.
Tiếng bước chân kia vừa chậm chạp vừa nặng nề, thoạt nghe giống như âm thanh nhớp nháp của đôi chân trần dính nước đi trên mặt đất.
Loẹt quẹt.
Loẹt quẹt.
Từ Thanh tái mặt, thầm chửi thề, như thể đang oán hận cái mồm cứt chó của mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một mùi tanh tưởi nồng nặc ngửi thấy là buồn nôn bay vào từ ngoài cửa, cùng lúc đó một bóng đen dài xiên vẹo dưới ánh mặt trời xuất hiện ở ngoài căn nhà nơi bọn họ đang đứng.
Hình dạng của bóng đen này rất quái dị, khác hẳn bóng người bình thường.
Thân thể nhìn qua thấy rất nặng nề, nếu cẩn thận nhìn kĩ còn thấy hơi giống một cái đầu cá.
Bóng đen dừng lại ngay trước khi bước qua căn nhà, đầu cá hơi giật giật, như thể vừa ngửi thấy mùi gì đó.
Hơi thở bên ngoài đột nhiên trở nên nặng nề, hệt như hơi thở của một kẻ săn mồi đói khát lâu ngày đang trở nên phấn khích khi ngửi thấy con mồi, tiếng bước chân loẹt quẹt dừng lại ngay trước cửa nhà họ.
Bóng đen khổng lồ chắn ngang cánh cửa ngôi nhà họ đang đứng, cuối cùng Trình Mạch cũng nhìn thấy tận mắt Thần Oannes nửa người nửa cá trong truyền thuyết.
Ông ta trông như một con cá lớn đứng thẳng vừa ngoi lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm, vảy trắng xanh lóe lên ánh sáng sắc bén dưới nắng chói chang.
Miệng cá khổng lồ trên đầu gấp gáp mà dồn dập phun ra chất nhầy dính nhớp.
Dưới mang cá mọc ra một cái đầu người.
Không giống như cái đầu cá đang hưng phấn trên kia, khuôn mặt của cái đầu này không mang theo biểu cảm gì, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào bọn họ, sắc mặt tái nhợt như bức tường, thoạt nhìn như một khối thạch cao xám gắn lên đầu cá.
Cái đuôi ở thân dưới Oannes vẫn đang phập phồng theo từng nhịp, dưới đuôi lộ ra mắt cá chân vô cùng mảnh mai.
So với bàn chân to oạch nối với nó, mắt cá chân này nhìn như sẽ gãy vụn bất cứ lúc nào.
Nhìn thoáng qua cứ như trên cành cây khô mọc ra đôi bàn chân thật lớn.
Nếu bắt buộc phải miêu tả, Oannes không thể khiến người ta liên tưởng đến tộc người cá mong manh xinh đẹp, ngược lại lại có cảm giác như một xác chết xám xịt bị cưỡng bức xiên vào thân cá không vừa vặn, cảm giác cực kỳ sai trái.
Hai cái đầu của Oannes cùng lúc "nhìn" chằm chằm vào họ với đôi vàng tanh và trắng xám không có đồng tử, rồi chậm rãi đi về phía mọi người.
Một mùi tanh tưởi khiến người ta không thể mở mắt phả ra.
Đó là mùi nồng nặc khó tả, như thể hàng trăm xác chết lên men được đào ra từ dạ dày cá mập đột nhiên xuất hiện trước mặt Trình Mạch.
Gần như ngay lập tức, nước mắt sinh lý tràn ra khiên mắt anh mờ đi.
"Bịch".
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, Thần Oannes nửa người nửa cá loạng choạng ngã xuống đất.
"Ra ngoài trước đã!" Tần Sở Hà kêu lên, ném ghế tựa trên tay xuống đất, vừa rồi hắn sử dụng cái này để đánh ngã Oannes, "Ra ngoài dễ trốn hơn! Kiên trì một lúc, mặt trời sắp xuống núi rồi!"
Hắn kéo Trình Mạch lao như điên về phía cửa, Trình Mạch bị kéo chạy nước rút, chỉ kịp nghe thấy phía sau vài tiếng bước chân lộn xộn, biết người khác cũng đã chạy theo, trái tim đang treo lơ lửng của anh hơi buông xuống.
Như tình huống lúc nãy thì rõ ràng tốc độ của Oannes không nhanh lắm, nhưng Tần Sở Hà cũng không có dấu hiệu giảm tốc độ, kéo Trình Mạch chạy về hướng hoàn toàn ngược lại với dòng sông.
Phía trước có Tần Sở Hà lôi kéo, Trình Mạch nhanh như gió quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Từ Thanh sát phía sau đang ôm chặt Lưu Tiêu, mà Trâu Tinh Tinh đã bị tụt xuống cuối đội ngũ, vẻ mặt tuyệt vọng kinh hoàng.
Thứ kia theo sau cô ấy với tốc độ nhanh nhẹn trái ngược với hình thể cồng kềnh, chỉ kém một sải tay thôi là có thể bắt được cô, nếu như nó có tay.
Mặt trời dần buông xuống nhưng nhiệt độ vẫn không giảm chút nào, vầng dương màu máu tưởng như thêm phần nóng bức.
Dường như đôi mắt Trình Mạch đang bị che phủ bởi một thấu kính màu đỏ, khung cảnh vặn vẹo trong sắc đỏ bão hòa dần dần khiên anh không thở nổi.
Nhịp thở của Tần Sở Hà đang chạy phía trước vẫn không hề hỗn loạn, nhận ra động tác Trình Mạch chậm lại, Tần Sở Hà cũng chạy chậm hơn, nhẹ nhàng động viên: "Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta càng đi xa con sông càng an toàn, Oannes cần căn thời gian quay trở lại sông Euphrates trước khi mặt trời lặn.
Sau khi vượt qua ngã tư phía trước, ngay cả khi mặt trời chưa hoàn toàn lặn xuống dưới đường chân trời, ông ta sẽ dừng truy đuổi.
Cố lên."
Cổ họng khát đến mức bốc khói, Trình Mạch dần dần rơi vào trạng thái mê man.
Anh không thể cảm nhận được bước chân của mình, tiếng gió rít bên tai cũng tự nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng dáng kiên định chạy trước mặt anh, đang nắm chặt tay anh.
Anh ngây người nhìn bóng dáng cao lớn tràn đầy sức mạnh kia, bỗng nhiên đau nhói trong lòng.
Dường như trong quá khứ, đã có một người nào đó, cũng cầm tay anh, kéo theo anh tìm đường sống.
Trước khi quay về dòng hồi ức, một tiếng hét quen thuộc vang lên xuyên thủng bầu trời đỏ như máu.
Oannes! Ông ta vẫn bắt được Trâu Tinh Tinh!
Khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ nhuốm đầy vẻ kinh hoàng, cơ thể mềm mại và mảnh mai của cô ấy bị Oannes ấn mạnh xuống đất, chỉ có gương mặt đang ngẩng cao của cô tràn đầy vẻ oán giận không cam tâm.
Đầu cá xanh trắng của Oannes uốn cong xuống, miệng cá mở ra khép lại, từ từ dán vào sau cổ Trâu Tinh Tinh.
Dường như Trâu Tinh Tinh vừa bị tiêm vào cơ thể dung dịch cố định, cô ngừng cử động.
Vài giây sau, cổ họng cô vang lên tiếng hét thất thanh, toàn thân co rút lại, như có ai đó cắm một cái máy hút công suất cao sau đầu, hút luôn sinh mệnh của cô.
Trong nháy mắt, trước mặt Trình Mạch chỉ còn lại một thân thể khô đen.
Hốc mắt khô khốc, khuôn miệng rộng mở dường như đang âm thầm kể ra nội tâm oan khuất.
Oannes suиɠ sướиɠ vẫy đuôi cá bỏ đi.
Khi ăn no, toàn thân ông ta chuyển từ trắng xanh sang đỏ quạch, như thể toàn bộ máu của Trâu Tinh Tinh thấm qua lớp vảy.
Ngay cả hoàng hôn cũng nhuộm một màu máu thê lương.
*Nguồn gốc của tên chương "Tàn tích vườn địa đàng": Babylon nằm ở Đồng bằng Mesopotamia, và "Mesopotamia" được gọi là "Vườn địa đàng" trong Kinh thánh.
Marduk:img
Oannes:img
Tháp Babel:img.