TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
KẾT THÚC: VÙNG ĐẤT CỦA NHỮNG VỊ THẦN
CHƯƠNG 67: SA NGÃ
Wattpad: ssongrbb
Màn đêm dần buông xuống, Trình Mạch tắm rửa xong rồi chui tọt lên giường mà Liễu Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn cho cậu.
Bởi vì thường xuyên tá túc, thậm chí Trình Mạch còn có một chiếc giường của riêng mình ở nhà của Tần Sở Hà, kê ngay cạnh giường hắn.
Rõ ràng là một kỳ nghỉ hè cấp ba đầy căng thẳng, nhưng đối với Tần Sở Hà luôn dẫn đầu trong các kỳ thi lớn nhỏ mà nói, thậm chí hắn còn không phải đến lớp học thêm, mà Trình Mạch với thành tích theo sát phía sau cũng vậy.
Kỳ nghỉ mà người khác thấy khổ không thể tả lại là quãng thời gian thư giãn thực sự của hai người.
"Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, cậu có muốn làm gì không?" Trình Mạch chọc chọc Tần Sở Hà ở giường bên cạnh.
Tần Sở Hà chống tay nhìn cậu, lắc đầu: "Không có kế hoạch gì.
Còn cậu?"
"Tớ cũng không, nhưng nằm nhà suốt thì phí quá." Trình Mạch thở dài, chợt nảy ra một sáng kiến, "Đúng rồi, không phải chỗ ngoại thành vừa đầu tư một số tiền lớn vào công viên giải trí sao? Nghe nói đi tàu lượn siêu cấp nghiện, bọn mình chưa thử bao giờ, đi cùng đi? Dù sao ta cũng rảnh."
Từ bé cậu đã mê mệt công viên giải trí, mấy năm nay cũng la liếm đủ các nơi, càng không chống cự nổi mê lực của mấy trò tốc độ, Tần Sở Hà lần nào cũng đi với cậu.
"Được." Tần Sở Hà khẽ cười, giúp cậu lau sạch những giọt nước còn vương trên tóc, suy nghĩ một chút lại cau mày đứng dậy, lấy máy sấy từ ngăn tủ đầu giường ra, "Sấy khô tóc rồi mới đi ngủ, không thì rất dễ bị nhức đầu."
"A, tự nhiên tớ buồn ngủ quá.
Ngủ ngon." Trình Mạch không thích sấy tóc bịt đầu lại, chui tọt vào trong chăn bắt đầu giả chết.
---
Đêm đó Trình Mạch chẳng ngủ ngon chút nào, trong cơn mê man cậu mơ tới rất nhiều giấc mơ kỳ quái, như thể có đôi bàn tay Thượng Đế cưỡng bức chiếu lên thước phim suốt mười bảy năm cuộc đời cậu.
Trong một khoảnh khắc dường như cậu vừa trở lại thời thơ ấu, ngồi trên bậc thang trước nhà với Tần Sở Hà.
Mặt trời sắp lặn mà ba mẹ vẫn chưa về, cậu mím môi, mắt ầng ậc nước nhưng vẫn cố nén, Tần Sở Hà moi móc túi tiền của mình, lại quay sang sờ túi của cậu, từ sâu thật sâu mới moi ra được một đồng tiền lẻ, mua cho cậu một que kem người tuyết.
Khả năng tự chủ đáng kinh ngạc, tư duy logic tỉ mỉ, cách làm việc điềm đạm, luôn bình tĩnh.
Đó không thể là những phẩm chất bẩm sinh của con người, nhưng dường như Tần Sở Hà đã sớm được ông trời ban tặng.
Phần quà đó vừa là may mắn cũng là bất hạnh – hắn thoát li khỏi đám bạn đồng trang lứa, trở thành một khán giả lạnh lùng, không bao giờ có thể đồng cảm với những thú vui của họ.
Trình Mạch là người duy nhất có thể tiến vào thế giới của Tần Sở Hà.
Một ràng buộc vô hình đã kết nối họ lại với nhau, khi Trình Mạch vui vẻ, Tần Sở Hà cũng cảm thấy lòng mình ngọt ngấy, khi Trình Mạch buồn bã, Tần Sở Hà lại thấy trái tim mình như bị cái gì đó kéo căng, như thể Tần Sở Hà thông qua Trình Mạch mà cảm nhận những niềm vui, nỗi buồn của thế giới này vậy.
Thời gian trôi nhanh, Trình Mạch ở trường trung học cơ sở lần đầu tiên nhận được thư tình của một cô gái viết cho cậu.
Cậu còn chưa kịp đọc thì đã bị Tần Sở Hà giật lấy rồi.
Lúc đó Tần Sở Hà đã bắt đầu cao hơn cậu, bức thư ấy bị Tần Sở Hà giơ lên, cậu nhón chân cũng không với tới được, cậu nhóc chỉ có thể vừa nhảy nhót tức giận mắng hắn, vừa ngượng nghịu đến đỏ bừng mặt.
Thước phim tiếp tục xoay tròn, nháy mắt đã chuyển tới lúc bọn họ sắp vào cấp ba.
Lúc đó Tần Sở Hà đã là một nhân vật nổi tiếng giữa các trường học, thể hiện đẳng cấp của mình ở các cuộc thi khác nhau, tất cả các trường trung học trọng điểm trong thành phố đều chủ động đoạt người, thậm chí còn đưa ra những ưu đãi không ngờ tới, cuối cùng hắn lựa chọn ngôi trường mà Trình Mạch quyết định đăng kí.
Hiển nhiên những người như vậy sẽ tỏa sáng ngay khi họ bước vào trường, trở thành đề tài thảo luận thường xuyên giữa giáo viên và học sinh.
Mà bản thân hắn lại hoàn toàn trái ngược với vầng hào quang ấy, vĩnh viễn cánh xa khỏi phạm vi náo nhiệt.
Phần lớn thời gian hắn sẽ ngồi lặng lẽ trong góc lớp bên khung cửa sổ, đeo tai nghe, trông về những cánh chim di trú bay ngang qua lớp học, hay những chiếc lá mùa thu thi thoảng rơi.
Trong bóng hình ngược sáng, dáng hình thiếu niên kiên cường đĩnh đạc được phủ một vầng hào quang mơ hồ.
Cho đến rất lâu rất lâu sau, bóng lưng của Tần Sở Hà vẫn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của Trình Mạch, trở thành ký ức mà cậu dùng để hồi tưởng về Tần Sở Hà trong khoảng thời gian sau đó, một chút kỷ niệm nhỏ nhoi.
"Nhìn bóng!"
Thế trận diễn ra trên sân chưa từng có, trận đấu tiến vào trạng thái giằng co, điểm số hai đội đuổi nhau sát nút.
Trình Mạch vừa dẫn bóng vừa liếc nhìn bảng tỷ số, 76:78, vẫn còn cách đối thủ hai điểm mà thời gian chỉ còn chưa đầy hai mươi giây.
Nếu muốn thắng, bắt buộc phải ném thành công một cú 3 điểm.
Hiển nhiên đội đối thủ cũng đã nghĩ tới điều này, họ chặt chẽ vây lấy Trình Mạch: 3-pointer của đội, khiến cậu không có một cơ hội ném bóng nào.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Mồ hôi nhỏ giọt trên sàn nhà trơn bóng, giày thể thao ma sát với mặt đất phát ra những tiếng ồn ào loẹt quẹt, trận đối kháng này liên quan tới danh dự của trường học, khát khao chiến thắng tột cùng khiến Trình Mạch không cho phép mình thất bại.
Cậu ổn định hô hấp, vừa định đánh liều một trận bỗng lại nghe thấy một giọng nói ổn định phía sau:
"Chuẩn bị chuyền bóng."
Khi sự chú ý của cả sân đều tập trung vào Trình Mạch, tiền đạo Tần Sở Hà không biết từ khi nào đã xuyên qua nội tuyến.
Ăn ý nhiều năm phút chốc hóa thành tin tưởng tuyệt đối, sau vài động tác giả, Trình Mạch đã chuyền bóng cho Tần Sở Hà ở ngoài đường ba điểm! Tần Sở Hà nhận bóng.
Bật lấy đà.
Ném bóng.
Bóng rơi vào rổ phát ra âm thanh tuyệt đẹp, tiếng còi mãn cuộc gần như đồng thời vang lên.
79:78! Họ đã lật ngược thế cờ vào phút chót!
Tiếng hoan hô tràn lên như thủy triều, gần như làm bật tung nóc nhà thi đấu, đồng đội hưng phấn lao tới, do dự đứng bên cạnh Tần Sở Hà một lúc, không hẹn mà cùng lựa chọn ném Trình Mạch lên.
Khóe mắt Trình Mạch liếc thấy người hùng lớn nhất toàn đội bước đến bên khu nghỉ ngơi, cầm chai nước của mình lên rồi nhấp một ngụm.
Mồ hôi trượt từ má xuống cần cổ rồi thấm ướt đồng phục trắng tinh.
Dường như hắn chẳng có liên quan gì đến tất cả những chuyện này, nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám đông ồn ã nhìn về phía Trình Mạch, ý cười nhàn nhạt vương trên khóe miệng.
Trong tầm mắt không ngừng lay động, Trình Mạch thấy Tần Sở Hà nâng bình nước trong tay lên, từ xa kính cậu một ly.
Ngàn tiếng reo hò chợt rút đi như thủy triều.
Trình Mạch cau mày, một cơn đau nhói truyền lên từ bắp chân trái, cậu ngã xuống từ trên đỉnh đầu đám đông đang ăn mừng.
---
"Vòng quay ngựa gỗ!"
Trong công viên giải trí đông đúc, những chùm bóng bay đầy màu sắc cùng hương kẹo thơm lừng bao bọc lấy mọi người.
Trình Mạch đã vứt béng giấc mơ đêm trước ra sau đầu, vừa mới xuống tàu lượn, cậu đã bị vòng quay ngựa gỗ ở lối ra thu hút.
Phí đầu tư cao nên vòng quay ở đây có ba tầng xa xỉ, tầng dưới gắn những con ngựa gỗ thấp dành riêng cho trẻ em, tầng trên cùng giống như một chiếc lá quạt mở rộng ra ngoài.
Ngựa gỗ ở tầng trên cùng không phải cố định bằng ống thép ở đế mà được treo từ trên cao xuống bằng một sợi dây thép dai.
Khi toàn bộ phần đế quay, ngựa gỗ ở tầng trên sẽ xoay tròn xòe ra như xích đu.
"Thử cái này đi?" Trình Mạch lôi kéo Tần Sở Hà lên tầng cao nhất, chọn một con ngựa gỗ màu đỏ táo tàu gần phía ngoài mà ngồi lên, Tần Sở Hà cưỡi một con kỳ lân màu trắng tinh vững vàng ngồi bên cạnh cậu.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, đèn màu sáng lên mượt mà như nước chảy.
Đế chậm rãi chuyển động, dây thép căng dần ra, ngựa gỗ chậm rãi rời khỏi mặt đất, giọng nữ nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ vòng quay.
"Năm tháng nhanh trôi, ai là người vĩnh viễn không thay đổi? Trong khoảnh khắc này, mong để mắt chút thôi tới người bên cạnh bạn.
Dù thế nào đi nữa, cứ nhớ rằng có một người đã từng cùng bạn đi qua quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc này.
Vĩnh viễn nhớ tới hắn."
Trình Mạch quay sang nhìn Tần Sở Hà, người kia cũng lặng lẽ nhìn cậu chăm chú.
Đèn màu cứ chuyển, tiếng cười đùa réo rắt của lũ trẻ tụ lại thành sông, chợt trước mắt Trình Mạch chỉ còn lại gương mặt bình tĩnh và kiên định của người kia.
Tần Sở Hà nhếch khóe môi, chầm chậm lại dịu dàng cười với cậu.
Không hiểu sao, hình ảnh trước mắt bỗng trùng lặp với một ký ức chưa từng xảy ra.
Đó là một khu vui chơi kỳ quái khác, có những chú thỏ biết nói chuyện và đám thanh niên vác thùng hắc ín trên lưng chạy trốn, đèn màu rực rỡ thắp sáng trời đêm.
Trong ánh sáng như sông dài lưu động, Tần Sở Hà cũng nhìn cậu y như thế.
Tạch.
Một giọt nước mắt lướt qua khóe miệng đang mím chặt của chàng trai trẻ.
Dòng chữ "WELCOME TO NOVED" đột ngột sáng lên, âm thanh của con thỏ cũng vọng khắp vòng xoay.
"Không – được - khóc - đâu -"
Hai khuôn mặt của Tần Sở Hà cứ luân phiên chồng lên nhau, ánh đèn màu đồng loạt lóe lên, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi của du khách.
Bắp chân đau nhói.
Phút chốc nguồn điện như bị cắt đứt, trước mắt Trình Mạch tối sầm lại, lần nữa rơi vào bóng tối vô biên.
---
Màu trắng.
Ánh mắt lia đến chỗ nào cũng đều là một màu trắng chói lòa.
Đầu đau như búa bổ.
Cổ họng cũng khô rát, chỉ nuốt nhẹ thôi cũng đau tựa dao khứa.
Khịt khịt mũi, hóa ra là mùi thuốc khử trùng, Trình Mạch chậm chạp đảo mắt, qua nửa ngày lại cố gắng mở mắt ra.
Đây là bệnh viện.
Khăn trải giường màu trắng, đồng phục bệnh nhân, chai dịch truyền chậm rãi lắc lư, chất lỏng trong suốt từ từ nhỏ xuống.
Tần Sở Hà đứng cánh đó không xa, bác sĩ đang nói gì đó với hắn, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng giữa đôi lông mày lại có một vệt đen, trông hốc hác đến lạ.
Đèn chói quá.
Trình Mạch gắng sức nhắm mắt lại, vài lời vụn vặt của bác sĩ cứ trôi đến bên tai.
Ban đầu cậu không hiểu bác sĩ đang nói gì, nhưng những lời nói lại dần trôi vào tư duy đang vụn vỡ của cậu rồi ghép lại thành một câu hoàn chỉnh.
Mọi thứ dần dần thông suốt.
"Chứng Lou Gehrig ..."
Còn được gọi là bệnh nơron vận động, xơ cứng teo cơ một bên.
Trình Mạch nằm trên giường và suy nghĩ miên man.
Hoặc một cái tên được biết đến rộng rãi hơn.
Bệnh đông dần.
Có vẻ như ngoài cửa sổ trời đang bắt đầu mưa.