Edit: Kazuo
Trên thực tế đối với Lý Cừu, Chu Lẫm sống hay chết không quan trọng, mục đích của Lý Cừu chỉ là để kiềm chế Lý Hàn Phong, sử dụng Chu Lẫm dễ dàng khiến Lý Hàn Phong sẵn sàng từ bỏ giang sơn mà hắn đã dốc sức gây dựng ở V thị. Chính vì điều này, Lý Cừu không thể không đem Chu Lẫm coi như quân cờ để trấn áp Lý Hàn Phong.
Ông đã từng đáp ứng rằng miễn là Lý Hàn Phong từ bỏ quyền lực của V thị, Thượng Nguyệt Bang sẽ không gây rắc rối với Chu Lẫm một lần nào nữa, mục đích chỉ để xác định xem sự tồn tại của Chu Lẫm quan trọng như thế nào đối với Lý Hàn Phong.
Bởi vì Lý Cừu mơ hồ nhận thấy con trai mình có lẽ đang ngấm ngầm phát triển thế lực riêng, nếu không kịp thời kiềm chế thế lực này, sớm muộn gì ông cũng sẽ bị cắn trả ngược lại.
Lý Cừu rất mong chờ, dưới sự đe dọa liên tục lần này đến lần khác của ông, Lý Hàn Phong sẽ dùng thứ gì để trao đổi với mạng sống của Chu Lẫm?
“Trước khi cuộc họp cao tầng của Thượng Nguyệt Bang bắt đầu, tôi sẽ cho cha một câu trả lời thỏa đáng.” Lý Hàn Phong hơi cụp mắt xuống, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.
Bởi vì đây vốn là thời hạn mà Lý Cừu đưa ra, cho nên Lý Cừu cũng không ép nữa, mà chỉ khẽ 'Ừm' một tiếng tỏ vẻ hài lòng.
“Trong những tháng gần đây, các chi nhánh của Thượng Nguyệt Bang ở nhiều quốc gia khác nhau đã bị đàn áp một cách khó hiểu. Con nghĩ thế nào?” Vẻ mặt của Lý Cừu có phần thản nhiên, như thể ông chỉ đang thuận miệng hỏi.
“Cha đã giao việc này cho anh cả xử lý rồi.” Đương nhiên Lý Hàn Phong sẽ không phân tích cho Lý Cừu, bởi vì chính Lý Hàn Phong hắn làm những việc này.
Mặc dù Lý Hàn Uy đã nổ lực phát triển thế lực cho Thượng Nguyệt Bang, nhưng rõ ràng hắn ta không thể bù đắp được những gì mà Thượng Nguyệt Bang đã tổn thất cho đến nay.
Bất kể Lý Cừu hỏi gì, Lý Hàn Phong cũng có thể khéo léo tránh mọi vấn đề của mình mà không làm Lý Cừu tức giận, hơn nữa hắn giả bộ vô tình đem tất cả mũi nhọn chĩa về phía Lý Hàn Uy.
Vì vậy, sau một cuộc trò chuyện, Lý Cừu đã không nhận được bất kỳ câu trả lời nào mà ông muốn.
Trước khi rời đi, Lý Hàn Phong rót đầy trà cho Lý Cừu, kiên nhẫn đặt tách trà lên, cuối cùng hắn lạnh nhạt hỏi: "Người làm Chu Lẫm bị thương chính là cha đúng không?"
Lý Cừu khẽ cau mày, nhận lấy trà của Lý Hàn Phong, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm của trà, chậm rãi thong thả 'Ừ' một tiếng.
Sau khi rời đi, Lý Hàn Phong bước chân vững vàng đi đến phòng Tang Điền, gương mặt lạnh lùng như băng đá ngàn năm.
Khi Lý Hàn Phong đẩy cửa bước vào phòng của Tang Điền, một thiếu niên trần như nhộng đang bị treo trên giường của Tang Điền. Thiếu niên trông chỉ mới mười sáu hay mười bảy tuổi, tay bị trói từ dây thừng cột trên trần nhà, chân quỳ gối trên giường khuất nhục mở ra, giữa đùi vẫn còn đang chảy máu. Làn da trắng nõn đầy vết bầm tím và những vết hằn đáng sợ do roi quất, mà thiếu niên sớm đã ngất đi, nhưng vẻ mặt đau đớn vẫn chưa hề biến mất.
Thiếu niên rõ ràng là vừa mới bị bạo hành, trên chiếc giường màu trắng có đủ loại đồ chơi tình dục.
Lý Hàn Phong khinh thường cười lạnh, hắn từ lâu đã nghe nói Tang Điền có khuynh hướng SM nặng, quả nhiên đúng là như vậy.
Tang Điền không hề xấu hổ trước sự xuất hiện của Lý Hàn Phong, bây giờ không phải lúc đàm phán kinh doanh gì đó, cho nên Tang Điền căn bản sẽ không che giấu tính xấu xa chút nào.
Ánh mắt dâm uế quét qua Lý Hàn Phong hết lần này tới lần khác, dường như nghĩ đến người thanh niên phía sau bị chính mình tra tấn đến gần chết, Tang Điền nhìn lại thiếu niên có chút xui xẻo, đang định cử người đưa đi thì lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn cầm ly rượu trên bàn hất vào thiếu niên, sau đó hưng phấn nhìn Lý Hàn Phong, “Phong thiếu gia cũng tới thử xem sao, thân thể của đứa nhỏ này rất mềm mại a! "
Tang Điền sớm đã mất đi vẻ bình tĩnh và trang nghiêm khi nói chuyện với Lý Cừu hồi nãy, mà giờ phút này hắn ta một thân mang áo choàng tắm trong mắt Lý Hàn Phong thật là thối nát.
Thiếu niên ngước mắt lên nhìn Lý Hàn Phong, trong mắt hiện vẻ tuyệt vọng cực độ.
Tùy tiện dựa vào sô pha, khóe miệng Lý Hàn Phong hơi cong lên, nhìn thấy Tang Điền như bị mê hoặc, hắn chậm rãi châm một điếu thuốc, Lý Hàn Phong mở miệng nói: "Tôi có một đề nghị, tôi tin rằng Điền tiên sinh sẽ hứng thú với đứa nhỏ này hơn."
_____________________________
Chu Lẫm muốn đi tìm Lý Hàn Phong, nhưng khi khi đi qua sảnh vũ hội, hắn đã liền thấy Cố Phi.
Cố Phi mặc lễ phục màu trắng, gương mặt mỉm cười nhìn Chu Lẫm. Chu Lẫm nghĩ Cố Phi chắc sẽ hận Lý Hàn Phong mà không tham gia buổi khiêu vũ này, cho nên đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó liền cao hứng ôm Cố Phi, "Phi Phi, tuyệt quá! Tôi cho rằng cậu giận tôi nên không bao giờ muốn gặp tôi nữa."
Cái ôm này mang theo nhiệt độ ấm áp quen thuộc khiến Cố Phi trong chốc lát nghĩ như trở về quá khứ, sự khác thường trong mắt lóe lên, Cố Phi vỗ lưng Chu Lẫm, ôn nhu nói: "Đồ ngốc, tôi làm sao có thể giận cậu được?"
Chu Lẫm buông Cố Phi ra, vui vẻ cười nói, Phi Phi của hắn thật sự không thay đổi.
"Lý Hàn Phong đâu? Tại sao hắn không đi cùng cậu?" Cố Phi nhìn xung quanh, như thể chỉ thuận miệng hỏi.
Chu Lẫm gãi đầu, bĩu môi không vui, "Hắn cùng tên bụng phệ Tang Điền đang giám định món bảo vật quỷ quái nào đó."
“Thật sao?” Cố Phi chỉ cười, sau đó xoay người đi vài bước lấy rượu trên khay rượu trong tay một người phục vụ, vẻ mặt nghiêm nghị nói với âm lượng chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Chuẩn bị hành động!"
Người phục vụ trầm giọng 'Ừ' một tiếng rồi quay người rời đi.
Cố Phi xoay người nâng ly nhìn Chu Lẫm cười, "Có muốn cùng tôi uống một ly không?"
Chu Lẫm lập tức gật đầu, đi lên cụng một chén với Cố Phi, chân chó cười nói: "Tuân lệnh, bà xã!"
Chu Lẫm không biết chính mình vô thức nói "Bà xã" làm Cố Phi tâm trạng như thế nào.
_________________________________
"Chia ba bảy? Phong thiếu nói đùa sao?" Tang Điền cố hết sức kìm nén sự kích động, nhưng cũng không kiềm chế được vẻ mặt kinh ngạc.
Đề nghị mà Lý Hàn Phong nói rất đơn giản, yêu cầu Tang Điền từ bỏ Thượng Nguyệt Bang mà hợp tác với một tổ chức bí mật của Lý Hàn Phong, cũng mang lại cho Tang Điền lợi nhuận giao dịch gấp hàng chục lần Lý Cừu.
“Điền tiên sinh nếu không muốn thì không cần phải đáp ứng. Dù sao thì vẫn có rất nhiều tay buôn vũ khí sẵn sàng đầu tư vào loại bánh này.” Lý Hàn Phong thản nhiên khoanh chân duỗi người ngồi ở trên sô pha, nhìn Tang Điền cau mày rối rít, hắn tiếp tục nói: "Nghe nói Điền tiên sinh có em trai, tôi nghĩ chắc ngài ấy sẽ hứng thú đến thương vụ này."
Ngay khi Lý Hàn Phong vừa nói xong, Tang Điền lập tức vỗ đùi hét lớn: "Được! Tang Điền ta đồng ý thỏa thuận này."
Lý Hàn Phong cười thầm, hắn biết kẻ cáo già xảo giá như Tang Điền nhất định sẽ đồng ý, bởi vì em trai của Tang Điền luôn tìm cơ hội để chiếm lấy vị trí của hắn ta, so với Tang Điền, Lý Hàn Phong luôn cảm thấy một người độc ác và nhiều mưu mô như Tang Thứ sẽ xứng đáng kế thừa gia tộc Kiến Ngộ hơn.
Khi Lý Hàn Phong và Tang Điền đạt được thỏa thuận ban đầu, Tang Điền đột nhiên hiểu ra điều gì, hắn cười mỉa mai hỏi: "Phong thiếu lén phát triển thế lực riêng như vậy, Lý lão gia có biết không?"
Lý Hàn Phong đương nhiên biết lời nói của Tang Điền ý nói chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vì vậy hắn chậm rãi nói: "Phụ thân biết hay không còn phụ thuộc vào việc Điền tiên sinh có muốn tham gia chuyện này hay không. Chưa kể đến còn quan hệ tới chuyện ngài có thể tiếp tục làm thủ lĩnh của gia tộc Kiến Ngộ hay không."
Nụ cười của Tang Điền đông cứng trên khuôn mặt, những lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng của Lý Hàn Phong kỳ thật là đang dùng Tang Thứ đe họa hắn.
Tang Điền đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Phong thiếu gia, cậu cho rằng tôi không biết sao? Nếu Lý lão gia phát hiện, cậu nhất định sẽ bị giết."
“Điền tiên sinh cho rằng tôi dùng mạng để giao dịch sao?” Lý Hàn Phong khẽ nhướng mày, thật ra hắn đang đánh một canh bạc, bởi vì Lý Hàn Phong không định bại lộ thực lực, nhưng bây giờ, Lý Hàn Phong chỉ có thể làm như vậy, ít nhất cùng Tang Điền hợp tác không chỉ có thể cản trở Thượng Nguyệt Bang, mà còn tăng thêm thực lực của bản thân. Điều quan trọng là hắn không thể buông tôn nghiêm của mình để thỏa mãn dục vọng biến thái của Tang Điền.
Vẻ mặt kiên định của Lý Hàn Phong khiến Tang Điền không thể đoán ra điều gì, cho nên hắn không nói gì. Với lại hợp tác cùng Lý Hàn Phong, hắn cũng không bị lỗ gì.
Thấy Tang Điền không lên tiếng, Lý Hàn Phong hài lòng đứng dậy đi ra ngoài, mặc dù nam tử trên giường đã bị mang đi từ lâu, nhưng mùi dục vọng trong phòng vẫn chưa hề tiêu tán khiến Lý Hàn Phong vô cùng chán ghét.
Tang Điền có chút ảo não, mặc dù hắn rất có lợi khi hợp tác với Lý Hàn Phong, nhưng thịt đã đến miệng lại bay đi mất, nói như thế nào hắn cũng không cam lòng.
Trước khi Lý Hàn Phong tới cửa, Tang Điền đột nhiên mở miệng nói: "Nếu Phong thiếu muốn cùng tôi bồi một đêm, chúng ta có thể thương..."
Lý Hàn Phong trực tiếp cắt ngang lời của Tang Điền, "Chúc Điền tiên sinh có một chuyến du lịch Trung Quốc vui vẻ! Cáo từ!"
Lúc Lý Hàn Phong đi ra ngoài, hắn định đi tìm Chu Lẫm, lúc này chỉ cần có người đàn ông đó, Lý Hàn Phong cảm thấy rất viên mãn.
Một người phục vụ ló mặt ra từ trong góc tối, mãi đến đi bóng dáng Lý Hàn Phong biến mất mới đẩy xe đồ ăn ra ngoài. Vừa đến cửa Tang Điền liền bị hai vệ sĩ chặn ở cửa, người phục vụ nói là do Tang Điền gọi. Vì vậy, một vệ sĩ đã vào báo cáo.
Một lúc sau, Tang Điền sốt ruột mở cửa, hắn thấy người phục vụ đang đẩy một chiếc xe đẩy đồ ăn lớn hơn bình thường. Vừa định nói, người phục vụ lập tức kéo góc tấm vải trắng phủ trên xe ăn lên, vẻ mặt vô cảm nói: "Đây là quà của thiếu gia tôi tặng cho Điền tiên sinh, mong ngài nhận lấy tấm lòng của thiếu gia."
Nhìn người phục vụ kéo tấm vải trắng ra, hai mắt Tang Điền lập tức kích động tỏa sáng. Một người đàn ông đẹp trai khỏe mạnh đang lặng lẽ nhắm mắt dựa vào gầm xe ăn.
Tang Điền biết người đàn ông này. Tối nay, ngoài Lý Hàn Phong, thứ mà Tang Điền muốn nhất chính là người đàn ông này, Chu Lẫm.
Khi xem cậu ta khiêu vũ với Lý Hàn Phong trên boong tàu, Tang Điền liền nhớ đến Chu Lẫm, người toát ra vẻ hoang dã không kiềm chế. So với Lý Hàn Phong, Chu Lẫm bớt lạnh lùng hơn một chút, cho nên cậu càng hấp dẫn Tang Điền hơn.
Tang Điền vui mừng đến mức quên cả hỏi người phục vụ là vị thiếu gia nào đã đưa cho mình. Không nói thêm gì nữa, Tang Điền yêu cầu vệ sĩ mang Chu Lẫm đang bất tỉnh vào và đặt cậu lên giường. Sau khi mọi người rời đi, Tang Điền hưng phấn nhìn Chu Lẫm đang nằm trên giường, hai tay kích động bắt đầu sờ ở nơi nào đó.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa, nhưng người phục vụ cũng đứng ngoài cửa không chịu rời đi. Chiếc xe ăn hình như bị trục trặc, người đàn ông cúi xuống loay hoay, một bên giả bộ sửa, một bên nhìn đồng hồ, hơn nữa còn nín thở cẩn thận mở một cái bình nhỏ, mùi hương dần dần phiêu tán trong không khí.
Trong phòng, Chu Lẫm mở mắt ra, vươn tay xoa xoa cái đầu choáng váng, bắt đầu nhớ lại những chuyện trước khi đi ngủ, trong lòng khó chịu như sắp nổ tung, toàn thân mệt mỏi, Chu Lẫm chỉ có thể nhớ một ít ký ức mơ hồ.
Có vẻ như cậu đang uống rượu với A Phi, sau đó cảm thấy chóng mặt, cậu nghĩ đã say nên muốn về phòng của mình để nghỉ ngơi, kết quả đi nửa đường liền bất tỉnh. Chu Lẫm nghĩ cũng lạ, thường ngày say không phải mùi vị thế này a, nói uống một hơi cạn sạch, sau đó uống nước trái cây mà A Phi đưa cho, sao có thể ngất đi?
Chẳng lẽ rượu nơi này tác dụng rất nhanh?
Một lúc lâu sau Chu Lẫm mới nhận ra Tang Điền đang đứng bên cạnh, trên mặt còn nở nụ cười bỉ ổi, trong lòng giật mình, lập tức xoay người rời khỏi giường từ bên kia, chỉ là chân vừa chạm đất, Chu Lẫm liền loạng choạng ngã xuống đất.
Chu Lẫm hoảng sợ, tại sao không có cảm giác được chân của mình?
"Nghe nói thân thủ của cậu rất tốt. Đề phòng, tôi kêu thuộc hạ tiêm thêm thuốc mê cho cậu, nhưng đừng lo lắng quá, chỉ có hai chân của cậu được gây mê, ba tiếng nữa sẽ hết tác dụng." Tang Điền cười bỉ ổi giải thích, hơn nữa còn đi vòng qua giường đến chỗ Chu Lẫm.
Đương nhiên Chu Lẫm biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, chỉ nhìn dây thừng và đồ chơi tình dục trên giường cũng đủ khiến Chu Lẫm sợ đến toát mồ hôi lạnh. So với chuyện vì sao mình lại xuất hiện ở đây, tìm cách thoát khỏi nguy hiểm này mới là thiết thực nhất.
Chu Lẫm muốn chống tay lùi lại, nhưng lại vô tình chạm phải khẩu súng trên thắt lưng, còn chưa kịp suy nghĩ tại sao trên eo lại có thêm một khẩu súng, Chu Lẫm đã nhanh chóng lấy súng ra chĩa về phía Tang Điền.
"Đừng đi qua, bước thêm một bước, tôi sẽ bắn..."
Pằng! Một tiếng súng làm đứt quãng lời nói còn dang dở của Chu Lẫm, Tang Điền như một cây cọc gỗ bị chặt đứt thẳng tắp ngã xuống, còn Chu Lẫm thì kinh ngạc không nói nên lời.
Bởi vì không phải cậu bắn!