Trò Chơi Đối Kháng

Edit: Kazuo

Tại đại sảnh sân bay, một người phụ nữ cao ráo, ăn mặc sành điệu, vẻ mặt căm giận xách vali cao cấp bước đi, trong miệng lẩm bẩm mắng mỏ gì đó.

Tất nhiên, không ai có thể nghĩ đến danh tính thực sự của người phụ nữ tuyệt đẹp này lại chính là Chu Lẫm.

“Mẹ kiếp, dám sờ mông lão tử, thật mẹ nó chán sống rồi.” Vẻ mặt Chu Lẫm dữ tợn, lửa giận bừng bừng.

Ở trong sân bay, Chu Lẫm liên tiếp bị hai nam nhân sờ mông, hắn cao ngạo tự nhiên sẽ không buông tha hai người kia dễ dàng, sau một hồi nói nhảm lừa hai người vào góc chết của camera, cậu liền làm tẩn một trận, lửa giận lúc này mới hơi dịu đi. Tuy nhiên, khi đang đi vệ sinh, cậu lại bị một vài gã đàn ông khốn nạn đùa giỡn một phen, mặc dù cuối cùng cả đám đều bị Chu Lẫm đánh cho bất tỉnh nhân sự, nhưng thân là đàn ông lại bị một nhóm đàn ông dùng ánh mắt dâm uế chăm chú nhìn cậu, Chu Lẫm làm sao có thể không tức giận.

Chu Lẫm bắt đầu chửi rủa Lý Hàn Phong, giả dạng cái gì không giả, một hai bắt hắn phải giả dạng thành một nữ nhân mang váy ngắn, ăn mặc như nữ nhân cũng thôi đi, nhưng Chu Lẫm cậu đường đường là một người đàn ông cao một mét tám mươi, đối với phụ nữ mà nói, chiều cao như thế này rất hiếm, chỉ là hình ảnh tổng thể sẽ rất không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của một người đàn ông bình thường, được không?

................ Được rồi! Chu Lẫm cậu còn không soi gương cẩn thận để quan sát tổng thể hình ảnh của mình!

Chu Lẫm bước nhanh đến trước một tấm gương cực lớn ở đại sảnh sân bay, vừa nhìn vào gương, Chu Lẫm liền sững sờ... Thật sự rất là xinh đẹp a!

Một bộ trang phục nữ cao cấp, đôi tất trù màu da, áo cổ lọ màu trắng, chiếc mũ màu hoa lê, trên sống mũi là chiếc kính mát cao cấp, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, sự nghiệp thành đạt, lại lộ một chút gợi cảm khi trưởng thành. Đối với đàn ông quả thật là có sức hấp dẫn chết người.

Chỉ là biểu hiện và lời nói của 'cô' lại không hợp với vẻ ngoài thời thượng này.

"Chết tiệt! Cư nhiên dám đem lão tử trang điểm thành loại này!" Chu Lẫm đột nhiên nhớ tới lúc cậu rời đi, Lý Hàn Phong đã ôm cậu cười đến rất kỳ quái, cuối cùng lại đổi sang vẻ mặt u sầu nói, em như vậy ra ngoài, ngược lại tôi càng không yên tâm.

Mẹ nó, nguyên lai là ý tứ này.

Chu Lẫm thở dài, cũng khó trách, chỉ có như vậy mới cậu mới có thể không bị nhận ra. Hình tượng bị phá hủy thì cứ hủy đi, cũng coi như là phối hợp với tên hỗn đản kia đi.

Chu Lẫm cũng không cần phải ra vẻ nam nhân, khi Lý Hàn Phong chỉ đơn giản nói với cậu chuyện gì sẽ xảy ra, Chu Lẫm quyết định tạm thời phối hợp với Lý Hàn Phong rời khỏi Mỹ, vốn dĩ cậu muốn ở bên cạnh Lý Hàn Phong, nhưng Chu Lẫm biết rõ sự tồn tại của cậu sẽ trở thành trở ngại lớn nhất đối với hắn. Hơn nữa, có quá nhiều người thèm muốn bí mật trên người cậu.

Để che giấu đám tai mắt khác, Chu Lẫm một mình đến sân bay mà không có ai hộ tống, hộ chiếu và chứng minh thư đều do Lý Hàn Phong thu xếp ổn thỏa, cho nên cậu không cần phải bận tâm gì hết.

Lẽ ra mọi chuyện sẽ suôn sẻ rồi rời đi, nhưng ở sân bay lại xảy ra một vài tai nạn nhỏ khiến chuyến bay bị hoãn hai tiếng đồng hồ, vì vậy Chu Lẫm đành phải ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc. Chỉ là Chu Lẫm không biết, đôi chân rộng mở nam tính của mình thu hút bao nhiêu ánh mắt của nam nhân, thậm chí khi có người còn đi qua trước mặt Chu Lẫm, hơi cúi người xuống, tựa hồ muốn tìm hiểu phong cảnh bên trong váy ngắn.

Chu Lẫm không hề ngủ, chỉ là trong đầu cậu đang suy nghĩ, chính mình vội vàng rời khỏi như vậy, có nên gọi điện cho Cố Phi thông báo một tiếng hay không.

Điện thoại di động và phương thức liên lạc của Chu Lẫm đều bị Lý Hàn Phong thay đổi, cho nên Cố Phi đương nhiên không liên lạc được với cậu, Chu Lẫm do dự hồi lâu liền gọi cho Cố Phi, vốn định cáo biệt, kết quả Cố Phi cứ khăng khăng tới đưa tiễn, Chu Lẫm muốn từ chối, nhưng lại bị lời nói nhẹ nhàng mềm mại của Cố Phi đánh gục, cuối cùng cắn răng một cái, nói cho Cố Phi biết tên sân bay mình đang đứng.

Chu Lẫm thấy mình cũng có chút nhớ Cố Phi, sống với Cố Phi nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen, hiện giờ mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng ấy, Chu Lẫm luôn cảm thấy thư thái hơn. Người đàn ông đó, vẫn luôn là tia nắng trong trái tim cậu.

Cố Phi lượn một vòng quanh sân bay một hồi lâu vẫn không tìm thấy Chu Lẫm, thẳng đến khi Chu Lẫm đột nhiên ôm lấy cậu từ phía sau cười toe toét, Cố Phi mới quay đầu lại như thể giật mình, nhìn người phụ nữ lạ mặt trước mặt một lúc sau mới bình tĩnh lại, đây là Chu Lẫm.

“Lẫm, sao cậu lại ăn mặc như thế này?” Cố Phi đưa tay sờ lên khuôn mặt Chu Lẫm, cậu có thể cảm nhận rõ ràng có một lớp da giả đắp lên trên mặt Chu Lẫm, không khỏi chế nhạo, “Thật giống! Ngay cả tôi cũng chưa thể nhận ra ngay được!"

Chu Lẫm buông tay ra, sờ sờ mái tóc giả, "Phụ nữ thật là phiền phức, Phi Phi, cậu biết không? Tôi suýt chút nữa bị mùi nước hoa trên người huân cho chết." Nói xong, cậu nhún vai bất lực. "Ai! Vì để thuận lợi rời khỏi đây nên tôi phải chịu đựng thôi. Dù sao trong vali tôi cũng có bộ quần áo khác, đến V thị thay là được."

Chu Lẫm và Cố Phi cùng nhau ngồi vào chỗ, Cố Phi đưa tay giúp Chu Lẫm sửa lại bộ tóc giả, ôn nhu cười nói: "Lý Hàn Phong không phải tới tiễn cậu sao?"

“Không còn cách nào khác.” Chu Lẫm thản nhiên nói, Cố Phi có thể nhìn ra Chu Lẫm không có ý tứ oán trách Lý Hàn Phong. Trên điện thoại, Chu Lẫm chỉ đơn giản nói là gần đây đang gặp rắc rối, nhưng Cố Phi dựa vào thủ đoạn của Hồng Viêm Đường cùng miêu tả của Lý Hàn Uy, thực sự biết chính xác những gì đã xảy ra với Lý Hàn Phong gần đây.

Cố Phi ban đầu muốn sử dụng thế lực của Hồng Viêm Đường để bảo hộ Chu Lẫm, nhưng cách đối với Cố Phi mà nói, lại vô tình trợ giúp Lý Hàn Phong.

“Ở bên cạnh Lý Hàn Phong chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm, Lẫm thật sự thích loại sinh hoạt này sao?” Cố Phi nhìn Chu Lẫm chờ đợi, tựa hồ muốn nhận được vẻ mặt chán ghét của Chu Lẫm. Nhưng Chu Lẫm lại gãi đầu, ngây ngô cười nói: "Ha hả, hắn nói cho hắn hai tháng, mọi chuyện có thể xử lý xong, đến lúc đó..."

“Vậy nếu hắn ta không thay đổi được gì thì sao?” Cố Phi đột nhiên nói, ngay sau đó xấu hổ cười, “Xin lỗi, hắn lợi hại như vậy, nhất định sẽ kế thừa Thượng Nguyệt Bang bảo vệ cậu.”

Chu Lẫm muốn nói với Cố Phi về việc Lý Hàn Phong quyết định phản bội Thượng Nguyệt Bang, nhưng cậu sợ Cố Phi cũng sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng vẫn không nói cái gì cả, chỉ vỗ vai Cố Phi, “Tôi tin tưởng hắn, cho nên tôi sẽ đợi hắn ở V thị". Cho dù hắn không thành công, cậu vẫn sẽ ở bên hắn.

Sau khi Chu Lẫm nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với Lý Hàn Phong, cậu phát hiện não mình trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, suy nghĩ về nhiều thứ cũng không còn ngổn ngang như trước.

Chu Lẫm biết, trong lòng đã chấp nhận yêu người đàn ông đó.

Cố Phi có thể thấy được sự kiên định trong mắt Chu Lẫm, một khoảng khắc kia, Cố Phi bắt đầu do dự, cậu đã sử dụng nhiều cách để đoạt được Chu Lẫm, rốt cuộc có thể có được trái tim của hắn không?

Tuy nhiên, để cho phép bản thân được ở bên người mình yêu thương nhất, Cố Phi sẵn sàng nỗ lực cuối cùng.

"Đến V thị hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng luôn cùng bọn A Sâm uống rượu, thân thể cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vì vậy hãy cố gắng hết sức..."

“Đã hiểu!” Chu Lẫm chân chó lập tức giơ tay lên, trên mặt lộ ra vẻ kiên định, “Tiểu nhân nhất định nghe lời của bà xã.”

Cố Phi bật cười, "Đừng quên hiện tại cậu là nữ nhân, đừng có thô lỗ như vậy."

“Ha hả.” Chu Lẫm vui vẻ cười, “Thật sự rất vui khi có thể cùng Phi Phi trò chuyện giống như trước, trước đây tôi rất lo lắng...”

Lòng bàn tay ấm áp của Cố Phi nhẹ nhàng phủ lên miệng Chu Lẫm, "Không có gì phải lo lắng, sau này dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn cùng Lẫm nói chuyện phiếm."

Chu Lẫm cảm động nắm lấy tay Cố Phi, "Phi Phi thật tốt!"

Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia ljasv thường rồi nhanh chóng biến mất, Cố Phi lấy ra đồ uống mua từ trước đưa cho Chu Lẫm, "Khát lắm nhỉ! Cậu xem trên mặt toàn mồ hôi."

Chu Lẫm cầm lấy đồ uống của Cố Phi, lau trán, "Nguyên nhân chính là bộ tóc quá dày, tôi rất muốn cởi ra."

"Đừng có lộn xộn, nếu không cậu sẽ bị lộ. Nói không chừng hiện giờ sân bay này có rất nhiều người của Thượng Nguyệt Bang mai phục."

Chu Lẫm gật đầu, mở nắp chai, uống một hơi cạn sạch nửa chai.

Cố Phi cau mày, cúi đầu nhìn dáng ngồi của Chu Lẫm.

"Lẫm!"

"Hả?"

"Có thể khép hai chân lại với nhau được không?"

"........"

Sau khi trò chuyện với Cố Phi, tâm trạng u ám của Chu Lẫm liền biến mất, nhưng trước khi đến sân bay, Lý Hàn Phong đã đặc biệt dặn bản thân cậu không được liên lạc với Cố Phi, theo quan điểm của Chu Lẫm, căn bản Lý Hàn Phong trông gà hóa cuốc, Phi Phi của cậu sao có thể gây bất lợi cho cậu.

Mặc dù Lý Hàn Phong có nói cho Chu Lẫm biết Cố Phi và Lý Hàn Uy đã hợp tác với nhau, nhưng Chu Lẫm không bao giờ tin điều đó.

Chu Lẫm đã nghi ngờ rất nhiều về việc Cố Phi bị bắt cóc khi còn ở V thị, nhưng theo bản năng, cậu chọn tin tưởng Cố Phi, thâm chí sự tin tưởng của cậu dành cho Cố Phi chưa bao giờ bị mất bởi Lý Hàn Phong.

__________________________

Cố Phi đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì phát hiện điện thoại di động của mình để quên trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, không nói lời nào, Chu Lẫm đưa vali cho Cố Phi giữ, nhanh chóng hướng nhà vệ sinh chạy đến, căn bản không quan tâm thân phận hiện giờ của mình là nữ nhân.

Nhìn bóng dáng Chu Lẫm khuất vào trong góc, Cố Phi lấy điện thoại trong túi ra bấm một dãy số.

"Đã đến lúc hành động, nhớ đừng làm cậu ấy bị thương."

Lúc Chu Lẫm vào nhà vệ sinh, không ngờ bên trong lại không có ai, nhưng Chu Lẫm có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân phía sau, Chu Lẫm vốn thích đánh nhau, tính nhạy bén vốn vẫn có.

Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng đóng lại, Chu Lẫm không có quay đầu lại, thân thể nhanh chóng nghiêng về phía trước, một thanh gỗ dày xẹt qua đầu Chu Lẫm.

Nếu Chu Lẫm không cúi người kịp thời, hắn đã bị đánh ngất từ ​​lâu rồi.

“Ngươi là người của Thượng Nguyệt Bang?” Chu Lẫm quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồng phục quét dọn trước mặt, cảnh giác hỏi.

Người đàn ông không nói lời nào, đôi mắt của hắn ta lộ ra vẻ tàn nhẫn khác hẳn với những tên côn đồ bình thường. Đột nhiên, Chu Lẫm cảm thấy người này thật quen mắt.

Chu Lẫm cảm thấy rất kỳ quái, hắn hóa trang tuyệt vời như vậy, làm sao có thể bị người khác nhận ra.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Chu Lẫm cởi bỏ bộ tóc giả vướng víu trên đầu mình, xoa xoa nắm tay, cười lạnh nói: “Vừa lúc tao muốn xem thử thân thể đã khôi phục được mấy phần!"

Vừa định lao tới, một cảm giác choáng váng kinh thiên động địa ập đến não Chu Lẫm, đỡ rửa mặt sau lưng, Chu Lẫm vừa vặn chống đỡ thân thể vô lực của mình, nhìn bóng dáng mờ mịt đong đưa trước mặt, Chu Lẫm thấp giọng lầu bầu: "Chết tiệt! Sao dạo này mình chưa đánh đã thua a..."

Lúc Chu Lẫm cố hết sức ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã đi tới trước mặt Chu Lẫm, cong khuỷu tay, ở sau gáy Chu Lẫm đánh một cái.

Vào thời khắc cuối cùng khi tầm mắt của cậu biến mất, Chu Lẫm cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này, hắn chính là hung thủ thực sự đã giết chết Tang Điền.

Bộp một tiếng thật lớn, Chu Lẫm ngã xuống đất. Phán đoán lý trí cuối cùng xuất hiện trong đầu đó là, người đàn ông này không phải người của Thượng Nguyệt Bang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui