Trò Chơi Đối Kháng

Edit: Kazuo

Chu Lẫm chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, một cỗ nhiệt khí khó giải thích được xông lên trong não, cậu chỉ muốn trút giận, lại căn bản không cách nào bình tĩnh lại, trong đầu chỉ có một ý thức, Lý Hàn Phong giết mẹ của cậu.

“Anh mẹ nó cút ngay cho tôi!” Chu Lẫm lại gầm lên một tiếng, cầm cốc nước chỉ còn một nửa trên bàn bên cạnh ném về phía Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong né được, nhưng lại bị nước trong cốc bắn tung tóe khắp người.

Lý Hàn Phong chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, bản tính hắn lãnh tuyệt, kể từ khi biết Chu Lẫm, hắn mới cảm thấy tàm quan trọng của cuộc sống, hắn có thể tha thứ cho Chu Lẫm vì cậu bị trúng kế, bởi vì con người luôn bộc lộ bản chất mong manh trước cái gọi là tình thân, nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ qua Cố Thâm Mục.

“Chu Lẫm, tránh ra!” Ánh mắt Lý Hàn Phong càng ngày càng lạnh, súng trong tay cũng nắm chặt hơn, tuy rằng bị chỉa súng vào người, nhưng Cố Thâm Mục đứng ở phía sau Chu Lẫm lại thoải mái mỉm cười.

"Cút!" Chu Lẫm duỗi hai tay đứng che trước mặt Cố Thâm Mục, trong mắt tràn đầy giãy giụa cùng thống khổ, tâm tình tựa hồ rất không ổn định, quát lớn nói: "Đừng bức tôi giết anh!"

"Giết tôi! Em cư nhiên muốn giết tôi! Được, rất tốt!" Lý Hàn Phong cười hung ác, bóp cò, phát súng bắn thủng một cái bình sau lưng Cố Thâm Mục.

Có vẻ như cũng đã mất bình tĩnh nên Lý Hàn Phong không nhận ra sự sững sờ trong mắt Chu Lẫm.

“Nghe này, Chu Lẫm.” Lý Hàn Phong dừng một chút, “Nếu như em không cùng tôi trở về, quan hệ của chúng ta coi như kết thúc.”


Lý Hàn Phong cứ nhìn chằm chằm Chu Lẫm, hi vọng nhìn thấy sự hối hận của Chu Lẫm.

Chu Lẫm cảm thấy trong đầu ong ong, lời nói của Lý Hàn Phong căn bản không nghe rõ, ánh mắt lại vô tình quét qua người trên giường, hình ảnh thi thể cha mẹ được vớt lên bờ hơn mười năm trước chợt lóe lên trong đầu.

“A!!” Chu Lẫm đột nhiên mất khống chế hét lên một tiếng, nhấc cái bàn bên giường ném về phía Lý Hàn Phong, sau đó hai mắt đỏ bừng gầm lên: “Anh chết đi!

- ----------------------------------------

Lúc Lý Hàn Phong rời đi, Cố Thâm Mục đứng trên ban công tầng hai nhìn, mãi cho đến khi Lý Hàn Phong cùng tất cả người của mình biến mất trong màn đêm, Cố Thâm Mục mới hài lòng quay lại đi về phòng.

Căn phòng lúc nãy tranh nháo cũng được đám người hầu trong biệt thự đã dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả mùi máu ban đầu cũng được bao phủ bởi một mùi thơm nhàn nhạt.

Trên thực tế, thời điểm Lý Hàn Phong quay người rời khỏi phòng, Chu Lẫm đã ngất xỉu trên mặt đất, Cố Thâm Mục ra lệnh cho người hầu vứt xác không để lại dấu vết, sau đó bế Chu Lẫm vào một căn phòng khác.

Sau khi xác nhận Lý Hàn Phong quả thật đã rời khỏi biệt thự, Cố Thâm Mục khó có thể miêu tả sự kích động của mình, bởi vì hắn cùng Lý Hàn Phong cược một trận, hắn chính là người chiến thắng.

Trong một gian phòng, Chu Lẫm ngủ ở trên giường, toàn thân huyết dịch giống như bị rút cạn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, Cố Thâm Mục ngồi ở bên giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Chu Lẫm, tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, che mặt Chu Lẫm, cúi đầu ngậm môi cậu vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nóng ẩm cạy môi và răng Chu Lẫm, hung hăng xông vào.

Thời khắc này, Cố Thâm Mục cho rằng mình đã đợi rất lâu.

Giờ phút này Cố Thâm Mục như một kẻ nghiện, liều mạng đòi lấy sự ngọt ngào trong miệng Chu Lẫm, nóng nảy thò một tay vào trong áo Chu Lẫm, cuối cùng trực tiếp cởi áo sơ mi của Chu Lẫm ra, nụ hôn ướt át dừng lại trước ngực Chu Lẫm, vừa mút vừa cắn, hắn đưa tay vào trong quần Chu Lẫm, nhẹ nhàng khiêu khích, thẳng cho đến khi Chu Lẫm đang hôn mê phun ra một ngụm khí, lúc này, Cố Thâm Mục mới bắt đầu nóng nảy cởi quần áo trên người mình ra.

“Cố thiếu gia sao lại nóng vội như vậy?” Một giọng nói mềm mại quyến rũ từ ngoài cửa truyền đến, Cố Thâm Mục không vui quay đầu lại, liền thấy Tang Thứ dựa vào cửa, cười mị hoặc nhìn hắn.

“Trở về phòng của cậu đi.” Cố Thâm Mục lạnh lùng ra lệnh.

Tang Thứ không để bụng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía giường, "Anh cho rằng nếu lên giường với Chu Lẫm, thì cậu ta sẽ thuộc về anh sao?"


"Cậu có ý gì?" Cố Thâm Mục trầm giọng nói.

Tang Thứ tựa lưng vào ghế sô pha trong phòng, thản nhiên nói: "Nói không chừng Lý Hàn Phong sẽ sớm biết Chu Lẫm vừa rồi là bởi vì V70 trong người mà mất khống chế."

Cố Thâm Mục cười lạnh một tiếng, "Cậu tựa hồ biết rất nhiều về V70."

"Bệnh nhân bị V70 tiêm vào sẽ mất kiểm soát ngay khi gặp kích thích. Kích thích càng mạnh, ý thức não bộ càng suy sụp nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện ảo giác. Tôi đoán Chu Lẫm vừa trút hết hận thù tích tụ từ cái chết của cha mẹ mình lên Lý Hàn Phong." Tang Thứ khẽ mỉm cười, "Anh đã sử dụng sự thiếu hiểu biết của Lý Hàn Phong về V70 để hạ gục hắn ta. Đây thực sự là một nước đi không tồi a."

Bản thân Tang Thứ cũng là một nạn nhân của V70, trong những năm cậu cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Lý Cừu, nhóm nghiên cứu do Tang Thứ lén thành lập đã tiến hành nghiên cứu về V70, những kiến thức này Tang Thứ căn bản sẽ biết.

“Thật hiếm khi nghe được lời khen của cậu!” Cố Thâm Mục cười khẽ, “Cậu không phải vẫn luôn cho rằng không ai có thể đánh bại Lý Hàn Phong sao?”

Tang Thứ cắn ngón tay, lười nhác trả lời: "Chuyện hay vẫn còn, ai thắng ai thua còn chưa rõ. Chờ Chu Lẫm tỉnh lại, anh tốt nhất nên nghĩ cách đối phó."

Cố Thâm Mục nở nụ cười, lộ ra vẻ đắc thắng, "Đương nhiên còn chưa kết thúc, trò hay còn chưa tới."

- ----------------------------------------------

Cố Bắc Thanh không biết cuộc tranh đấu giữa Cố Thâm Mục cùng Lý Hàn Phong, Cố Bắc Thanh hiếm khi can thiệp vào công việc của Cố Thâm Mục, có vẻ như là do dây thần kinh của Cố Bắc Thanh căng thẳng trong nhiều năm, vì cái chết của kẻ thù đáng gờm như Lý Cừu mà đột nhiên thư giãn, ông đã lên kế hoạch để Cố Thâm Mục tiếp quản vị trí của mình trong vài năm tới, còn ông thì âm thầm kiểm soát toàn bộ tình hình trong bóng tối.


Lý Hàn Phong không trở lại tiệc sinh nhật của Cố Bắc Thanh, phái người đến xin lỗi, nói dối rằng mình không được khỏe, không thể ở lại phụng bồi, đồng thời trực tiếp trở về khách sạn.

Lý Hàn Phong trở lại biệt thự, không nói một lời bắt đầu tắm rửa, sờ vết bầm tím trên vai, đột nhiên tức giận đấm vào tường.

Đó chính là vết do Chu Lẫm ném bàn vào hắn.

Lý Hàn Phong một tay chống vào tường, nhưng nước từ trên xuống dưới dội lên người hắn, hai mắt hắn hơi nhắm lại, không gian yên lặng đến quỷ dị.

Lý Hàn Phong không hiểu tại sao Chu Lẫm lại nổi giận với hắn, dựa vào mối quan hệ của cả hai, Chu Lẫm hẳn nên biết hắn không thể vô duyên vô cớ bắn chết mẹ của cậu. Âm mưu của Cố Thâm Mục chỉ cần giải thích đơn giản là có thể không công mà phá vỡ, nhưng chính là Chu Lẫm không thèm nghe hắn giải thích, cậu chỉ tin vào Cố Thâm Mục, người đã cho cậu một người mẹ giả, mà không tin vào Lý Hàn Phong.

Lý Hàn Phong rất tức giận, loại tức giận này không chỉ là do Cố Thâm Mục gài bẫy hắn, càng nhiều là bởi vì Chu Lẫm đối với hắn không tin tưởng, dưới tình huống như vậy, Chu Lẫm cư nhiên mất đi phán đoán năng lực của bản thân, cậu chỉ coi hắn là kẻ thù, thậm chí mất khống chế đến mức muốn giết hắn.



Sau khi tắm xong, Lý Hàn Phong rót ly rượu vang đỏ đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn cảnh tượng ở phía dưới khách sạn, hắn tự hỏi liệu lúc bình tĩnh lại Chu Lẫm có nhớ những gì cậu đã nói sau đó hay không. Nếu như cậu nhớ tới, Lý Hàn Phong tin tưởng Chu Lẫm nhất định sẽ trở về, Chu Lẫm làm sao nguyện ý cùng hắn chia tay......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận