Trò Chơi Đối Kháng

Biết Cố Phi vẫn đang buồn chuyện của Chu Lẫm, Cố Bắc Thanh liền có ý định kết hợp giữa Cố Phi và Tona. Ông nghĩ rằng cách quên đi một người là tốt nhất là bắt đầu một mối quan hệ mới. Vì vậy, Cố Bắc Thanh trước tiên bảo thuộc hạ thuê một quán cà phê, đem không gian bên trong trang trí một cách lãng mạn và ấm áp. Theo dự tính ban đầu, Cố Phi định gặp Tona vào ban ngày và nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn, nhưng nghe cha cậu nói, bất đắc dĩ phải tuân theo, đem ban ngày đổi thành buổi tối.

Về thay đổi đột ngột này, Lý Hàn Uy không hề hay biết. Hắn ngồi trong một chiếc xe hơi màu đen cách quán cà phê không xa, ban đầu hắn ngồi đây ngăn cản Cố Phi, nhưng cuối cùng lại ngồi đó như một kẻ ngốc, chờ đợi suốt một ngày. Tối đến, hắn gật gà gù ngủ quên mất, khiến cho Cố Phi có thể 'thuận lợi' đi vào quán cà phê.

Cố Phi ngồi khoảng mười phút, Tona liền đến. Tona mặc một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể, làm nổi bật hình thể quyến rũ của mình. Mái tóc xoăn màu đỏ rượu mềm mại dài bồng bềnh trên vai, khuôn mặt của cô ấy tỏa ra nụ cười tươi tắn, trông rất duyên dáng.

"Xin lỗi vì đã đến trễ," Tona nói, giọng điệu của cô ấy hơi ngượng ngùng, rất lịch sự, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng và tự phụ của một cô công chúa giàu có.

Cố Phi cười nhẹ và nói, "Không sao đâu, còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn của chúng ta."

Tona vừa ngồi xuống, một phục vụ liền mang cà phê đến, trong quán cà phê rộng lớn chỉ có duy nhất hai người, không khí dường như rất hòa hợp, Tona một chút ngượng ngùng cũng không có, cô và Cố Phi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cố Phi cầm cốc cà phê, chỉ lẳng lặng cười, vì cậu ít khi được tham gia vào cuộc trò chuyện như thế này.

Mặc dù Tona trang điểm rất trưởng thành, nhưng bên trong cô ấy như một đứa trẻ, có lẽ là do bố cô, ông trùm của băng đảng, bảo vệ và nuông chiều quá nhiều, thành ra cô vẫn trong bộ dáng ngây thơ.

"Anh Cố ít nhất cũng tốt hơn những gã đàn ông cao lớn thô kệch của đám băng đảng đó." Tona khen ngợi, "Tại buổi tiệc sinh nhật của chú Cố, tôi đã thấy anh không giống như những người khác, những người đàn ông đó suốt ngày chỉ biết ẩu đả, không có chút vẻ lịch sự nào, nhưng anh Cố thì....."

Tona liên tục khen ngợi về Cố Phi, còn Cố Phi chỉ có thể hùa theo giả bộ tươi cười, đôi khi thì lịch sự một vài câu, lần đầu tiên cậu được người khác khen ngợi bản thân từ đầu đến chân như vậy. Nhưng đồng thời, Cố Phi cũng cảm thấy lo lắng, có vẻ như Tona đã chú ý đến cậu.

Đúng như cậu suy nghĩ, khi Tona nói đến phần cuối, khuôn mặt bấc giác đỏ lên, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

"Thật ra, tôi rất thích những người như anh Cố, không bị nhuốm bẩn bùn đất, sự dịu dàng và quan tâm của anh thực sự làm tôi mê mẩn. Cái kia... xin hỏi anh Cố có bạn gái chưa?"


"Hiện tại thì chưa." Cố Phi nhẹ nhàng trả lời, trong lòng nghĩ nếu như Tona tỏ tình với mình, cậu sẽ tìm lí do lịch sự từ chối.

Tona không lập tức đề xuất muốn làm bạn gái của Cố Phi, mà thay vào đó, cô ấy rất ngượng ngùng hỏi: "Em... có thể gọi anh Cố là 'Phi' được không?"

Cố Phi suýt nữa nghẹn một ngụm sữa, "cái này... tất nhiên được, chỉ là một cách gọi mà thôi."

"Vậy thì từ giờ anh cứ gọi em là Na Na nhé! Như vậy sẽ không cảm thấy lạ lẫm nữa."

"...."

_________________________

Tona dường như đã bị Cố Phi làm cho mê mẫn, lúc gần kết thúc buổi hẹn, cô ấy trực tiếp nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Cố Phi, không cần che giấu gì nữa. Ban đầu, Cố Phi muốn nói thẳng với Tona về suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ, cảm xúc của cậu trở nên lộn xộn do sự nhiệt tình của Tona.

Cuối cùng, khi Cố Phi chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình, cậu bất ngờ nhìn thấy Lý Hàn Uy bước vào quán, ở phía sau Tona bước đến, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt của Cố Phi, nụ cười đó chứa đựng sự giận dữ.

"Phi... Anh sao vậy, có vấn đề gì sao?" Tona thấy sắc mặt Cố Phi đột nhiên trắng bệch, vẻ mặt như hoảng sợ thứ gì đó, có chút lo lắng hỏi.

Cố Phi chưa kịp nói gì, Lý Hàn Uy đã kéo một chiếc ghế từ bàn khác đến ngồi ngay bên cạnh Cố Phi.


Toan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cố Phi hỏi, "Phi, người này là... là bạn của anh à?"

Cố Phi cảm nhận được làn hơi lạnh từ phía bên cạnh đang lan tỏa đến, không dám quay đầu nhìn về phía Lý Hàn Uy, "...Ừ."

Tona cảm thấy người đàn ông trước mặt rất quen thuộc, nhưng cô không thể nào nhớ ra rằng người này chính là thủ lĩnh nổi tiếng của Thượng nguyệt Bang.

Lý Hàn Uy cười dữ tợn, lửa trong lòng đang bùng cháy, chỉ sau một thời gian ngắn mà hai người này đã trở nên thân thiết như vậy, người phụ nữ này còn dám gọi Cố Phi là 'Phi' nữa.

Lý Hàn Uy vừa định quay đầu để nói chuyện, Cố Phi đột nhiên đứng dậy, "Na Na, tôi đi vệ sinh một chút, lát sẽ quay lại ngay."

"Vâng, được ạ." Tona gật đầu.

Mặt Lý Hàn Uy đen hơn cái đít nồi, từ 'Na Na' của Cố Phi phát ra vừa rồi hẳn đã kích hoạt dây thần kinh nào của hắn.

Trong lúc này, ở trong nhà vệ sinh, Cố Phi hoảng sợ không biết phải làm gì, mờ mịt đứng ngây ngốc bên trong. Cậu lén lút gặp Tona chỉ để tránh Lý Hàn Uy, nhưng không ngờ...

Nhớ lại khuôn mặt u ám của Lý Hàn Uy hồi nãy, Cố Phi cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hình ảnh bị Lý Hàn Uy nhục nhã ở đảo XX lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí cậu.


Cố Phi muốn lén trốn từ cửa sau quán cà phê, nhưng nghĩ đến việc Tona sẽ cô đơn ở lại trong quán chờ cậu, nếu cô trở về kể lại hết mọi chuyện cho bố của mình, chắc hẳn mang đến nhiều phiền toái không cần thiết.

Suy nghĩ kỹ, Cố Phi trước tiên làm dịu bớt nhịp tim, cắn răng bước ra khỏi nhà vệ sinh một lần nữa. Ở Mỹ, Thượng Nguyệt Bang và Hồng Viêm Đường có thể coi nhau là ngang hàng, Lý Hàn Uy chắc chắn không dám hành động lỗ mãng trước mặt cậu.

Thực ra, Cố Phi không sợ danh tiếng và quyền lực của Lý Hàn Uy, điều cậu sợ nhất là thủ đoạn Lý Hàn Uy luôn dùng để đối phó với mình.

Đê tiện hạ lưu...

Trở lại vị trí ngồi, Cố Phi phát hiện Tona đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại Lý Hàn Uy một mình ngồi trên ghế, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía cậu. Cố Phi có chút hoảng hốt, vì cậu không biết Lý Hàn Uy đã dùng cách gì để đuổi Tona rời đi.

"Đứng đó làm gì! Bước tới đây ngồi xuống ngay!" Giọng điệu ra lệnh uy nghiêm không cho phép từ chối, Lý Hàn Uy nhìn Cố Phi một cách lạnh lùng.

"Nếu... Nếu cô ấy đi rồi, tôi cũng không còn lí do nào phải ở lại đây nữa, tôi xin... xin phép đi trước." Cố Phi nói xong, liền quay người chuẩn bị rời khỏi.

Lý Hàn Uy cười lạnh một tiếng, sau đó đặt điện thoại của mình thật mạnh lên bàn.

Chỉ mới đi được vài bước, Cố Phi đột nhiên nghe thấy phía sau phát ra âm thanh.

"Thích không?"

"Ưm... thích..."

"Muốn tiếp tục không?"


"Muốn..."

_________________________

"Ừm... Ah... ừm... Aaah... đau quá... Hức..."

Âm thanh 'vui vẻ' trong điện thoại vang lên, nghe có vẻ cực kỳ cuốn hút.

Bước chân của Cố Phi đột ngột dừng lại, âm thanh bên trong không cần phải đoán cũng biết là của ai. Trong một khoảnh khắc, Cố Phi cảm thấy tay chân mềm nhũn, thậm chí ngay cả đứng cũng không vững.

Nhìn Cố Phi xấu hổ ngoan ngoãn trở lại ghế ngồi, Lý Hàn Uy kìm nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Tôi nói cậu khi nào trở lại thì liên lạc với tôi ngay, cậu mẹ nó xem lời nói của tôi là cái gì?"

"Tôi quên mất." Cố Phi nói cho qua chuyện.

"Quên mất? Chỉ vì muốn hẹn hò với cô gái này à?"

Cố Phi không nói gì, chỉ ngồi yên trên ghế. Bởi vì cậu sợ Lý Hàn Uy sẽ lại nổi giận vì một lời nói của mình.

Nhìn thấy Cố Phi lại một lần nữa coi hắn như kẻ xa lạ, Lý Hàn Uy trở nên điên cuồng, giọng nói cũng theo đó lớn lên: "Cậu không phải là thích đàn ông sao? Làm sao lại nảy ra ý định với phụ nữ đột ngột như vậy? Có phải là vì bị người ta chơi cho đã rồi, giờ muốn tìm người khác chơi lại?"

Vừa dứt lời, Cố Phi liền ném cốc cà phê vào mặt Lý Hàn Uy, nước trực tiếp hất lên khuôn mặt đang tức giận đến biến dạng của người đối diện, lớn tiếng hét: "Anh dám nói thế với tôi?"

Cà phê theo những đường nét cứng rắn của khuôn mặt Lý Hàn Uy chảy xuống, Lý Hàn Uy không bao giờ nghĩ đến Cố Phi sẽ hành động như vậy, dám ném cốc cà phê lên mặt hắn, trong thoát chốc ngơ ngác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận