Ở cửa hàng thực phẩm, Thẩm Tiêu mua 15 chai nước suối, 3 gói bánh quy nén quân dụng và 1 gói thanh năng lượng.
Bởi vì những thứ này được mua trong một cửa hàng, chủ cửa hàng cuối cùng đã giảm giá cho cô và cho cô dư ra 20 tích phân để mua một con dao găm.
Sau đó vẫn còn lại 8 tích phân, cô đổi lấy một gói bột thuốc độc đề phòng bất trắc.Sau khi mua xong những thứ này, Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, ấn nút đi đến bản đồ tiếp theo.Mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt Thẩm Tiêu là bãi cát vàng vô tận.
Mặt trời trên đầu có chút chói mắt, Thẩm Tiêu nheo mắt lại, quay đầu nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng bên cạnh một cây xương rồng, và ngoài cô ra thì còn có sáu người khác xung quanh.Đây chính là đồng đội mới của cô, nhưng hi vọng có thể nghe ngóng được thông tin mở cửa hàng từ trong bản đồ này……Các đồng đội mới đều đội khăn trùm kín đầu và mặt, nhất thời không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của họ, chỉ có thể xác định giới tính của họ dựa trên hình dạng cơ thể, bọn họ có năm nam và một nữ.Sự xuất hiện của Thẩm Tiêu khiến sáu người đó nhìn về phía cô, ánh mắt của hai người đàn ông trong đó lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt và thân thể của cô, ánh mắt quan sát đó khiến cô có chút không thoải mái.Thẩm Tiêu kiềm chế biểu hiện của mình, bắt chước theo họ, cởi áo khoác ra che đầu với mặt lại.
Có thứ gì đó cản tầm nhìn của những ánh mắt tò mò đó, cô cảm thấy cả người dễ chịu hơn một chút.“Xem ra người đã đến đủ rồi.” Người đàn ông có vóc dáng vạm vỡ nhất trong bảy người họ nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, có lẽ bây giờ chúng ta đang ở trên sa mạc, cụ thể là nơi nào thì vẫn chưa biết được.
Muốn sống sót kiếm tích phân thì phải nhanh chóng ra ngoài.
Tôi nói thẳng, mất lòng trước, được lòng sau, mọi người muốn làm gì tôi không cần biết, nhưng trên con đường đồng hành này, tôi không muốn có người nào đó lén lút giở trò sau lưng, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên xử người đó.”Nghe đến đây, Thẩm Tiêu lặng lẽ quan sát những người khác, thấy mặt họ đều bị che lại bởi lớp khăn, không nhìn rõ được thần sắc, đột nhiên cô hiểu ra những người ở đây hoàn toàn khác với những người trên đảo hoang, trông mọi người như một tập thể, nhưng thực tế thì phòng bị lẫn nhau.“Tôi cũng nghĩ như thế.” Một người đàn ông khác lên tiếng đồng ý.Có anh ta phụ họa thì những người khác cũng đều biểu hiện điều quan trọng nhất là rời khỏi đây, về điểm này thì xem như là đã thống nhất.Người đàn ông vạm vỡ nhìn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói: “Lúc nóng nhất sắp qua rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.
Mọi người có thông tin gì khác về bản đồ này không? Chúng ta chia sẻ với nhau.”“Thông tin mà tôi mua được chỉ có bốn chữ “Đại Chu, sa mạc”.
Có người đáp lại.“Tôi cũng thế.”“Mọi người đều mất 20 tích phân để mua, chắc đều giống nhau cả.”Thấy không có thông tin thừa, người đàn ông vạm vỡ cũng không thất vọng, anh ta chỉ tiện miệng hỏi, có thì tất nhiên là tốt, mà không có thì cũng bình thường.Anh ta đã cắm một cây gậy dưới ánh nắng mặt trời và đánh dấu vào đỉnh bóng.
Chờ hơn mười phút, bóng của thanh gỗ chuyển động, anh ta lại đánh dấu vào bóng mới, sau đó nối hai dấu bằng một đoạn thẳng và vẽ một đường thẳng đứng giữa chúng.
Anh ta chỉ chỉ về phía của đường thẳng đứng đối diện với mặt trời, nói: “Chúng ta nhất định phải xác định được phương hướng tốt, tôi đề nghị là đi hướng Bắc, mọi người thấy thế nào?”Trong lòng mọi người đều rất rõ, sa mạc này vô tận, lại không có cách nào xác định được có còn trên mặt đất hay không, ai cũng không biết được biên giới ở đâu, chọn phương hướng chẳng qua chỉ là nhắm mắt xem vận may mà thôi.Sau khi xác định xong phương hướng, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Thẩm Tiêu thấy vậy, cũng kéo kéo cái áo trên đầu, che ánh mặt trời chiếu vào mắt rồi đi theo họ.Con đường mà họ đi không phải là con đường đi thẳng về hướng Bắc, mà họ chọn chọn một cồn cát có hướng chung về phía Bắc, leo lên cồn và đi dọc theo sườn cồn.Không có đối tượng tham chiếu đặc biệt rõ ràng trong sa mạc.
Nếu chỉ đi trên một đường thẳng, ngược lại sẽ dễ bị lạc đường.
Đi bộ dọc theo cồn cát sẽ tốt hơn nhiều.
Mặc dù sẽ có sự lệch hướng, nhưng ít nhất sẽ không bị xoay vòng tại chỗ mà không biết.Thẩm Tiêu biết rằng đi bộ trong sa mạc sẽ vất vả hơn bình thường, nhưng thực sự bây giờ leo lên những đụn cát vẫn khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Mỗi lần giẫm chân xuống, cát sẽ lún xuống, tiêu tốn nhiều sức lực hơn đi bộ bình thường, cô đã thở dốc sau khi leo lên đụn cát đầu tiên.
Ngoài ra, cơ thể cô còn phải chịu ánh nắng nóng như thiêu đốt, lưng và trán cô chảy đầy mồ hôi, chỉ trong chốc lát, đôi môi cô đã khô ráp rồi.Chống lại ý muốn liếm môi của mình, Thẩm Tiêu cố gắng hết sức để không nghĩ đến nước trong ba lô của mình.
Nước của cô có hạn, nhất định phải uống có kế hoạch.
Nếu như thấy khát thì uống thì sợ là cô không ra khỏi được cái sa mạc này..