Từ Khiêm không thể ngồi đợi trong xe được nữa, lập tức mở cửa xuống xe.
Anh dựa người bên cửa xe, hai đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhưng lại không nhen lửa.
Ngu Dao mới vừa mở cửa xuống tầng, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, dựa thân người lên cửa kính xe, ánh đèn đường vàng quất ánh sáng lên trên có thể người đó.
Hình ảnh đó, thật khó để dùng từ ngữ nào hình dung được sự hài hòa của nó.
Từ Khiêm chưa bao giờ được cho là người đàn ông ôn hòa cả, Ngu Dao hiểu điều này hơn bất kì ai.
Tuy nhiên, lúc này Ngu Dao lại thấy được cụm từ đó trên thân người đàn ông này.
Có thể do cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, Từ Khiêm khẽ ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Ngu Dao đang nhìn mình quyến luyến, anh giơ cao tay vẫy vẫy với cô.
Ngu Dao chú ý hai bên làn đường không có chiếc xe nào đi ngang qua, sau đó mới nhanh chóng chạy sang.
"Sao anh lại tới đây?" Chẳng phải anh ta lúc này đang ở thành phố Bạch Sa hay sao?
Con ngươi Từ Khiêm lãnh đạm đối diện với cô, "Tới thăm em một chút." Đây là lời nói thật.
Từ khi biết được Tôn Quân Trác và Chương Minh ra tay với cô sau lưng anh, ý nghĩ đầu tiên của Từ Khiêm chính là muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô.
"Tới chỗ khác đi." Cô vẫn luôn thấy sợ hãi, từ lúc trở về vẫn luôn đắp chăn khóa mình ở trong phòng không ra ngoài.
Mặc dù cô biết Từ Khiêm không có tội, nhưng từ sau lần đó khi còn ở thành phố Bạch Sa đã khiến cô biết rõ ràng phải để người đàn ông này tránh xa ra khỏi cuộc sống của mình.
Thế nhưng thực tế cũng không thể phát triển theo hướng đi như cô mong muốn được.
"Ở đây thì sao?"
"Tới đường Hương Giang đi." Ngu Dao nói tới một địa điểm.
Đường Hương Giang được xem như là tuyến đường chính của thành phố C (thành phố Côn). Nơi này tương đối náo nhiệt, là trung tâm của khu chợ lớn, xung quanh có nhiều quán cơm và quán trà ngon.
Gần đây vì sự việc xảy ra trong nhà nên Ngu Dao rất mê uống trà. Cô vốn định tìm một quán cà phê, nhưng lại bị Từ Khiêm kéo lại.
Hai người đến một quán trà gần nhà.
Phòng thưởng trà nằm trên một nơi không hẳn là bắt mắt trên đường Hương Giang, nếu không phải là người tinh mắt thì sẽ không biết được ở thành phố C có một phòng trà mang phong cách cổ xưa đến vậy. Mà khi nãy nhìn thấy Ngu Dao, Từ Khiêm liền phát hiện vành mắt của cô thâm đen lại, rõ ràng đang trong trạng thái ngủ không ngon giấc.
Hai người bao riêng một phòng, nhân viên phục vụ đốt huân hương riêng cho hai người, hỏi xem họ muốn uống loại trà gì?
Trong phòng bao, trên một tấm Tatami (một loại chiếu của Nhật) có một cái bàn trà nhỏ, hai người cởi giày, ngồi trên tấm Tatami kia.
Những tấm Tatami bên cạnh đặt một cái ghế cao đối diện với bàn trà, có lẽ là để cho những thương nhân bàn chuyện làm ăn ngồi.
Từ Khiêm gọi cho mình một bình Đại Hồng Bào, cho Ngu Dao một bình trà hoa Oải Hương.
"Trà hoa?" Ngu Dao còn chưa bao giờ được nếm thử Đại Hồng Bào đâu đấy.
"Trợ giúp cho giấc ngủ."
"À."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng hai bình trà lên.
Trà hoa không cần phải làm rườm rà, Đại Hồng Bào thì ngược lại, cần rất nhiều bước phức tạp. Sau khi làm xong tất cả, nhân viên phục vụ dâng trà đã pha xong cho Từ Khiêm, sau đó lui ra khỏi phòng như đã được hẹn trước.
Mùi thơm đậm đà của Đại Hồng Bào cuối cùng vẫn không thể bù lại được với mùi của vị trà hoa Oải Hương và huân hương.
Cả phòng tràn ngập mùi hương hoa khiến Ngu Dao có chút buồn ngủ, cô chống lại cái đầu đang choáng váng, uống một ngụm trà, "Sao anh lại tới đây?"
"Điều này có quan trọng không?"
"Rất quan trọng?"
"Chỉ tới thăm em một chút thôi, chỉ đơn giản vậy thôi." Anh không nói gì nữa. Đến thành phố C cũng chỉ để thăm cô mà thôi.
Ngu Dao đã rất lâu không có một giấc ngủ ngon lành rồi, giờ phút này mùi thơm của huân hương tràn ngập khắp căn phòng, cô dần thấy buồn ngủ, cả người cô nằm úp hẳn lên mặt bàn, dường như miệng còn lảm nhảm điều gì đó, nhưng Từ Khiêm lại không nghe rõ, anh đi tới gần, lúc này mới nghe rõ Ngu Dao nói gì.
"Tới thăm tôi để làm cái gì? Cha tôi bị người ta hãm hại, tố cáo ông nhận hối lộ, bây giờ còn chưa được thả ra. Hôm nay khi cùng mẹ đi thăm ông, nhìn khuôn mặt tang thương của ông, đã không giống như người cha khí phách của ngày trước nữa rồi."
Ngu Dao không mở mắt, dựa vào cảm giác của bản thân cầm lấy chén trà, hớp một ngụm, tiếp tục lầm bầm, "Đồng Hâm cũng không có cách cứu cha tôi ra.Từ nay về sau phải làm sao đây?"
Từ sau khi về nhà, hai người đã lần tìm tất cả các địa chỉ, vẫn không tìm được người đưa đồ tới là ông chủ Nhuệ Thần kia. Đồng Hâm nói cho cô biết, nếu vẫn không tìm được người đó, thì việc Ngu Thế Minh nhận hối lộ sẽ cấu thành tội danh chính thức.
Vậy thì sẽ không còn là chuyện của bên tổ điều tra nữa, mà sẽ được chuyển giao toàn bộ cho bên cục chống tham ô. Lúc đó sẽ không còn gì có thể cứu vãn nữa.
Sau khi biết được những điều này, Ngu Dao giống như phát điên lật đi lật lại những món đồ kia.
Thế nhưng những nơi trong nhà có thể nhiều tới đâu? Có thể có những chỗ nào đây?
Từ Khiêm thấy trước mắt Ngu Dao lòa xòa mấy sợi tóc, anh vén những sợi tóc đó ra sau tai cho Ngu Dao, cả khuôn mặt của Ngu Dao rõ ràng hơn dưới ánh đèn.
Khuôn mặt của cô ửng hồng, giống như vừa bước ra từ phòng tắm. Một tay chống một bên má, một tay nắm chặt chén trà, lông mi thật dài giống như cây quạt được xòe ra, trông thật đẹp.
Từ Khiêm nhìn có phần si mê.
Lúc trước, rốt cuộc anh đã ăn nhầm phải thứ gì mà bỗng nhiên lại hi vọng cô hi sinh tủy cứu Quý Tinh kia chứ?
Cho nên mới khiến Chương Minh và Tôn Quân Trác lợi dụng sơ hở, mới khiến Ngu Dao khổ sở như bây giờ.
"Tại sao lại không tới tìm tôi?" Từ Khiêm nhẹ nhàng nói.
Âm thanh lúc này, Ngu Dao không thể nghe được, cô khẽ hé môi, lại nhấp một ngụm trà.
Từ Khiêm biết mấy ngày nay cô nhất định đã không được ngủ ngon giấc, cho nên mới ngủ luôn ở phòng trà, anh cởi áo khoác của mình đắp lên lưng Ngu Dao, bản thân ngồi lên chiếc ghế gần đó, tự uống bình Đại Hồng Bào của mình.
**
Diệp Tử Mặc đến thành phố C, không gọi điện báo cho Ngu Dao biết, anh quyết định cho Ngu Dao một sự bất ngờ.
Từ sau khi trở về nhà, ngoại trừ nói với nhau những chuyện quan trọng, hai người cũng rất ít khi liên lạc với nhau, anh xin được địa chỉ nhà Ngu Dao từ chỗ của Thạch Hâm, quyết định thẳng tiến tới nhà cô.
Thành phố C vào buổi tối hơi lạnh, may mắn Diệp Tử Mặc mang theo ít quần áo dày, anh mặc áo khoác, đi ra nhà ga, tiện tay vẫy một chiếc taxi, chuẩn bị tới nhà Ngu Dao.
Nào biết, đến khi nói với tài xế nơi muốn đến, tất cả đều từ chối, cuối cùng may mắn được một vị tài xế già tốt bụng chở anh đi.
Sau khi Diệp Tử Mặc lên xe, nhìn thời gian thì đã chín rưỡi tối rồi.
Nếu như theo thói quen thì chắc hẳn Ngu Dao vẫn chưa ngủ, anh liền gọi điện cho cô.
Khi Từ Khiêm đang uống trà liền nghe thấy tiếng rung, cẩn thận lắng nghe, hóa ra là điện thoại của Ngu Dao, anh đến bên cạnh Ngu Dao, mở túi xách của cô, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Diệp Tử Mặc.
Từ Khiêm nở nụ cười lạnh (-_-), sau đó ngắt cuộc gọi.
Diệp Tử Mặc ngồi trên xe, nghe thấy giọng nữ thánh thót truyền đến, anh vẫn không từ bỏ tiếp tục gọi lại cho Ngu Dao.
Từ Khiêm nhìn điện thoại, vẫn là Diệp Tử Mặc, ngắt cuộc gọi lần nữa, sau đó tiện tay ngắt nguồn, ném lên trên bàn.
Ngẩng đầu liếc mắt, lại tiếp tục bò tới bên cạnh tấm Tatami nơi Ngu Dao đang nằm trên bàn trà nghỉ ngơi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Diệp Tử Mặc lại được nghe thấy giọng nói thánh thót lần nữa của nữ nhân viên tổng đài, "Số điện thoại này hiện đang tắt máy", cúp điện thoại, lại gọi lại lần nữa, cuối cùng vẫn tắt máy.
Anh không có máy bay riêng như nhà của Ngu Dao, đành phải nhờ Thạch Hâm đưa qua.
Lúc này, Thạch Hâm đang bị Cảnh Húc Nghiêu quấn lấy không tha