Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Hãy thả tôi ra." Giọng điệu Thạch Hâm vô cùng bất mãn nói.

Hôm nay sau khi tan tầm, Cảnh Húc Nghiêu nói đưa Thạch Hâm đi ăn cơm, Thạch Hâm liền theo hắn ta lên xe. Nào ngờ kẻ này lại dẫn cô về nhà mình.

Cảnh Húc Nghiêu nói ăn đồ ăn bên ngoài đến chán ngấy rồi, muốn về nhà mình làm, cho nên tự tay làm cho Thạch Hâm một bữa tiệc lớn.

Ăn xong, Thạch Hâm muốn về nhà, Cảnh Húc Nghiêu lại không có ý để cô đi, vẫn quấn lấy cô, nói sẽ dạy cô vẽ, để buổi tối cô ngủ lại ở nhà hắn.

Thạch Hâm vừa nghe vậy đương nhiên không vui. Lần trước, hồi bị Cảnh Húc Nghiêu lừa khi còn ở thành phố Giang Ninh vẫn còn rõ ràng như ban ngày, lần này Thạch Hâm còn tin tưởng hắn nữa thì mới là lạ.

"Có điện thoại, anh thả tôi ra." Điện thoại của Thạch Hâm để ở trên bàn ăn cơm trong phòng khách, còn cô lại đang bị Húc Cảnh Nghiêu vây ở trong thư phòng.

Lúc này Cảnh Húc Nghiêu đang vây lấy người con gái trong lòng mình, đầu chôn trên cổ của cô, "Đừng để ý đến nó." Trời tối muộn thế này rồi, vậy mà có kẻ vẫn không tức thời quấy rầy đến hai người họ.

Thạch Hâm không vui, cô giãy dụa thân mình, muốn tránh thoát cái ôm của người đàn ông này, không ngờ càng giãy càng chọc cho dục hỏa của cái người này lớn hơn, tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên, "Thạch Hâm, em cử động thêm nữa, tôi liền ném em lên giường luôn đấy."

Thạch Hâm vừa nghe vậy lập tức ngừng lại, vẻ mặt nịnh nọt, nói, "Muộn như vậy còn gọi điện tới chắc chắn có việc gấp." Cô cố gắng thuyết phục người đàn ông này buông mình.

"Đi đi." Khuôn mặt Cảnh Húc Nghiêu buồn rầu, đành phải buông người trong ngực ra, để cho cô đi nghe điện thoại.

Thạch Hâm chạy tới phòng ăn, nhìn thấy màn hình hiện lên số của Diệp Tử Mặc, cô liền nghe điện, "Tử Mặc?"

"Thạch Hâm, cô có liên lạc được với Dao Dao không?"

"Sao vậy?" Thạch Hâm cảm thấy kỳ quái.

Diệp Tử Mặc đã có thông tin địa chỉ của Ngu Dao ở thành phố C do cô đưa, cô còn tưởng rằng hiện giờ hai người này đã phải gặp nhau rồi chứ.

"Tôi gọi điện thoại cho Dao Dao, nhưng điện thoại của cô ấy vẫn không có người bắt máy, cuối cùng còn tắt điện thoại đi nữa." Diệp Tử Mặc có phần lo lắng cho Ngu Dao nói.

Anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả.

"Có thể hết pin rồi."

"Không thể nào. Cô ấy luôn mang theo sạc dự phòng bên người mà."

Đây là thói quen nho nhỏ của Ngu Dao, cô có chứng cuồng điện thoại di động, khi nào điện thoại sạc chưa được 100% thì sẽ cảm thấy khó chịu, mỗi lần hai người đi chơi với nhau, Ngu Dao nhất định sẽ sạc đầy pin hơn nữa còn mang theo sạc dự phòng đã được nạp đầy mới an tâm được.

"Đợi lát nữa tôi gọi điện cho cô ấy xem thế nào."

"Được. Đã làm phiền rồi, Thạch Hâm."

"Đừng khách sáo như vậy." Thạch Hâm nói xong liền ngắt điện thoại.

Cô tìm số của Ngu Dao, gọi cho Ngu Dao một cuộc, quả nhiên điện thoại đang trong tình trạng tắt máy, cô lại gọi cho Ngu Dao qua tin nhắn thoại Wechat, hi vọng đến khi mở máy thì tin nhắn này sẽ được gửi tới.

Thạch Hâm liên tục gọi cho Ngu Dao mấy cuộc điện thoại, vẫn đều trong tình trạng tắt máy, sự việc cấp bách, cô chỉ có thể gọi về máy ở nhà cho Ngu Dao.

Cô có số máy riêng của nhà Ngu Dao mà.

Sau khi Ngu Dật Thần đi học và tan học về, phát hiện chị gái của mình không có ở nhà, thấy Tuệ Nhàn đã uống thuốc đi nghỉ ngơi rồi, cậu liếc mắt thấy bà đã ngủ tương đối an ổn, liền mở đèn ngủ cho bà, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, vừa tới phòng khách thì điện thoại trong nhà liền vang lên.

"A lô."

"Dật Thần, chị là Thạch Hâm." Thạch Hâm nghe điện thoại thấy là tiếng của đàn ông liền đoán là Ngu Dật Thần.

Ngu Thế Minh hiện đang bị tạm giam, đàn ông trong nhà đương nhiên chỉ có mình Ngu Dật Thần.

"A, là chị Thạch Hâm. Đã trễ vậy rồi, có chuyện gì không ạ?" Ngu Dật Thần vừa nghe thấy là Thạch Hâm, vô cùng lễ phép chào hỏi cô.

Cậu liếc qua đồng hồ trong phòng khách, bây giờ đã hơn mười giờ rồi, vậy mà cô lại gọi điện đến đây, có phải chị của cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không.

"Dật Thần, chị em đâu? Sao điện thoại của cô ấy lại tắt?"

"Hả? Tắt điện thoại?" Ngu Dật Thần ngạc nhiên khi nghe thấy điện thoại của Ngu Dao trong tình trạng tắt máy.

Chị của cậu là một kẻ cuồng điện thoại di động, điện thoại luôn trong trạng thái mở 24/24, lúc nào cũng được sạc đầy điện.

"Đúng vậy. Chị gọi cho cô ấy mấy lần vậy mà toàn tắt máy."

"Chị ấy không có ở nhà. Khi em đi học về thì đã không thấy đâu rồi." Ngu Dật Thần luống cuống, điện thoại của chị cậu sao có thể tắt máy đột ngột được? "Chị của em sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không đâu, em đừng nghĩ lung tung. Vậy để chị gọi lại cho cô ấy thử xem, chắc là hết pin thôi." Thạch Hâm an ủi.

Ngu Dao cảm thấy cổ của mình hơi nhức mỏi, cô mơ hồ mở mắt, lúc này mới phát hiện không phải đang ở nhà mình, trong chốc lát liền nhớ ra mình và Từ Khiêm cùng đi uống trà, sao tự dưng cô lại ngủ ở đây thế này?

Cô vừa nắn bóp cái cổ căng cứng vừa ngồi dậy, liếc mắt nhìn bốn phía, vậy mà lại không thấy bóng dáng Từ Khiêm đâu.

Người đàn ông này sẽ không phải nhân lúc cô đang ngủ mà ném lại cô ở nơi này đấy chứ.

Còn đang nghi hoặc, cô muốn đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, còn chưa đi tới cửa thì bỗng nhiên cửa phòng bao mở ra.

"Ồ, tỉnh rồi." Từ Khiêm vừa ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

Ngu Dao nắn bóp cánh tay phải vừa được chưng dụng làm gối ngủ của mình, "Tại sao tôi lại ngủ ở chỗ này?"

"Em mệt quá." Từ Khiêm giải thích.

Ngu Dao gật đầu, cô cũng biết nhất định mình đã quá mệt mỏi, có lẽ là do tác dụng khi được uống trà an thần liền ngủ một chút.

"Không còn sớm nữa, để tôi đưa em về."

"Mấy giờ rồi?" Lúc này Ngu Dao mới nhớ ra mình từ nhà đi đến đây.

Từ Khiêm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Mười giờ rưỡi."

"Cái gì? Đã trễ thế rồi." Ngu Dao ngạc nhiên.

Ngu Dao nhanh chóng cầm túi xách của mình, cùng người đàn ông bên cạnh ra khỏi phòng trà.

Trong xe.

"Ngu Dao." Từ Khiêm suy tính xem làm thế nào để mở miệng nói về chuyện cha của cô.

"Gì?"

"Em..."

Từ Khiêm còn chưa nói hết lời, thì liền bị Ngu Dao ngắt lời, "A, sao điện thoại của tôi lại tắt thế này?" Sau đó mở máy lên.

Lúc này sóng điện thoại và kết nối internet đã được khôi phục lại, điện thoại của Ngu Dao lập tức vang liên hồi, toàn là tin nhắn thoại Wechat.

Có của Thạch Hâm, cả Ngu Dật Thần, còn cả của Diệp Tử Mặc.

"Tử Mặc?" Ngu Dao khẽ gọi một cái tên.

"Gì?" Từ Khiêm còn tưởng rằng cô đang nói với mình, khi nãy nghe không rõ.

Ngu Dao cất điện thoại đi, "Không có gì. Vừa rồi anh định nói chuyện gì với tôi?"

"Ngu Dao, chuyện của cha em...?"

"Sao anh lại biết chuyện của cha tôi?" Ngu Dao vừa nghe thấy Từ Khiêm nhắc tới chuyện của Ngu Thế Minh liền lập tức cảnh giác.

Theo lý thuyết, Ngu Thế Minh hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn điều tra, chưa tới cấp độ kia, làm sao Từ Khiêm lại biết được.

"Chuyện của cha tôi có liên quan đến anh?" Ngu Dao dám cam đoan điều này là thật.

Từ Khiêm liếc mắt nhìn Ngu Dao, thấy sắc mặt của cô rất khó coi, dường như đang nghẹn tức vô cùng, "Không hoàn toàn."

Nếu không vì mình thì Chương Minh và Tôn Quân Trác cũng sẽ không tìm được tư liệu về Ngu Dao, từ đó sẽ không hãm hại Ngu Thế Minh.

"Vậy tức là có?" Ngu Dao gắt gỏng hỏi. "Tại sao anh phải làm như vậy?"

Ngu Dao hoàn toàn không ngờ điều này là sự thật.

Cô vẫn cho rằng chuyện của Ngu Thế Minh là do có người hãm hại, thế nhưng hoàn toàn không ngờ tới là cố ý làm như vậy. "Vì để tôi quyên tủy sống?"

Từ Khiêm không nói gì, hiện giờ anh có nói cái gì thì Ngu Dao cũng sẽ không tin.

"Anh không nói gì, chính là đang thừa nhận?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui