"Diệp Tử Mặc, anh nói gì đó!" Ngu Dao hét lớn tên anh.
Anh vừa nói gì?
Anh đã nói buổi tối cô ngủ với Từ Khiêm?
Câu đó ai nghe thấy cũng sẽ thấy tức giận huống gì là Ngu Dao.
"Anh vừa nói gì thì em còn rõ hơn anh!" Diệp Tử Mặc hoàn toàn không cho mình có gì sai.
Anh đã nói từ trước với Ngu Dao, đừng có tiếp xúc nhiều quá với Từ Khiêm, anh không thích, nhưng Ngu Dao lại không nghe. Cô sau đó vẫn gặp người tên Từ Khiêm ấy, vẫn hẹn người đàn ông đó ra ngoài gặp mặt.
Cô làm chuyện gì cũng chẳng với với anh.
Điều này làm Diệp Tử Mặc trong lòng không thoải mái vô cùng.
Đổi lại thì người đàn ông nào cũng đều không thích bạn gái không nghe lời mình như vậy thôi.
Ngu Dao không muốn cãi cọ tiếp với anh, cô bước nhanh tới trước mặt Diệp Tử Mặc, nắm áo anh, nói: "Anh ra ngoài cho em!"
Sau đó cô mở cửa, nhốt Diệp Tử Mặc ở ngoài.
Ngu Dật Thần nhìn hai người khắc khẩu, cậu chẳng thể nói chen vào, chỉ có đứng nhìn bọn họ ầm ĩ. Mãi tới khi Ngu Dao đẩy Diệp Tử Mặc ra cửa, cậu mới mở miệng: "Chị, chị làm vậy thật quá đáng!"
Không quá sao?
"Anh Tử Mặc lo cho chị cả đêm nên nói chuyện có hơi khó nghe, về tình cảm có thể tha thứ."
Ngu Dật Thần căn bản không cảm thấy Diệp Tử Mặc có lời nào quá phận, không hiểu sao Ngu Dao lại bùng phát như vậy.
"Em biết gì! Xéo về ngủ cho chị!"
Lần đầu tiên Ngu Dao lớn tiếng như thế với Ngu Dật Thần.
Cô vẫn luôn chiều chuộng đứa em trai này, thương yêu hết mực, bình thường sẽ không để cậu làm việc gì nặng nhọc, làm sai chuyện gì cũng là cô nhận lỗi với bố mẹ. Đêm nay cô đã phát hỏa với cậu em này.
"Ngu Dao, chị nghĩ chị sao chứ? Chính chị buổi tối ra ngoài với một gã đàn ông xa lạ, chị còn có lý không?" Tính khí Ngu Dật Thần không tốt.
Cậu là con trai duy nhất trong nhà nên đương nhiên rất được nuông chiều.
Từ nhỏ đến giờ, mỗi lúc khó chịu, cậu toàn kêu thẳng họ tên. Sau này hiểu chuyện, cậu rất ít khi kêu tên của Ngu Dao.
Nghe em trai nói mình như vậy, Ngu Dao không muốn nói gì, chỉ liếc nhìn Ngu Dật Thần một cái rồi đi về phòng mình.
Thấy chị chẳng nói gì, ban đầu Ngu Dật Thần định đi theo tranh cãi mộttrận nhưng rồi đột nhiên nhớ ra Diệp Tử Mặc còn ở ngoài cửa nên cậu vội vàng đi mở cửa, nhìn ngoài hành lang đã không còn bóng dáng Diệp Tử Mặc.
Bị Ngu Dao đuổi khỏi cửa, lúc này Diệp Tử Mặc lập tức lao xuống lầu như ngọn gió, đi tìm người đàn ông kia.
Từ Khiêm sau khi bị Ngu Dao tát một cái đã đứng giữa đường rất lâu mới quay trở vào xe.
Theo lý thuyết, với tính tình của mình, anh sẽ không đuổi theo, nhưng khi nhìn bóng dáng Ngu Dao chạy trốn trong đêm, trong lòng anh bỗng thoáng xúc động.
Anh lên xe rồi liền khởi động xe , đi theo sau cô cho tới khi cô trở về nhà an toàn và lên lầu.
Từ Khiêm ngồi trong xe hút một điếu thuốc. Hút hết điếu thuốc, anh đang định khởi động xe thì có người gõ vào cửa xe. Anh nhìn thoáng qua người ngoài cửa nhưng hóa ra là bạn trai của Ngu Dao.
Anh mở cửa xuống xe, khóe miệng dâng lên ý cười nhạt. Anh đang định chào hỏi thì không ngờ gã trai này đã tung một đấm.
Khả năng phản ứng của Từ Khiêm một chút cũng không có, cứ như vậy bất thình lình lãnh ngay một quyền.
Anh lau khóe miệng, có chút đau. Anh đứng dậy.
"Cậu có ý gì đây?"
Gã trai này vô duyên vô cớ lại đấm mình một đấm.
"Về sau tránh bạn gái tôi ra một chút!" Diệp Tử Mặc không có chút sợ hãi.
Những lời này anh ta đã muốn nói với Từ Khiêm từ lâu, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội, còn đấm được người đàn ông này một cú.
Anh ta thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Từ Khiêm vốn định đánh trả, nhưng anh đã nhìn rõ người đang từ trong tiểu khu đi ra. Anh làm bộ ra dáng đang rất đau đớn vì bị đánh, cong người dựa vào xe, như thể đứng dậy không nổi.
Thấy bộ dạng anh như vậy, khỏi phải nói trong lòng Diệp Tử Mặc vui vẻ cỡ nào.
Anh ta vung nắm tay lên, tiến lên một bước, túm lấy vạt áo người đàn ông.
"Sau này còn để tôi thấy anh quấy rầy bạn gái tôi, thấy lần nào, tôi đánh lần đó."
Nói xong, đang định đấm anh một cú nữa thì chợt nghe phía sau có giọng nói vang lên.
"Diệp Tử Mặc, anh dừng tay lại!"
Giọng nói đó là của Ngu Dao.