Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Editor: Dế Mèn

Tôn Quân Trác liếc sang Cảnh Húc Nghiêu, ánh mắt tựa hồ dò hỏi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Cảnh Húc Nghiêu sao biết được?

Nếu biết anh cũng đã không mơ hồ như vậy.

Lúc ở Bạch Sa, khi nhìn thấy cô gái này, anh thực sự hoảng sợ, chẳng biết Từ Khiêm nhìn ảnh chụp xong sẽ có phản ứng gì đây?

Bốn người lần lượt lên xe. Tôn Quân Trác trước tiên đưa Quý Tinh về khách sạn do thư ký của Cảnh Húc Nghiêu đã đặt trước, bên cạnh Bảo tàng Nghệ thuật Giang Ninh, không xa đại viện của quân khu lắm.

Thu xếp cho Quý Tinh xong, Tôn Quân Trác lúc này mới lái xe đi về hướng đại viện.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây?” Tôn Quân Trác cảm thấy mình hiện tại như đang nằm mơ, hoàn toàn không nghĩ được gì.

Cảnh Húc Nghiêu chống cằm trầm tư. “Tôi cảm thấy cô gái này cần phải điều tra một chút.”

“Để tôi liên hệ Tần Hạo, để cậu ta vận dụng mạng lưới quan hệ nhà họ Tần đi tra xem.” Tôn Quân Trác nói xong liền lấy di động ra.

Anh ta gửi tin nhắn, yêu cầu Tần Hạo điều tra người trong ảnh, đồng thời gửi hình chụp hộ chiếu qua.

Hình chụp hộ chiếu do Cảnh Húc Nghiêu chụp lén, bằng không cũng không cách nào tra lai lịch cô gái này.

Hình Gia Huyên nãy giờ ngồi ở ghế sau vẫn chưa nói lời nào, đợi hai người đàn ông nói xong rồi, cô ta mới mở miệng: “Anh Quân Trác, Quý Tinh kia rốt cuộc là ai thế?”

“Một người bạn đã qua đời rồi.”

“A! Vừa rồi.. Người đó...” Hình Gia Huyên cảm giác mình vừa gặp ma.

“Gia Huyên, cái người Quý Tinh vừa rồi không phải người bạn bọn anh biết.” Tôn Quân Trác giải thích.

Nhà họ Hình và nhà họ Tôn là họ hàng, xét theo quan hệ, Hình Gia Huyên là em họ Tôn Quân Trác, chỉ là mẹ Tôn Quân Trác sau khi gả vào nhà họ Tôn liền rất hiếm khi liên lạc với bên nhà họ Hình, thế nên, quan hệ giữa hai nhà cũng không gần gũi lắm. Hai nhà từ từ qua lại một cách nghiêm túc là nhờ bà Cảnh đứng giữa.

“Húc Nghiêu, cậu về đại viện hả?”

“Ừm.” Cảnh Húc Nghiêu nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ sự gì. “Thôi khỏi đi, mẹ tôi không có đứa con trai tôi đây.”

Khi còn ở Giang Ninh, Cảnh Húc Nghiêu đều không thể nào về nhà, bây giờ tới Bạch Sa nắm giữ công ty con lại càng ít về. Lần này nhân dịp đưa Hình già huyên về, Cảnh Húc Nghiêu nhất định phải lộ mặt một chút.

Xe tiến vào đại viện, Tôn Quân Trác cho xe dừng trước cổng nhà họ Cảnh một cách điệu nghệ, Hình Gia Huyên từ ghế sau nhảy xuống, chạy vội vào nhà.

“Quân Trác, tôi biết trong lòng cậu đang có rất nhiều nghi ngờ, bất luận như thế nào, cứ chờ tài liệu Tần Hạo gửi qua hẵng nói.” Cảnh Húc Nghiêu lo nhất là anh ta nhịn không được mà chạy tới khách sạn, nói những chuyện không nên nói với người ta.

Tôn Quân Trác đương nhiên hiểu rõ, anh ta luôn có dự cảm chuyện này không đơn giản như vậy.

---

Bạch Sa.

Từ Khiêm bởi vì bệnh viện có việc nên từ đêm đó, sau khi nhận được điện thoại liền đi thẳng tới bệnh viện, đã vài ngày chưa về.

Ngu Dao trong khoảng thời gian này,cũng không ra khỏi cửa. Không phải cô bị hạn chế tự do, mà cô phát hiện mình căn bản không có nơi nào để đi.

Cô rất muốn về Côn Minh gặp Ngu Thế Minh, nhưng hôm đó Từ Khiêm đi quá gấp nên cô không kịp mở lời thì Từ Khiêm đã đi rồi.

Mấy ngày nay, cô cầm lấy điện thoại, trước sau vẫn không có dũng khí bấm cho dãy số kia; thời gian cứ qua đi như vậy.

Lúc nghe có tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên của Ngu Dao là chắc là dì Lã tới rồi.

Đêm đó, Từ Khiêm đã nói với Ngu Dao rằng nhà có thuê một dì giúp việc theo giờ, Ngu Dao mới đầu từ chối nhưng Từ Khiêm rất kiên quyết. Hơn nữa dì Lã chỉ tới đây phụ trách một ngày ba bữa cơm, không có ở lại; những lúc khác cũng sẽ không tới, Ngu Dao lúc đó mới đồng ý.

Hôm sau, lúc Ngu Dao ra khỏi phòng, vừa lúc gặp dì Lã dì sắp về. Hai người thấy nhau nên nói chuyện vài câu, cuối cùng dì Lã nói: “Cô Từ, tôi phải về rồi.”

Ngu Dao nghe xưng hô thế thì kinh sợ.

Cô định nói với dì Lã rằng mình không phải cô Từ gì đó, lời nói dâng tới cổ họng rồi nhưng vẫn không nói được.

Cô phải nói với dì Lã thân phận mình trong nhà này là thế nào đây? Chẳng lẽ nói, mình là tình nhân của Từ Khiêm? Không! Không thể!

Cho dù chuyện là như thế, Ngu Dao cũng không muốn đề cập thân phận này trước mặt người khác.

Ngu Dao nhìn đồng hồ trong phòng khách, giờ này là giờ dì Lã tới nấu cơm.

“Dì Lã, dì tới rồi!”

Vào giờ này sẽ không còn ai khác tới, hơn nữa, chìa khóa trong nhà, chỉ có Từ Khiêm và dì Lã. Từ Khiêm đã vài ngày không về, Ngu Dao tự nhiên sẽ không cho rằng Từ Khiêm về.

“Sao tôi bị đổi giới tính rồi?”

Từ Khiêm vì có một ca giải phẫu gấp, hôm đó nhận được điện thoại của Trương Tiêu anh liền tới bệnh viện, cộng thêm vài hôm rồi chưa về nhà, hôm nay sẵn dịp bệnh tình của bệnh nhân ổn định, anh mới có thể trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc. Thế mà vừa mới vào, anh đã bị cô gái nhỏ này gọi mình là “dì“.

“Ủa, sao anh về rồi?” Ngu Dao quay người lại, nhìn người đang đứng ở cửa.

Cô còn tưởng dì Lã tới nấu cơm chứ.

“Không muốn gặp tôi, hửm?” Một loại giọng điệu rất nguy hiểm.

“Không, không phải.” Ngu Dao vội vàng xua tay. “Không ngờ anh về giờ này thôi.”

Từ Khiêm đi vào phòng khách, cởi áo khoác ném sang một bên. Toàn thân đầy mỏi mệt, anh ngồi trên sô pha, thuận tiện kéo Ngu Dao ngồi xuống với mình.

“Có ca phẫu thuật cần đích thân tôi cầm dao.”

Anh là đang giải thích với Ngu Dao nguyên nhân mấy ngày nay mình không về.

Ngu Dao “ừm” một tiếng, ra chiều mình hiểu rồi.

Từ Khiêm gối đầu mình lên đùi Ngu Dao, tay nghịch mái tóc chưa được chải của cô.

“Mấy ngày nay em đi đâu?”

Đột nhiên anh rất muốn biết, lúc mình không ở nhà, Ngu Dao sẽ làm gì?

“Không làm gì cả, chỉ đọc sách, ngủ, nghe nhạc.”

“Không ra ngoài?”

“Ra ngoài làm gì?”

Ngu Dao lại không rành đường sá quanh đây, cô không biết mình ra đường làm gì.

“Đi dạo một chút quanh chung cư cũng được mà. Đừng ở lì trong nhà.” Từ Khiêm khuyên nhủ, tuổi trẻ vậy lại đi làm trạch nữ thật sự chẳng phải chuyện tốt.

Ngu Dao gật gật đầu, nhưng khi nhận thấy người đàn ông đang nằm trên đùi mình không thể thấy mình gật đầu, cô liền nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Hai người cứ vậy ngồi ở phòng khách, câu được câu chăng trò chuyện.

Lúc dì Lã tới, là nhìn thấy cảnh tượng một nam một nữ ngồi trên sô pha, người đàn ông gác đầu mình lên chân người phụ nữ đang bận bộ đồ ở nhà màu trắng ngà, dáng vẻ thể thao khỏe mạnh, vẻ mặt ôn hòa, hai người cười nói, không biết người đàn ông nói câu gì, còn chọc ghẹo đôi bàn tay trắng như phấn của người phụ nữ.

“Khụ khụ...” Dì Lã hơi xấu hổ, khụ khụ vài tiếng.

Không phải bà quấy rầy người ta, nhưng bà đã đứng ở cửa từ nãy giờ lâu lắm rồi nhưng cặp đôi đẹp đôi này vẫn không phát hiện ra, nếu bà cứ xồng xộc đi vào phòng khách chắc chắn sẽ làm hai người kia giật mình.

“Cậu Từ về rồi ạ.” Dì Lã cười hiền đi vào phòng khách, vừa chào Từ Khiêm.

Từ Khiêm cũng không lưu tâm đáp lại.

Ngu Dao thấy người tới chợt bừng tỉnh, đẩy đẩy người đàn ông.

“Dậy đi, dì Lã cười kìa!”

Dì Lã tuy rằng tuổi lớn nhưng tai vẫn còn thính lắm.

“Không sao đâu ạ, vợ chồng son phải thắm thiết chứ! Cô Từ, tôi đi nấu cơm trước.”

Hai chữ “cô Từ” lọt vào tai hai người rất rõ ràng.

Ngu Dao định phủ nhận, cô nghĩ, không chừng Từ Khiêm trong lòng sẽ cho mình là loại người gì đây? Thế nhưng, cô không tìm được danh phận nào tốt đẹp để dán cho mình.

Trái lại, nghe dì Lã gọi Ngu Dao như vậy, Từ Khiêm bỗng nhiên cảm thấy cách gọi “cô Từ” này, áp dụng lên người Ngu Dao thật dễ nghe làm sao.

“Sao vậy?” Từ Khiêm thấy Ngu Dao ngây người, anh cười, tay vỗ vỗ nhẹ mặt Ngu Dao.

“Không có gì.”

Bởi vì trong nhà còn người khác nên Từ Khiêm cũng không thể tiếp tục gối lên người Ngu Dao. Anh mới từ bệnh viện về, trên người đều là mùi thuốc khử trùng, nếu không phải vì quá mệt mỏi, sau khi về nhà việc, trước tiên anh làm hẳn là tắm rửa thay quần áo.

“Tôi đi tắm đã.” Từ Khiêm đứng dậy đi về phòng ngủ.

Ngu Dao theo sau, cũng về phòng. Lúc tắm, Từ Khiêm bảo Ngu Dao nhất định phải ở ngoài chờ mình để còn lau tóc cho anh. Từ Khiêm thích nhất là được Ngu Dao lau khô tóc.

Tay Ngu Dao nhỏ, khi lơ đãng lướt qua trên người anh, trong lòng anh luôn cảm thấy ấm áp.

Dì Lã làm cơm xong liền về.

Cơm nước xong, Từ Khiêm thấy thời gian còn sớm bèn kéo Ngu Dao ra ngoài, nói là dẫn cô đi dạo, cô ở lì trong nhà mấy ngày rồi, phải nên vận động một chút.

Cô vốn định cự tuyệt, không ngờ Từ Khiêm lại dọa cô, nếu cô không đi, anh không ngại giúp cô vận động trên giường một chút. Nghe vậy, đương nhiên Ngu Dao chọn ra ngoài, còn vận động trên giường, bớt đi được chút nào thì cứ bớt.

Hai người đi tới trung tâm mua sắm gần đó.

Quần áo trong nhà đều có người đưa tới cửa nên cơ bản không cần mua nữa. Từ Khiêm kéo cô ra ngoài mục đích muốn cho cô vận động chút thôi, không ngờ khi đi tới khúc cua trên lầu hai của trung tâm mua sắm, Ngu Dao nghe thấy một loạt tiếng hò reo.

“Yeah!! Cừ ghê!”

Dù gì cũng không có việc, hai người liền qua đó xem, hóa ra có người đang chơi trò gắp thú bông. Hình như là có người gắp được mấy cái liên tục, bạn bè đang cổ vũ cho cô ấy.

Ngu Dao cũng muốn thử, đút đồng xu đầu tiên xong, hiển nhiên không thành công. Trước đây cô từng chơi thử trò này và thấy rất khó, nhưng hôm nay thấy người khác làm được đến thế, lòng hiếu thắng lại trỗi dậy. Nhìn người khác gắp được dễ dàng, cô cảm thấy mình cũng có thể làm, không ngờ đổ rất nhiều xu vào đó rồi nhưng đến một con cũng chưa gắp được.

Từ Khiêm đứng cạnh xem chỉ thấy đúng là trò con nít, nhưng anh không muốn phá hỏng tâm tình đang tốt của Ngu Dao.

Anh đành phải ra tay phụ Ngu Dao gắp một con lên, nhưng cô lại không chịu.

“Ngốc!” Từ Khiêm gõ nhẹ lên đầu Ngu Dao. “Xích ra để tôi gắp cho!”

Từ đại thiếu gia muốn ra tay, tất nhiên Ngu Dao sẽ ngoan ngoãn bước sang một bên. Có điều không ngờ Từ Khiêm cũng chỉ là tay mơ, gắp rất nhiều lần vẫn không được cái nào, Ngu Dao ở bên cạnh thấy vậy, cười khanh khách.

“Hừ, nói tôi ngốc, anh cũng vậy thôi!”

Ban đầu cứ tưởng không có gì Từ đại thiếu gia không làm được, anh có thế nào cũng phải gắp được một con cho Ngu Dao xem.

Cuối cùng, Từ Khiêm nhét năm mươi xu tiền mới gắp được một con thú bông móc chìa khóa giá ba xu. Ngu Dao cầm “chiến lợi phẩm” ở trong tay, săm soi.

“Thật chẳng đáng giá!”

Lời này cô cố ý nói cho Từ Khiêm nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui