Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Gần đây, gió thu bắt đầu xào xạc, tiết trời thành phố Giang Ninh giá lạnh lạ lùng. Kể từ sau khi Ngu Dao và Từ Khiêm nối lại tình xưa, hai người liền từ Bạch Sa quay về Giang Ninh, dù sao gốc rễ nhà họ Từ vẫn là ở đó, ba mẹ ruột của Ngu Dao cũng ở đấy.

Hôm đó Ngu Dao ở trong phòng làm việc, nghe đồng nghiệp nói thời tiết thế này ăn lẩu là tuyệt nhất; sau khi tan sở, cô đi ra ngay siêu thị mua một đống nguyên liệu mang về, có nấm đông cô, nấm bào ngư, chả cá viên, tôm viên, thanh cua gì đó; tóm lại là đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu nhưng cô mua tất cả mỗi thứ một chút mang về.

Lúc Từ Khiêm tan việc về nhà, vừa lúc Ngu Dao đã nấu xong, đang bày đồ ăn.

“Hôm nay có hứng ăn lẩu ở nhà à?”

Ngu Dao lấy chén đũa ra: “Trời lạnh. Nghe đồng nghiệp nói lúc này mà ăn lẩu là tuyệt nhất nên muốn nấu ở nhà ấy mà.”

Nói xong, cô vội giục Từ Khiêm đi thay quần áo, rửa tay chuẩn bị ăn.

Mở nắp ra, Từ Khiêm nhìn nhìn nồi lẩu.

Ừm, cũng không tệ lắm, ít nhất còn nhớ anh không thể ăn cay, còn cố ý nấu lẩu uyên ương!

Còn nhớ lúc hai người mới sống chung; để trả thù, khi làm cơm, Ngu Dao cố ý cho rất nhiều tiêu, Từ Khiêm ăn vào, đau dạ dày ba ngày. Dạ dày anh chưa thủng cũng coi như không tệ.

Có chữa được cơn đau hay không, cơ thể Từ Khiêm dựa vào đó mà cảm nhận.

“Kìa! Em không cho hạt tiêu đâu.”

Ngu Dao đưa gia vị, dầu thơm, nước tương vừng cho Từ Khiêm, còn không quên chế giễu anh một câu.

Bữa ăn kết thúc, hai người ăn hết sạch đồ ăn. Ngu Dao no căng, có hơi khó khăn khi nhúc nhích, sờ cái bụng nhỏ đã hơi căng lên. Ngu Dao vừa định đem đồ ăn thừa dọn dẹp vào bếp liền bị kéo lại: “Đợi lát nãy dọn. Cứ đi xuống dưới một lúc đã, không dạ dày sẽ khó chịu.”

Ngu Dao không còn cách nào khác, không thể không cùng người đàn ông xuống lầu đi tản bộ một chút.

“Dao Dao, em nói đi! Ban đầu nếu không có chuyện kia, em có tha thứ cho anh không? Có còn ở cạnh anh không?”

Từ Khiêm kéo Ngu Dao đi dạo loanh quanh trong vườn hoa của khu nhà.

Buổi tối không khí đặc biệt tốt, ngẩng đầu là có thể thấy sao, so với thời tiết sương mù lúc trước, rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Ngu Dao cười yếu ớt: “Không biết. Sẽ không có nếu như, quan trọng nhất là kết quả. Bây giờ chúng ta ở cùng nhau, đó mới là tốt nhất, không phải sao?”

Trong đêm tối, con ngươi trong mắt người đàn ông giống như sao trên trời, chiếu sáng lấp lánh.

Người đàn ông nhìn Ngu Dao chăm chú, cúi đầu hôn lướt trên cánh môi cô, sau đó ôm cô nói:“Dao Dao, anh yêu em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui