Cảnh Húc Nghiêu nhìn gương mặt bày vẻ anh dũng của cô đột nhiên cảm thấy khá buồn cười, nếu không muốn uống rượu cần gì phải đứng ra mời? Về điểm này Cảnh Húc Nghiêu thật lòng không hiểu nổi, phụ nữ bây giờ chẳng lẽ đều là mặt ngoài một vẻ, sau lưng một vẻ ư?
Thạch Hâm đương nhiên không biết trong lòng Cảnh Húc Nghiêu đang nghĩ gì về cô, cho nên cô im lặng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cảnh Húc Nghiêu, nói: "Tổng giám đốc Cảnh, ly rượu này tôi xin mời ngài."
Nói xong, cô nắm cặp mắt lại, uống liền một hơi. Cô cũng có thể coi là đã uống vô số rượu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô uống rượu trắng, loại mùi vị cay độc đó làm Thạch Hâm sặc, nước mắt chảy cả ra, lồng ngực như vướng dị vật muốn nôn hết ra. Cô vội vàng để ly rượu xuống, luôn miệng nói: "Thật sự xin lỗi!" Cô bịt miệng mình, chạy tới phòng vệ sinh.
Cô đứng ở bồn rửa tay, nôn ra một mớ bầy hầy. Bởi gần như chưa ăn gì cho nên cô nôn ra toàn là nước chua. Cô mở vòi nước, lấy tay vốc nước rửa mặt, sau đó lại súc miệng. Thạch Hâm ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương. Khuôn mặt còn chưa ráo nước, gương mặt ửng đỏ, hồng hồng như trái táo, mái tóc hơi rối, đuôi tóc mai còn dính tí nước.
Thạch Hâm cảm thấy chốn công sở thật sự là nơi tốt xấu lẫn lộn, bước ra khỏi trường học sẽ phải học cách đọc sắc mặt người ta. Ví dụ như hôm nay, cô vốn cũng không nghĩ mình sẽ tham dự vào loại chuyện mời rượu như thế này, đây cũng không phải là điểm mạnh của cô, không biết sao cấp trên nhất định bảo mình tới đây. Trong phòng vệ sinh, Thạch Hâm rửa mặt lại lần nữa mới quay lại phòng VIP.
Mới vừa vào cửa đã nghe Cố Thành cười với Cảnh Húc Nghiêu, nói: "Tổng giám đốc Cảnh, Tiểu Thạch của chúng tôi là người mới, chưa hiểu chuyện, anh đừng trách. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cùng anh."
Hóa ra Cố Thành đang xin lỗi giúp Thạch Hâm. Điều này cũng khó trách, trong các trường hợp mời rượu, chuyện không thể nhìn nổi chính là, mời người ta uống, trong khi khách chưa kịp uống thì mình đã phun ra hết rồi. Đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy có chút khó chịu, chưa kể Cảnh Húc Nghiêu là người thế nào.
Có điều Cảnh Húc Nghiêu cũng chỉ khoát khoát tay, ý bảo không bận tâm, cũng không có nói thêm gì. Ngồi bên tay phải Cảnh Húc Nghiêu, Lý Tiêu thấy rõ ràng lúc Thạch Hâm chạy ra ngoài, trên mặt Cảnh Húc Nghiêu cũng không có bất cứ vẻ khó chịu gì, trái lại lại có nét lo lắng.
"Tổng giám đốc Cố đừng đa lễ quá! Tổng giám đốc Cảnh của chúng tôi sẽ không làm khó một cô bé đâu!"
Thạch Hâm đứng ở cửa đã nhìn thấy hết thảy. Cô biết, nếu cô không uống hết ly rượu này trắng vào bụng, e là sẽ không qua ải nổi, cho dù vị tổng giám đốc Cảnh này không làm khó mình nhưng cũng khó bảo đảm Cố Thành sẽ không trách cứ.
Thạch Hâm lại đi tới cạnh Cảnh Húc Nghiêu. Cô cầm ly rượu mình để trên bàn lúc nãy lên, tìm chai rượu rồi rót cho mình một ly.
"Tổng giám đốc Cảnh, ngại quá, đây là lần đầu tiên tôi mời rượu, có chút chỗ không đúng xin ngài thứ lỗi."
Thấy cô đã quay về mà vẫn phải uống rượu, Cảnh Húc Nghiêu cũng không tiện nói thêm gì. Anh chỉ cầm ly rượu của mình, đứng dậy và cụng nhẹ với ly rượu trong tay Thạch Hâm một cái.
"Không có gì phải ngại, xin tùy cô Thạch, tôi cũng uống xong rồi." Vừa nói thì cũng liền uống hết ly rượu trắng trong tay.
Thạch Hâm thấy người ta uống xong, cũng đành phải uống cho xong. Dù người ta nói tùy mình, nhưng cứ nghe theo như vậy sao được? Uống xong ly rượu trắng, dạ dày Thạch Hâm nóng như đốt, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô đè nén cơn khó chịu trong người, nuốt hết rượu trắng vào.
Cảnh Húc Nghiêu cũng đã đem hết thảy nhìn vào mắt. Anh không tỏ vẻ gì, đưa một ly nước lọc để cho Thạch Hâm uống để cô thấy khá hơn chút.
Thạch Hâm vội vàng nhận lấy. "Cám ơn ngài!"
Cô uống ừng ực hết ly nước. Nhìn thấy sự tương tác qua lại của hai người bọn họ, Lý Tiêu cùng với Cố Thành và mấy người đang ngồi đó ai nấy cũng đều nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu trò chuyện, bảo nhau dùng bữa, uống rượu, ca hát.
Một buổi mời rượu kết thúc, Cố Thành tự nhiên lấy được các phương án công trình mới nhất của Cảnh thị ở thành phố Bạch Sa. Trong lòng Cố Thành rất rõ, công này toàn bộ thuộc về Thạch Hâm.
Lúc ra khỏi khách sạn, Cố Thành thấy Thạch Hâm có chút mơ mơ màng màng nên mở miệng nói: "Tiểu Trương, cậu đi thuê một phòng để Thạch Hâm nghỉ đêm."
Tiểu Trương là tài xế của Cố Thành, thấy bọn họ đi ra lập tức mở cửa xe cho Cố Thành.
"Vâng!" Tiểu Trương gật đầu một cái, lập tức đi vào khách sạn, nhanh chóng thuê một phòng suit thượng thạng cho Thạch Hâm. Anh ta đưa thẻ phòng cho Thạch Hâm, Thạch Hâm định từ chối: "Tổng giám đốc Cố, không sao đâu ạ! Tôi về nhà được, không phải lãng phí tiền đậu ạ!"
"Đi đi! Công ty sẽ chi trả mà. Tối nay cô có công lớn nhất! Ngày mai cho cô nghỉ một ngày, khi nào tỉnh ngủ cô hãy về nhà."
Cố Thành hiếm khi hào phóng. Lâu nay, nhân viên bộ phận PR mỗi lần cùng hắn ra ngoài mời rượu dù uống tới say không thể về nhà, hắn đều chưa bao giờ bảo họ nghỉ lại khách sạn hôm sau hãy đi làm, chứ nói gì việc cho Thạch Hâm nghỉ làm ngày hôm sau.
Thạch Hâm suy nghĩ một chút thấy đúng, tối nay mình cũng đã vì công ty mà bỏ ra nhiều sức. Hơn nữa, nếu mình cứ thế này trở về cũng không an toàn, Ngu Dao thấy bộ dáng này của mình cũng sẽ lo lắng. Vì thế, cô cũng không từ chối nữa, cầm thẻ phòng, nói với Cố Thành một câu: "Tổng giám đốc Cố, anh đi thong thả ạ!" Rồi quay vào khách sạn.
Cố Thành đứng ở cửa chính khách sạn, nhìn Thạch Hâm đi vào thang máy, hắn lấy di động ra, gọi cho Lý Tiêu một cú điện thoại.
Lý Tiêu và Cảnh Húc Nghiêu cũng vừa ra khỏi khách sạn, vẫn còn đang ở dưới tầng hầm để xe, chưa đi.
"Tổng giám đốc Cố? Còn chuyện gì ư?" Lý Tiêu rất lấy làm lạ. Cố Thành cũng đã lấy được hợp đồng, theo lời mà nói lẽ ra hẳn là mình phải gọi cho ông ta.
Cố Thành ở đầu dây kia cười ha hả, nói: "Anh Lý à, hôm nay tôi có chuẩn bị lễ vật cho Tổng giám đốc Cảnh. Mới vừa nãy quên nói, ở phòng 1038 của khách sạn."
Lý Tiêu nghe xong lập tức hiểu, qua kính chiếu hậu, anh ta liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Hiểu rồi." Xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Cố Thành hài lòng cúp máy. Hắn đã sớm nhìn ra Cảnh Húc Nghiêu có ý khác với Thạch Hâm nên mới cố ý cho Tiểu Trương thuê phòng cho Thạch Hâm, bảo cô đi nghỉ, dụng ý đã quá rõ ràng.
Hắn lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy đương nhiên nhìn một cái đã có thể nhìn ra ý tứ khác lạ lóe lên trong mắt Cảnh Húc Nghiêu.
Lý Tiêu đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào vơi Cảnh Húc Nghiêu thì người đàn ông ngồi phía sau đột nhiên mở mắt ra.
"Thế nào?"
"Tổng giám đốc Cảnh, Cố Thành nói đã chuẩn bị cho anh một lễ vật, ở phòng 1038." Lý Tiêu thành thật trả lời.
Cảnh Húc Nghiêu giật mình, rõ ràng vẫn chưa bắt kịp được phản ứng, qua một lúc lâu anh ta mới hiểu.
"Vậy à?"
Đây không phải lần đầu tiên anh ta gặp loại chuyện như vậy. Trước nay, ở Giang Ninh, trong giới bất động sản có rất nhiều người vì muốn cùng anh ta bắt tay làm ăn nên thủ đoạn gì cũng dùng qua; loại này, nói thẳng ra là gặp không xuể.
"Vậy thì đi xem một chút." Kể từ khi Cảnh Húc Nghiêu tới Bạch Sa cũng kìm nén thật lâu, vì thế anh ta cũng không muốn lãng phí ý tốt của Cố Thành.
Vậy mà, khi nhìn người ngủ trên giường, vẻ rực cháy trong đôi mắt liền bùng lên. Thì ra, tất cả hành động của anh ta trên bàn rượu, Cố Thành cũng nhìn thấy cả.
Cho tới bây giờ anh ta không phủ nhận, mình đối với Thạch Hâm có một cảm xúc khác. Đó là loại cảm xúc nguyên thủy nhất, dục vọng của người đàn ông với phụ nữ.
Nhìn cô gái đang ngủ trên giường, Cảnh Húc Nghiêu quẹt ngón tay qua khóe miệng. Món lễ vật này, anh ta rất thích.