Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Từ Khiêm xoa huyệt Thái dương đi xuống lầu, vừa lúc thấy người quản gia đang bận rộn đi tới đi lui:“Vú Hứa, mẹ cháu đâu? ”

“Cậu Khiêm! Phu nhân đang ở trong phòng bà nội, nói là khi cậu dậy cũng phải tới đó.”

Từ Khiêm lặng lẽ gật đầu một cái. Vú Hứa thấy không còn chuyện gì liền đi ngay vào bếp để chuẩn bị cơm tối nữa.

Từ Khiêm vừa mới tới cửa phòng của bà nội đã nghe từ trong có tiếng nói:“Mẹ, mẹ nhìn xem! Cô gái nhà họ Chu này dáng dấp nhìn xinh đẹp và hoạt bát lắm; lại giống với A Khiêm nhà ta, không dựa dẫm gia đình mà có hẳn sự nghiệp bên ngoài đó.”

Bà Từ vừa nói vừa cười, ánh mắt không giấu được niềm vui.

Từ Khiêm vừa nghe câu này đầu muốn bùng ra. Anh gõ cửa một tiếng rồi đẩy cửa đi vào:“Bà nội , bà thấy khỏe không?”

Bà nội Từ Khiêm tháo cặp kính viễn ra, hơi bất mãn nói: “Hỏi han ân cần vậy mà cũng chẳng thấy cháu tôi đây ở bên cạnh hầu hạ.”

Từ Khiêm cười cười: “Bà nội, cháu bên ngoại ở cạnh bà nhiều như thế còn nói không có ai phục vụ sao.”

“Cháu bên ngoại có thể giống cháu trai ruột sao?”

Vừa nói lại thấy giận: “Cháu cũng không còn bé đâu, lúc nào mới để cho bà nội ôm chắt đây?”

Nói xong lại đeo cặp kính viễn lại. Bà Từ cầm mấy tấm ảnh trong tay đưa Từ Khiêm tự nhìn thử: “Tìm lúc nào đó dùng cơm với mấy cô ấy! Nếu không thì đừng về Bạch Sa nữa.”

Từ Khiêm vừa định nói gì đấy thì vú Hứa tới gõ cửa nói rằng cơm tối xong rồi.

Ông nội và bố của Từ Khiêm đều có công việc, buổi tối không về ăn cơm được, trong nhà chỉ có ba người bọn họ.



Thẩm Ninh Tịch cùng đám Ngu Dao bốn người ở đại sảnh tìm được một chỗ liền ngồi xuống. Ngu Dao nhìn menu, mỗi người chọn một ly cocktail.

“Ai da! Cảm giác Lệ Xá là thế này à? Chẳng náo nhiệt gì hết!” Thạch Hâm nhìn thử thấy không có nhiều người ở đại sảnh nên có chút mất hứng.

Thẩm Ninh Tịch giơ đồng hồ trên tay mình tới trước mặt cô ấy: “Lúc này là mấy giờ hả? Thông thường cũng phải vào đêm mới là lúc hò dô nhất nhé!”

Thạch Hâm nghĩ thấy phải.

Câu lạc bộ đêm, câu lạc bộ đêm, không phải ban đêm sao có người đến chớ.

Không lâu sau phục vụ liền bưng cocktail tới cho bốn người họ. Cocktail của Ngu Dao màu lam nhạt, ánh đèn neon rọi xuống càng đẹp mắt hơn: “Mùi vị cũng không tệ, có vị bạc hà nhẹ, còn có một ít mùi rượu trắng nữa.”

Ngu Dao nếm thử một miếng rồi nói với các bạn.

“Tớ cũng muốn nếm thử của cậu, Dao Dao.” Úy Lăng không nhẫn nại nổi, muốn thử xem mùi vị đó rốt cuộc là thế nào.

Ngu Dao đẩy ly cocktail tới trước mặt cô ấy. Mọi người đổi cocktail cho nhau nếm thử xong thì đi ngay ra sàn nhảy đang bắt đầu sôi động.



Từ Khiêm ở nhà ăn cơm với bà và mẹ xong liền lái xe tới Lệ Xá.

Nhân viên phục vụ lập tức dẫn Từ Khiêm tới phòng VIP “Mê”, đây là phòng vip Cảnh Húc Nghiêu đã bao dài hạn.

“Ai da, Khiêm đại thiếu gia, còn tưởng cậu không tới!”

Chính là người gọi điện thoại cho Từ Khiêm, tất cả mọi người đều gọi anh ta là anh Cảnh.

Từ Khiêm tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống: “Tôi đã nói, cũng đều do cái tật xấu của cậu, không cho người khác cơ hội từ chối đã cúp máy rồi. Tôi còn có thể không tới ư?”

Cảnh Húc Nghiêu cầm ly rượu đi tới: “Anh Khiêm, đây không phải các anh em đang muốn đón gió tẩy trần cho anh sao? Thế nào, tối nay nhìn được cô em nào chưa?” Vừa nói vừa nhìn một vòng các cô tiếp rượu trong phòng.

Mấy cô gái này không phải như bình thường, tất cả cô gái ở Lệ Xá đều được an bài dựa vào lai lịch của khách. Hôm nay mấy vị thiếu gia có quyền, nhiều tiền nhất thành phố Giang Ninh sẽ tới, ông chủ ở đó còn không dâng những cô gái tuyệt nhất tới, người nào người nấy đều trẻ măng.

Từ Khiêm kéo một cô gái bên cạnh tới: “Mới tới sao có cơ hội nhìn kĩ được? Ừm, không tệ.”

Nói xong anh hôn xuống gò má cô gái, khiêu khích những tiếng cổ vũ liên hồi.

Cô bé kia hơi xấu hổ vùi đầu vào ngực Từ Khiêm: “Anh Khiêm, anh thật khéo nịnh khiến người ta vui.”

Giọng nói mềm mại, mang có một chút giọng con gái vùng Giang Nam; Từ Khiêm nghe mà cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.

“Vậy tối nay để anh Khiêm cho em càng vui vẻ hơn, được không?”

Từ Khiêm dính vào tai cô nàng nói. Trong lời nói có ám hiệu, không cần phải nhiều lời cô gái cũng hiểu, ngượng ngùng gật đầu một cái.

Cảnh Húc Nghiêu thấy người cũng đã tới đông đủ liền bắt đầu nâng ly rượu trước. Mọi người lần lượt mời rượu Từ Khiêm; ai cũng nói anh khó lắm mới về Giang Ninh một lần, không uống vài chén thật có lỗi với mấy anh em. Từ Khiêm hết cách, không thể từ chối mọi người.



Trên sàn nhảy tròn, mấy người đang nhảy điên cuồng, cảm thấy hơi mệt nên quay về chỗ ngồi:“Dao Dao, tớ uống hơi nhiều, đi với tớ tới toilet đi!”

Tửu lượng của Thạch Hâm không tốt lắm; uống một ly cocktail và một ly bia xong, bây giờ ly cocktail đã có tác dụng, làm cô ấy thấy chao đảo choáng váng.

Ngu Dao đỡ Thạch Hâm dậy, đi tới toilet: “Thạch Hâm, cậu nói tửu lượng của cậu không tốt mà còn uống cocktail, cậu muốn tối nay tớ cõng cậu về phải không?”

Thạch Hâm mơ hô cười ha ha: “Dao Dao, cậu biết không? Anh ta nói anh ta không thích tớ, anh ta thích một đứa sinh viên khác. ”

Ngu Dao hơi ngây ngốc, “anh ta” là ai ? Cho tới giờ vẫn chưa nghe Thạch Hâm nói cậu ấy có thích ai đâu?

“Cậu đang nói gì? Ai không thích cậu cơ?”

Vất vả kéo Thạch Hâm đã say như chết tới toilet, Ngu Dao đứng ở bồn rửa tay mở vòi nước cho cô ấy rửa mặt còn mình đi vào phòng vệ sinh trước, không ngờ khi đi ra lại chẳng thấy bóng dáng Thạch Hâm. Ngu Dao vội vàng quay về: “ Ô, sao có mình cậu thôi? Thạch Hâm đâu?”

Thẩm Ninh Tịch thấy chỉ mình Ngu Dao quay  lại, thấy lạ liền hỏi.

Ngu Dao kể lại chuyện lúc nãy, Úy Lăng và Thẩm Ninh Tịch cũng hơi lo lắng. Người tới Lệ Xá rất phức tạp, không thể để người khác dẫn đi được, các cô bắt đầu đứng dậy đi tìm.

Ngu Dao chạy tới mấy phòng VIP trên lầu hai xem thử. Tất cả phòng VIP ở Lệ Xá chỗ đều có kính, từ bên ngoài có thể thấy một chút quang cảnh bên trong. Vừa tới chỗ quẹo, Ngu Dao đã thấy Thạch Hâm đẩy cửa một phòng VIP đi vào, cô vội vàng đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui