Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Ngu Dao như con mèo trốn sau bức màn, nhìn chăm chú vào lưng của người đàn ông, xác định anh đã ngủ say rồi, mới dám bước ra từ sau bức màn, cẩn thận đi tới phía giường, lấy tay với chiếc quần của mình.

Cô sợ mình gây tiếng động, đánh thức người đàn ông trên giường.

Ngu Dao đưa tay lấy quần, rồi lại trốn sau chiếc màn.

Cô sợ người đàn ông trên giường tỉnh lại.

Thực ra, Từ Khiêm nằm trên giường không ngủ, anh không muốn cho Ngu Dao rời khỏi phòng này, vì không để cho cô xấu hổ, anh đành tiếp tục giả vờ ngủ.

Ngu Dao mặc quần rất nhanh, rồi cô mới đi ra ngoài.

Từ Khiêm nghe được tiếng động, mới trở mình, híp mắt nhìn Ngu Dao một chút.

Ừm, tiểu nha đầu này động tác rất nhanh, không chỉ mặc áo quần xong xuôi, mà còn chỉnh tề nữa đấy.

Anh ngồi dậy, trong ánh mắt còn vương chút ngọn lửa dục vọng, nhìn lướt qua cô: "Em phải đi?"

Tiếng nói Từ Khiêm vẫn trầm ấm khác thường, lại vào ban đêm, âm thanh càng quyến rũ.

Ngu Dao cúi đầu, không nói lời nào.

Cô đương nhiên là muốn trở về nha. Ở đây quá nguy hiểm. Khó bảo toàn Từ Khiêm lại giở thú tính lần thứ hai. Chuyện đêm nay cô đã sợ đến mức chưa hoàn hồn lại.

Từ Khiêm ngó bộ dạng cô lúc này có chút đáng thương, như là một tiểu nha đầu làm sai, cúi đầu không nói lời nào.

Lòng anh mềm nhũn, quay người xuống giường.

"Đi thôi, tôi đưa em về."

"Thật sao?" Ngu Dao nghe được Từ Khiêm nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.

Từ Khiêm thấp giọng bật cười, thật sự như một đứa bé, vừa rồi còn làm bộ muốn khóc, bây giờ nghe có thể trở về nhà lại cao hứng như vậy.

"Nhanh lên. Nếu không tôi lại đổi ý, lại cho em ngủ cũng một chỗ với tôi." Nói xong, còn làm ra bộ dạng muốn lên giường nằm.

Ngu Dao thấy anh như vậy, lập tức nói: " Đi chứ. Nhất định đi." Nói xong còn chủ động tiến tới ôm cánh tay anh.

Từ Khiêm tới tầng hầm lấy xe, sau đó chở Ngu Dao về.

Sắp xuống xe, Từ Khiêm nói: "Ngu Dao, cùng Diệp Tử Mặc nói cho rõ ràng. Bằng không, chờ tôi ra tay, em sẽ không biết hậu quả thế nào đâu."

Hiện tại Ngu Dao muốn xuống xe, cô căn bản không có tâm tư để nghe Từ Khiêm nói gì, cô cũng gật đầu nói: "Được!"

Từ Khiêm thấy cô nói qua loa, trong lòng có chút tức giận.

Nhưng hết cách rồi, không có biện pháp, chỉ có thể dạy dỗ một chút.

Ngày hôm sau khi Ngu Dật Thần thức dậy trông thấy chị mình từ căn phòng sát bên bước ra thì giật nảy mình.

Tại sao lại ra khỏi phòng lúc này???

"Chị qua nhà anh rể mà về sớm vậy sao?"

"Đến rồi."

Ngu Dật Thần vẫn cho là Ngu Dao ở nhà Diệp Tử Mặc.

Ngu Dao cảm thấy buồn ngủ, cô ngáp một cái: " Chớ nói lung tung. Nói cho em biết, tối hôm qua chị ở nhà một người bạn." Nói xong, liền đi về phía bếp coi có gì ăn không, nấu bữa sáng cho Ngu Dật Thần.

Lục lọi toàn bộ tủ chén, đều không có gì để ăn. Lúc trước trong tủ lạnh còn chút sữa và bánh, nhưng Ngu Dật Thần mỗi đêm đều kêu đói bụng, hai ngày trước đã sớm ăn sạch đồ dự trữ mà chưa kịp đi siêu thị mua đồ.

"Không có gì để ăn. Chúng ta xuống lầu ăn bữa sáng ha." Ngu Dao đảo một vòng, thật sự phát hiện không có gì để ăn rồi.

Ngu Dật Thần nghe xong, liền hướng tới ghế sô pha ngồi, rõ ràng không muốn đi.

"Ai da, không muốn."

Nếu không phải bị Ngu Dao ép buộc, Ngu Dật Thần cơ bản là không muốn ăn bữa sáng.

"Không được, phải ăn."

Lúc hai người đang giằng co, có người đến gõ cửa.

"Ai mà tới sớm như vậy." Ngu Dao thoáng nhìn đồng hồ báo thức, mới hơn tám giờ, liền mở cửa, thấy Diệp Tử Mặc tay cầm nhiều đồ ăn đem vào.

"Anh tới sớm vậy?"

"Đúng vậy." Diệp Tử Mặc đi tới, thấy Ngu Dật Thần ngồi phịch trên sô pha.

"Em làm gì thế này?"

"A. Anh rể, anh đúng là cứu tinh của em." Ngu Dật Thần nghe thấy tiếng của Diệp Tử Mặc, lập tức vui vẻ trở lại.

Diệp Tử Mặc có chút không hiểu. "Sao vậy?"

Ngu Dật Thần cũng không muốn nói nhiều, lúc này Ngu Dao mới giải thích: "Có phạm nhân lười, không muốn xuống lầu ăn sáng. Liền thấy anh mang đồ ăn đến, còn không phải gặp vị cứu tinh sao?"

Diệp Tử Mặc hiểu rõ, nhìn thoáng Ngu Dật Thần, cũng không nói gì thêm. Thật sự, Ngu Dật Thần điển hình là một trạch nam, trong nhà chỉ cần máy vi tính và game là cậu ta có thể một tháng không ra khỏi nhà, chỉ cần mì gói là đủ.

Thế nhưng, thật ra Ngu Dật Thần không hẳn là một trạch nam, có đôi khi cậu ta còn thích chơi bóng nữa. Cho nên, chính vì lẽ đó, Ngu Dao thật sự không hiểu nổi em mình, chỉ là xuống lầu ăn bữa sáng mà khó khăn đến vậy sao?

Tình nguyện ở nhà ngồi đói cũng không muốn ra khỏi nhà ăn no bụng.

Diệp Tử Mặc đến sớm có mua chút cháo ở dưới lầu, bánh bao và còn có bánh quẩy. Ba người ăn xong bữa sáng, Ngu Dao dọn dẹp bát dĩa, ba người đang bàn bạc xem hôm nay đi đâu chơi.

Kỳ thực, Ngu Dật Thần không muốn đi đến viện bảo tàng hay phòng trưng bày gì đó của địa phương. Diệp Tử Mặc cũng biết cậu vẫn còn trẻ con, khẳng định đối với thành phố này không có chút thiện cảm, cho nên nói với Ngu Dao: " Hôm nay chúng ta đi Lâm Viên nha."

Ngu Dao đương nhiên không từ chối, lần này Ngu Dật Thần đến, chủ yếu chính là vì muốn thoải mái, quá ép buộc cậu, ngược lại không tốt.

Ngu Dật Thần nghe nói đi Lâm Viên chơi, không hứng thú chút nào, nếu muốn cậu nói chẳng đi đâu hết, ở nhà là tốt nhất.

Cậu đến thành phố Bạch Sa này, thật ra nguyên nhân lớn nhất là không muốn ở nhà nghe mẹ lải nhải cho nên mới tới đến đây.

"Lâm Viên rất vui, đi xem sẽ biết." Diệp Tử Mặc thấy bộ dáng của cậu, đã biết rõ cậu không muốn đi.

Ngu Dật Thần còn muốn nói gì đó nhưng liếc qua chị của mình, sắc mặt có chút lúng túng cho nên không nói gì nữa.

Ngu Dao thay quần áo đi ra, điện thoại vang lên, xem qua là Từ Khiêm gọi đến, cô nhấn phím từ chối.

Diệp Tử Mặc có chút tò mò: "Điện thoại của ai vậy?"

"Không biết nữa, đoán chừng là quảng cáo thôi."

Diệp Tử Mặc gật đầu, anh cũng thường xuyên nhận mấy cuộc gọi này cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Một lát sau, Ngu Dao có thấy tin nhắn đến: "Cùng anh ta nhanh chóng chia tay, đừng bắt tôi ra tay." Ngu Dao nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng cười cười, nghĩ chút rồi xóa, sau đó ba người xuất phát đi đến Lâm Viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui