Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Ngu Dao đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng bao đã không còn ai.

"Người đâu?"

Cô dám khẳng định, Từ Khiêm nhất định biết Thạch Hâm đang ở đâu? Nếu không, anh sẽ không tới tìm mình.

Chẳng qua là, lúc này, người làm sao có thể biến mất?

Từ Khiêm đi vào trong phòng bao, thấy bên trong không có ai, cũng có chút sửng sốt, trước khi anh đi đã quên bảo Cảnh Húc Nghiêu chờ mình trở lại.

Lúc này, trong phòng bao đã không còn ai rồi.

Anh lấy điện thoại di động, lập tức gọi cho Cảnh Húc Nghiêu một cú điện thoại, ai ngờ Cảnh Húc Nghiêu cũng không nhận điện thoại của mình, ngược lại còn từ chối nhận điện thoại của anh.

Từ Khiêm ý thức được, chuyện có thể không tốt lắm. Mặc dù, anh đã dặn Cảnh Húc Nghiêu, sau này nhìn thấy Thạch Hâm, tốt nhất nên khách khí một chút. Nhưng Cảnh Húc Nghiêu lúc ấy giống như căn bản không có để ở trong lòng. Nhìn tình huống ngày hôm nay, Cảnh Húc Nghiêu hẳn là đối với Thạch Hâm có hứng thú sâu sắc. Nếu không, cũng sẽ không đang giữa buổi xã giao, lại tự mình chạy đến phòng bao, chỉ vì muốn ở cùng Thạch Hâm.

Từ Khiêm xoay người ra khỏi phòng bao, bắt được một người phục vụ đi ngang qua. "Lập tức gọi quản lý của các người đến đây."

Hiện tại cũng chỉ có thể tìm quản lý hỏi một chút, Cảnh Húc Nghiêu đi lúc nào?

Chỉ chốc lát sau, quản lý liền lên tới. "Cậu chủ Khiêm, ngài tìm tôi?"

"Người ở gian phòng kia, lúc nào tính tiền rời đi ?"

Quản lý mặc dù mỗi đêm đều trông coi ở đây, nhưng đối với khách lúc nào tính tiền rời đi, ông một chút cũng không biết, ông lập tức để cho người phục vụ cùng đi them lập tức đi kiểm tra.

Rất nhanh, liền tra xét được.

"Anh Khiêm, là mười hai giờ rưỡi."

Vậy là mình vừa rời đi không lâu, Cảnh Húc Nghiêu liền mang Thạch Hâm đi.

Ngu Dao hiện tại không muốn biết những thứ này, cô chỉ muốn biết Thạch Hâm đang ở chung với ai? Ở đâu?

"Từ Khiêm, nếu như, Thạch Hâm xảy ra bất kỳ chuyện, tôi sẽ không bỏ qua đâu."

Ngu Dao phẫn nộ nói với Từ Khiêm. Nói xong, xoay người kéo Ngu Dật Thần còn đứng ở cửa bỏ đi.

Từ Khiêm không đuổi theo, nếu lúc này anh đuổi theo cũng không cách nào nói rõ ràng với cô.

Anh không phải không nghĩ đến dẫn Ngu Dao đến chỗ Cảnh Húc Nghiêu tìm người, nhưng, theo tính cách của Cảnh Húc Nghiêu, tuyệt đối không thể nào mang theo Thạch Hâm về nhà.

Khách sạn ở thành phố Bạch Sa, không nói toàn bộ, cấp năm sao ít nhất cũng có mấy chục chỗ, muốn tìm từng chỗ một cũng rất khó khăn, huống chi Cảnh Húc Nghiêu không cần thiết phải dùng thân phận của mình thuê phòng bao.

Lúc này Từ Khiêm mới nhớ đến Cảnh Húc Nghiêu có phụ tá, anh lấy điện thoại di động gọi cho phụ tá của Cảnh Húc Nghiêu, Tần Diệp.

"Anh Khiêm?" Tần Diệp nhận được điện thoại của Từ Khiêm, có chút kỳ quái.

"Cảnh Húc Nghiêu có bảo anh đặt phòng ở khách sạn nào cho cậu ấy không" Từ Khiêm cũng lười vòng vo, trực tiếp hỏi.

Tần Diệp còn không kịp phản ứng. "A?" Một lát sau, mới lên tiếng: "Không có. Thời gian ngắn gần đây, Cảnh tổng chưa từng bảo tôi đặt phòng khách sạn."

"Có phải là nhờ phụ tá khác đặt cho cậu ấy?"

"Tôi giúp ngài gọi điện thoại hỏi một chút." Tần Diệp ở bên cạnh Cảnh Húc Nghiêu đã nhiều năm rồi, chưa từng nhìn thấy Từ Khiêm gấp gáp đi tìm BOSS như vậy, tự nhiên anh cũng không dám chậm trễ.

Sau khi cúp điện thoại, lập tức gọi cho tất cả phụ tá và bí thư, điện thoại vừa thông, hỏi có người giúp Cảnh Húc Nghiêu đặt phòng hay không, câu trả lời vẫn là không có.

"Anh Khiêm, tôi đã hỏi giúp anh rồi, cũng không có." Hiệu suất xử lý chuyện của Tần Diệp rất nhanh, không bao lâu đã điện thoại báo lại.

"Tôi biết rồi."

"Anh gấp gáp tìm Cảnh tổng như vậy, có phải có chuyện gì không?"

Tần Diệp sợ Từ Khiêm có việc gì gấp, nếu như tối nay tìm không được Cảnh Húc Nghiêu, sáng mai boss nhất định sẽ về công ty, đến lúc đó mình cũng có thể thay ngài ấy truyển đạt.

"Không có chuyện gì."

Từ Khiêm ngồi một mình trong phòng bao rất lâu, quản lý Cám Dỗ ở một bên ứa ra mồ hôi. Nhìn dáng vẻ Từ Khiêm hẳn là đang tìm một người phụ nữ, nhưng dường như người phụ nữ này bị đã mang đi, ông có chút thấp thỏm mở miệng: "Cậu chủ Khiêm, ngài xem. . ."

"Ông trước đi ra ngoài đi. Tôi muốn ở đây một mình." Từ Khiêm ngồi liệt ở trên ghế sa lon, có chút mệt mỏi day trán.

Quản lý thấy thế, lập tức cúi người lui ra ngoài, cùng thay anh đóng cửa lại.

Từ Khiêm một người ngồi trong phòng, hiện lên trong đầu anh đều là câu nói mới vừa rồi của Ngu Dao và vẻ mặt của cô lúc đó.

Từ thái độ của Ngu Dao, có thể thấy được hẳn là cô rất tức giận.

Thật ra thì Từ Khiêm cũng thật bất đắc dĩ, chuyện này không có quan hệ quá lớn với anh, nếu như tối nay Thạch Hâm thật sự xảy ra chuyện gì, đoán chừng Ngu Dao thật sự sẽ không bỏ qua mình.

Từ Khiêm đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, rõ ràng là muốn dùng người này kiềm chế lấy Ngu Dao, làm sao ngược lại rối loạn như vậy đây?

Ngu Dao lôi kéo Ngu Dật Thần ra khỏi Cám Dỗ, lập tức thuê xe trở về nhà.

Dọc theo đường đi Ngu Dật Thần cũng muốn nói chuyện, nhưng cậu không dám mở miệng, bởi vì sắc mặt kia của chị cậu, đã khó coi đến cực hạn. Sợ mình mở miệng, còn dẫn đến dông bão.

Nhưng mà, Ngu Dật Thần từ những lời khi nãy cũng đoán được đại khái. Cậu chắc là có liên quan đến việc buổi tối chị Thạch Hâm đột nhiên biến mất ở Cám Dỗ.

Xe đến dưới chung cư, Ngu Dao để cho Ngu Dật Thần tự về nhà, còn cô trực tiếp đến nhà Diệp Tử Mặc.

Lúc này, cũng chỉ có thể tìm Diệp Tử Mặc thương lượng.

Gõ cửa nhà Diệp Tử Mặc, qua một lúc lâu, Diệp Tử Mặc mới đi ra ngoài.

"Dao Dao?" Diệp Tử Mặc còn đang nửa tỉnh nửa mơ, lúc này thấy ngu Dao đứng ở cửa có chút giật mình.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không thấy Thạch Hâm đâu." Ngu Dao nói xong rồi khóc.

Thật giống như đem mọi khó chịu giấu trong lòng phát tiết ra ngoài.

Diệp Tử Mặc vừa nghe nói, Thạch Hâm không thấy, anh cũng sửng sốt.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ngu Dao không thể làm gì khác hơn là đem chuyện đêm nay, kể một lần cho Diệp Tử Mặc.

Diệp Tử Mặc nghe xong, đem Ngu Dao ôm vào ngực.

"Em đừng tự dọa chính mình, có lẽ cô ấy đã về nhà rồi. Em về nhà xem có không?"

Lúc này Diệp Tử Mặc, chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt.

"Sẽ không." Ngu Dao thút tha thút thít. "Em đã gọi điện thoại cho cô ấy, điện thoại di động cũng tắt. Thạch Hâm vốn là người nghiện điện thoại, sẽ không bao giờ tắt điện thoại."

"Được. Như vậy, chúng ta đi xuống lầu dưới xem một chút, rồi hãy nói, có được hay không?" Diệp Tử Mặc dụ dỗ.

Hai người lúc này mới đi xuống lầu, mở cửa đi vào, trong nhà chỉ có một mình Ngu Dật Thần, cũng không thấy bóng dáng của Thạch Hâm.

"Làm sao bây giờ?" Ngu Dao cũng hi vọng về nhà có thể thấy Thạch Hâm, đáng tiếc, cũng không có.

Diệp Tử Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi. Đến những khách sạn gần Cám Dỗ hỏi một chút, có lẽ sẽ có tin tức."

Diệp Tử Mặc hiện tại chỉ hy vọng, Thạch Hâm uống quá nhiều, không thể trở lại, tùy tiện ở khách sạn thuê một phòng để nghỉ ngơi.

Ngu Dật Thần sớm bị Ngu Dao dặn phải ở nhà, nếu như Thạch Hâm trở lại thì gọi điện thoại cho cô.

Hai người thuê xe đi tới phụ cận Cám Dỗ, hỏi một vòng cũng không có tin tức gì.

Thấy trời cũng nhanh sáng, Ngu Dao càng thấy nặng nề. Hình như cô có một loại cảm giác rất mãnh liệt, cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra với Thạch Hâm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui