Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Cảnh Húc Nghiêu cảm giác mình hôn đủ rồi, mới buông Thạch Hâm ra.

Thạch Hâm cảm giác giống như được sống lại, từng ngụm từng ngụm hít thở lấy không khí mới mẻ, đang lúc cô cho rằng mình có thể chết vì thiếu dưỡng khí, Cảnh Húc Nghiêu thả cô ra.

"Nhớ anh không?" Tiếng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt độc đáo, hơn nữa nghe rất hay.

Cảnh Húc Nghiêu vốn có giọng nói hay, trước kia ở trường học, anh từng làm MC. Trường học có hoạt động lớn nhỏ gì người dẫn chương trình đều là Cảnh Húc Nghiêu, những năm gần đây, người đàn ông này không chỉ giọng nói không trở nên khó nghe, ngược lại còn có thêm hương vị thành thục của đàn ông.

Thạch Hâm còn có chút mơ mơ màng màng, căn bản không có nghe rõ người đàn ông nói gì, chẳng qua theo bản năng gật đầu.

Cảnh Húc Nghiêu thấy bộ dáng lúc này của cô, cảm giác yêu thích trong lòng lại càng tăng thêm mấy phần.

**

Ngu Dao từ sau ngày nhắn tin cho Từ Khiêm, vẫn luôn đợi điện thoại của anh. Ai ngờ lâu như vậy mà không chỉ có điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có.

Một thời gian ngắn gần đây, bởi vì vừa trải qua mấy ngày nghỉ, cả người đều có chút lười nhác, ngay công việc tiếp theo cũng có chút chậm trễ.

"Dao Dao, nghĩ gì thế?" Đường Lăng hết bận việc trong tay mình, thấy Ngu Dao nhìn máy tính ngẩn người, đẩy cô một cái nói.

"Không có chuyện gì." Cô ngồi thẳng người, nhìn thoáng qua phòng làm việc.

"Mọi người đi rồi?"

Cả phòng làm việc cũng chỉ còn cô và Đường Lăng.

"Doãn Sam sớm đã đi." Đường Lăng nói xong cũng cầm lấy đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.

"Sáng mai gặp lại."

"Ngày mai gặp." Ngu Dao thấy thời gian không sớm, cũng bắt đầu thu thập đồ của mình, tắt máy vi tính tan việc.

Cô mới vừa đi ra cửa, điện thoại liền vang lên.

Người gọi đến hiển thị là Từ Khiêm.

"Alô." Đợi lâu như vậy, mới gọi đến, trong lòng Ngu Dao có chút tức giận.

Bởi vì cô rất muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi ở quán cà phê Starbucks bên cạnh công ty chờ em."

"Tốt, tôi lập tức sẽ tới." Ngu Dao cúp điện thoại liền đi đến Starbucks.

Từ Khiêm cũng không phải là rất thích quán cà phê này, nhưng mà gần chỗ làm việc của Ngu Dao cũng không có chỗ nào tốt hơn để nói chuyện, duy nhất chỉ có Starbucks coi như tạm được. Hơn nữa, Từ Khiêm cũng không dám bảo đảm, nếu như mình nói muốn đi chỗ khác, Ngu Dao có thể đến hay không. Căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, Từ Khiêm không thể làm gì khác hơn là để mình chịu thiệt một tý.

Ngu Dao rất nhanh đã đến Starbucks.

Lúc cô đứng ở cửa, liền thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ.

Hôm nay Từ Khiêm mặc một bộ quần áo trắng, phía dưới là quần kaki.

Bởi vì thời gian hẹn đúng lúc là hoàng hôn, chỗ anh ngồi vừa vặn được mặt trời soi sáng, cả người anh bị ánh tà dương bao phủ, làm cho Ngu Dao nhìn có chút si mê.

Ngu Dao đẩy cửa vào Starbucks.

"Thật ngại, tôi đến muộn." Cô đi thẳng đến trước mặt Từ Khiêm ngồi xuống.

Từ Khiêm không đáp lời, chẳng qua là ngoắc tay gọi phục vụ.

"Nhìn xem em muốn uống gì?" Anh đem menu đưa cho Ngu Dao.

"Frappuccino." Ngu Dao thật ra cũng không quá thích uống cà phê, bởi vì vị rất đắng, cho dù có cho thêm đường, cô vẫn cảm thấy đắng như vậy, hoàn hảo là Frappuccino ngọt.

"Nhiều bơ." Cô nói thêm một câu.

Rất nhanh, đồ uống của Ngu Dao đã được đưa tới.

"Em tìm tôi, là vì chuyện bạn em?" Từ Khiêm chờ người phục vụ đi ra, lúc này mới mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Ngu Dao cũng không có giấu diếm bất kỳ điều gì.

Nếu như không phải vì muốn biết rõ ràng chuyện đêm đó, Ngu Dao căn bản sẽ không lén đến gặp Từ Khiêm.

Từ Khiêm bưng ly cà phê đặt trước mặt mình, uống một ngụm, cảm thấy mùi vị không đúng, lông mày nhẹ chau lại.

"Đêm đó, chuyện gì xảy ra, tôi cũng không rõ ràng lắm."

Nếu nói thật, chuyện gì xảy ra đêm đó, Từ Khiêm thật sự không biết.

Mặc dù anh đã hỏi Cảnh Húc Nghiêu. Nhưng Cảnh Húc Nghiêu cũng không nói thật.

Đơn giản chính là người phụ nữ này có dáng người tuyệt đẹp. Điển hình là loại mặc quần áo có vẻ gầy, nhưng cởi ra lại có thịt, nên mập một chút cũng không gầy, nên gầy một chút cũng không mập, rất là gợi cảm.

Ngoài ra chính là một vài lời thô tục trong miệng đàn ông.

Những câu này đương nhiên Từ Khiêm sẽ không nói với Ngu Dao.

"Đó là bạn của anh."

"Em cũng biết, là bạn tôi. Cũng không phải là tôi."

Ngu Dao bị sặc một câu, cũng phải. Là bạn của Từ Khiêm, cũng không phải là bản thân Từ Khiêm.

Cô cảm thấy tự khinh bỉ mình, đã sớm biết đừng mòng nghe lời nói thật từ miệng người đàn ông này, cô đứng dậy chuẩn bị đi.

"Chẳng lẽ em cứ đi như vậy?"

"Nếu không...?"

Chẳng lẽ, lại cứ ngồi ở đây cùng anh sao? Ngu Dao mới không làm vậy.

"Tôi mặc dù không rõ lắm đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trong tay tôi có thứ muốn cho em xem." Từ Khiêm nhàn nhạt nói ra những lời này.

Ngu Dao không thể tin nhìn anh.

"Đúng vậy. Đi theo tôi." Từ Khiêm đứng lên, lôi kéo tay cô, đi đến bãi đậu xe.

Đoạn video trong tay Từ Khiêm là tất cả quá trình của Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm ở khách sạn đêm đó, bao gồm cả việc hai người đã làm gì trong phòng, toàn bộ đều được ghi lại.

Đoạn video này là Từ Khiêm trong lúc vô tình biết đến.

Thời điểm ở Giang Ninh, Cảnh Húc Nghiêu mặc dù không nói cho Từ Khiêm, tất cả quá trình phát sinh vào đêm đó, nhưng trong lúc vô tình đã tiết lộ tên khách sạn cùng với tên người thuê phòng.

Từ Khiêm đại khái đoán được, phòng khách sạn là do Cố Thành sai người thuê.

Anh bảo Nam Dạ Tước tra xét ghi chép của khách sạn một chút.

Thật tra ra Cố Thành, từ nhỏ đến lớn Cố Thành đều lăn lộn ở thành phố Bạch Sa, sao không biết Nam Dạ Tước là ai?

Ngàn vạn lần ông ta cũng không nghĩ tới sau lưng Thạch Hâm, còn có một Nam Dạ Tước xen vào chuyện này.

Đêm đó, Cố Thành chờ Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm vào khách sạn, rồi quay lại.

Cố Thành tự mình lên kế hoạch, cho nên sau khi rời khỏi căn phòng khách sạn Thạch Hâm gặp Cảnh Húc Nghiêu lần đầu tiên, ông ta liền cho người thuê căn phòng kia, bên trong cài đặt đủ các loại máy quay. Từ cửa phòng, cho đến cả phòng ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui