Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Tối hôm sau Ngu Thế Hoành đến nhà Ngu Dao.

"Chú hai, thế nào rồi ạ?" Ngu Dao vừa mở cửa, nhìn thấy người đến là Ngu Thế Hoành liền gấp gáp hỏi.

Sau khi vào nhà, Ngu Thế Hoành lắc đầu một cái. "Không được."

Ông thấy Cố Tuệ Nhàn cũng đang từ phòng ngủ đi ra. "Hôm nay em đã nhờ vả hết bạn bè cũng không được."

"Tại sao?" Ngu Dao không hiểu lĩnh vực này, chẳng lẽ bị tạm giam hành chính cũng không thể đi thăm sao?

"Họ cho chuyện của anh cả có chút nghiêm trọng, không cho thăm nom."

Từ khi Ngu Thế Minh xảy ra chuyện đến nay, đêm nào Cố Tuệ Nhàn cũng ngủ không yên, hai hôm nay càng nghiêm trọng, mất ngủ cả đêm.

"Thật sự không được sao?" Bà chỉ muốn gặp chồng một lần, muốn xem ông thế nào rồi, lẽ nào như vậy cũng không được ư?

Ngu Thế Hoành lắc đầu. Hôm nay ông đã nhờ vả toàn bộ bạn bè có thể giúp mình, có một số người cũng lăn lộn trong quan trường. Hiện giờ lời đồn đại đã truyền ra khắp nơi, dù chuyện của Ngu Thế Minh không công bố ra bên ngoài, nhưng lời đồn đáng sợ biết bao nhiêu.

Vừa nghe Ngu Thế Hoành tới là muốn thông qua quan hệ để thử gặp anh mình, ai ai cũng đều lắc đầu, nói mình không giúp được gì.

Dù có người có thể giúp một tay thì lúc này họ cũng sẽ không muốn rước họa vào thân.

"Chú hai, chú giúp con nghĩ biện pháp đi!" Ngu Dao nghĩ, nhất định phải gặp cha mình một lần, cô phải biết rõ ràng chuyện này, sao lại bị tạm giam chứ?

"Bao nhiêu tiền con cũng có thể."

"Dao Dao, vấn đề ở đây không phải là tiền."

"Chú hai, con biết chắc chắn chú có biện pháp mà!" Ngu Dao tin tưởng vào chú hai mình.

Ngu Thế Hoành thật sự không đành lòng cự tuyệt. "Vậy, để chú nghĩ cách khác." Đầu tiên chỉ có thể nhận lời trước đã.

Tiễn Ngu Thế Hoành về, Ngu Dao lại bắt đầu trấn an Cố Tuệ Nhàn. "Mẹ, mẹ đừng khóc!"

"Bố con bị nhốt trong đó không biết có sao không." Cố Tuệ Nhàn cũng chỉ là người làm nội trợ trong nhà.

Ngu Dao vỗ vài cái sau lưng của bà, sau đó rót một ly nước ấm cho bà uống một chút, rồi đưa bà đi nghỉ. Hôm qua bà một đêm không ngủ, hôm nay lại dậy từ rất sớm.

Trấn an Cố Tuệ Nhàn xong, cả người Ngu Dao cũng mệt mỏi vô cùng. Cô sờ bờ vai mỏi nhừ của mình.

Đồng Hâm vẫn chưa trả lời điện thoại của cô, cũng chưa biết chuyện gì xảy ra. Điện thoại di động của cô đang sạc pin, đành phải dùng điện thoại bàn trong nhà, gọi điện thoại lần nữa cho Đồng Hâm.

Lần này Đông Hâm bắt máy rất nhanh.

"Dao Dao?" Đồng Hâm nhìn thoáng qua số vùng là thành phố Côn Minh, có điều không phải điện thoại nhà mình, vậy chỉ có thể là Ngu Dao thôi.

"Đồng Hâm, cậu có đang bận không?"

"Tớ vừa hoàn thành xong một vụ, sao thế?" Đông Hâm là luật sư thực tập, trong tay có rất nhiều việc, còn phải giúp đỡ luật sư sắp xếp việc trên tòa và chuyện gặp khách.

Hơn nữa, bản thân anh còn phải đang ứng phó với đủ mọi loại sát hạch.

"Đồng Hâm, bố tớ bị giam rồi, làm sao bây giờ?"

"Lúc nào cơ?" Đồng Hâm vẫn nhớ hôm qua chỉ là cuộc nói chuyện đầu tiên của Ngu Thế Minh, nhẽ ra chẳng có chuyện gì lớn.

"Thì ngày hôm qua."

"Cậu nghe được tình hình gì chưa?"

"Vẫn chưa rõ ràng lắm. Hiện tại họ không cho đi thăm hỏi." Vừa nghĩ tới chuyện mình không thể đi gặp Ngu Thế Minh, trong lòng Ngu Dao liền khó chịu vô cùng.

Đồng Hâm nghe được đáp án này, trong đầu ít nhiều đã hiểu tình hình đôi chút.

"Dao Dao, cậu đường gấp! Tớ xử lý mấy việc đang làm dở xong sẽ lập tức trở về."

Từ khi Ngu Dao về nhà, hai ngày nay cô đều phải lo nghĩ cách, làm thế nào để được gặp Ngu Thế Minh một lần, cũng chưa liên lạc lại với Diệp Tử Mặc.

Nhìn đồng hồ thấy chưa quá trễ, cô gửi cho Diệp Tử Mặc một tin nhắn.

Anh đang làm gì thế? Ngủ chưa?

Lúc này Diệp Tử Mặc cũng vừa từ công ty về đến nhà. Không có Ngu Dao ở đây, anh chỉ có thể ra sức tăng ca, làm ông chủ vui lòng, sau này có thể được công ty giữ lại.

Nhận được tin nhắn Ngu Dao gửi tới, anh liền lập tức gọi điện cho Ngu Dao.

"Anh chưa ngủ nữa?" Ngu Dao nhận điện thoại của Diệp Tử Mặc, câu đầu tiên chính là như vậy. Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nghĩ hoàn toàn khác.

Diệp Tử Mặc đi ra ban công, một tay anh chống vào lan can. "Ừ, nhớ em."

"Xạo!"

"Chuyện của bố em thế nào?"

"Haiz, một lời khó nói hết. Hiện tại, em đang nhờ chú hai giúp đỡ, xem có thể gặp bố em một lần không." Nói đến chuyện này, Ngu Dao cũng rất đau lòng.

Diệp Tử Mặc vẫn lo cho sức khỏe của cô nhất, sợ cô bận rộn sẽ không để ý tới việc nghỉ ngơi, ăn uống.

"Bản thân phải chú ý sức khỏe, em đừng để mình mệt mỏi quá!"

"Được. Anh cũng vậy."

Những người yêu nhau, lời ngọt ngào nói mãi không hết. Mãi đến khi Ngu Dao cảm thấy điện thoại của mình đang nóng lên mới cúp điện thoại.

---

Dạo gần đây Ngu Dật Thần vẫn luôn ở nội trú. Hôm qua sau khi về nhà, thấy Ngu Dao, cậu định về nhà ở, đã mấy ngày cậu không gặp Ngu Thế Minh và Cố Tuệ Nhàn rồi. Sáng mai không phải đi học sớm, cậu dự định ở nhà nấu cho bố mẹ bữa sáng rồi sẽ trở lại trường.

Lúc Ngu Dật Thần quay về, Ngu Dao đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

"Sao em về vậy?" Thấy Ngu Dật Thần quay về, Ngu Dao có hơi nghi ngờ.

Không phải nó nói gần đây đều ở nội trú sao? Sao bỗng nhiên quay về rồi?

"Chị, ngày mai em không phải đến trường sớm nên tối nay em về nhà."

"Vậy em mau tắm rửa ngủ đi."

"Ủa, bố mẹ đâu?" Giờ này Ngu Thế Minh và Cố Tuệ Nhàn hẳn chưa đi nghỉ chứ?

Tối qua lúc về nhà lấy sách, Ngu Dật Thần đã cảm thấy có gì đó không đúng.

"Đi nghỉ rồi." Ngu Dao quanh năm không ở nhà, dĩ nhiên không biết giờ giấc sinh hoạt của bố mẹ.

"Không đúng à!"

"Sao chứ?"

"Bình thường bố thức rất khuya mà, sao ngủ sớm vậy được chứ?"

"Thế à?" Ngu Dao lúng túng cười một tiếng. Cô nghĩ, hay tối nay nói với Ngu Dật Thần cho rồi, cứ tiếp tục giấu diếm cũng không phải cách. "Dật Thần, lại đây!"

"Sao vậy?" Cậu theo chị đi tới chỗ sô pha trong phòng khách.

"Gần đây bố bị điều tra nội bộ." Ngu Dao nói thật cho Ngu Dật Thần biết.

"Nghĩa là sao?"

"Thời gian trước, có người nặc danh tố cáo bố lén nhận hối lộ. Hôm trước bố bị tổ điều tra tìm nói chuyện, không biết xảy ra chuyện gì mà bố bị tạm giam hành chính rồi." Ngu Dao đem sự tình trước đó và kết quả nói đại khái cho Ngu Dật Thần. "Lúc trước không nói cho em là lo cho việc học hành của em. Chị thấy, em nhất định phải biết chuyện này."

"Vậy, bây giờ bố sao rồi?"

"Vẫn chưa rõ. Chị đã nhờ chú hai nhờ vả quan hệ, xem có thể đi gặp cha một chút không?"

"Khi nào ạ?" Ngu Dật Thần cũng muốn đi.

"Tạm thời vẫn chưa biết." Ngu Dao cũng không chắc chắn Ngu Thế Hoành có thể giải quyết không.

Thật sự không trong nghành, chỉ có thể chờ Đồng Hâm về rồi quyết định tiếp.

"Chị, em có thể giúp một tay không? Em có đứa bạn, trong nhà..."

Ngu Dao không nghe Dật Thần nói hết liền lập tức cắt ngang. "Em học cho giỏi là được, việc khác em không cần quan tâm."

Cho dù gia đình người bạn của Ngu Dật Thần có quan hệ, cô cũng không muốn Ngu Dật Thần đi nhờ bạn.

Cho dù Ngu Thế Minh có trong sạch, nhưng một khi bị bạn học biết, trong trường học sẽ truyền ra, tất cả mọi người đều sẽ biết Ngu Dật Thần có một người cha nhận hối lộ; như vậy, ở trường Ngu Dật Thần sẽ bị bạn bè khinh thường. Hiện tại Ngu Dật Thần chỉ là một học sinh sắp đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp trung học, không nên vì vậy mà phân tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui