Anh vừa rồi đối với người con gái này vô tình mềm lòng, thứ hàng sắc Hàn Cảnh Thìn đã để mắt đến , anh không thể nào mềm tay được, người con gái này anh còn phải hảo hao lợi dụng!
Một đường vô thanh ( không nói chuyện ) đưa con người run rẩy kia đến bệnh viện, ở phòng bệnh riêng trên đỉnh lầu dành cho phú thương, Tô Trác Thiên trên giường đã được đắp khăn trắng.
Tô Noãn Noãn xông vào trong, không dám tin vào mắt mình, cô như phát điên lay người đang nằm trên giường bệnh, Hàn Dật Thìn chạy theo sau, nhìn thấy người phụ nữ mê hoặc đang đứng ở đầu giường, không một ai nhận thức được cái nháy mắt với cô ta.
An ủi Tô Noãn Noãn vài câu xong, hai người một trước một sau nhẹ nhàng lùi ra ngoài, để mặc Noãn Noãn một mình khóc với cái xác đã lạnh buốt.
Đi tới một góc khuất của hành lang, Hàn Dật Thìn nhìn người phụ nữ mê hoặc trước mắt, nhẹ nhàng nói : “ Mấy tháng nay , ủy khuất em rồi.” ( mình dịch theo mối quan hệ của các nhân vật , nếu thấy có gì bất hợp lý , các bạn cứ đóng góp nhé. Thanks ! )
Hạ Vi Điềm thu lại bộ mặt khóc lóc lúc nãy, con ngươi màu băng lam ( xanh lạnh lẽo ) có vẻ mê hoặc linh hồn người, vẻ mặt lại rất nghiêm trọng, “ Dật Thìn, động thủ không phải là người của chúng ta.”
Nghe xong câu này, Hàn Dật Thìn thân thể rõ ràng cứng lại một chút, “ Em có ý gì ? không phải người của chúng ta ? “
“ Vâng, em lúc đó đang tìm lí do để xuống xe, còn chưa kịp thông báo cho bọn chúng động thủ, thì đã lập tức xảy ra tai nạn rồi.”
Hàn Dật Thìn trầm mặc mấy giây, trong mắt có tia tàn nhẫn, cười rằng : “ Bất luận là ai, ít nhất mục đích của họ cũng giống chúng ta, đều biết Tô Trác Thiên hôm nay vì lễ thành hôn của con gái mà vội vã, vệ sĩ cũng vì thế mà lơi lỏng, mới chọn để ra tay, người này , xem ra cũng là tính mưu đã lâu.”
Hạ Vi Điềm nhìn thần tình trong mắt anh, trong tim không đừng được có chút đau buồn, nghe đến cô vừa xuống xe, anh liền không có lấy một chút lo lắng sao?
Nếu như người đó động thủ chỉ trước mấy phút thôi, bản thân hiện tại e là cũng đã thành một xác chết lạnh lẽo rồi, mà anh ấy không nỡ hỏi thêm một câu.
Cô đang cầu xin xa xỉ cái gì thế này? Người đàn ông này trước giờ đều tàn nhẫn như vậy, trước đây đã , bây giờ lại càng hơn, mà bản thân cũng chỉ là một loại người giống như anh ta mà thôi.
“ Vi Điềm, từ hôm nay trở đi , em không cần làm người tình của Tô Trác Thiên nữa rồi.” Hàn Dật Thìn cười nói, tất cả những gì người con gái này làm vì anh, anh đều xem là lẽ đương nhiên, vì cô ta yêu anh, cho nên phải vì anh mà làm những việc này.
Quan hệ giữa bọn họ, chỉ là lợi dụng và bị lợi dụng.
“ Đi thôi.” Hạ Vi Điềm trên môi kéo ra một nét cười khổ, không tiếp lời của anh nữa.
Trong phòng bệnh Tô Noãn Noãn vẫn đang khóc ầm ỹ, qua tấm kính Hàn Dật Thìn nhìn cô vì khóc mà thân thể run rẩy kịch liệt, trong mắt thoáng qua chút thương xót, nhưng rất nhanh lại chuyển thành ý cười âm lãnh.
Vào thời khắc cô hạnh phúc nhất, mất đi tất cả, sự đau khổ của cô, anh rất hài lòng.
Cầm di động lên lệnh cho thủ hạ không được cho giới truyền thông vào, bởi vì anh hiện không thể ọi người nhìn thấy bộ dạng của Tô Noãn Noãn.
Anh biết cái chết của Tô Trác Thiên sẽ làm kinh động đến tất cả mọi người, giới truyền thông sẽ tìm mọi cách để phỏng vấn người con gái mất cha ngay trong hôn lễ này, nhưng anh còn có việc quan trọng hơn muốn cô làm.
Từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, trong nước căn bản không có người từng gặp cô, có bối cảnh gia đình như thế, làm anh vui mừng điên lên được.
Hạ Vi Điềm thu vào trong đáy mắt biểu tình vừa rồi của anh, cô đột nhiên thấy sợ hãi, con người trước giờ đều lạnh lùng này, cũng xuất hiện tình thương xót sao ?
“ Tối nay anh … ? “ Dù cho trong tim biết rằng anh không có bản thân mình, cô vẫn muốn biết đáp án, anh từ bắt đầu từ hôm nay sẽ lưu lại bên người con gái đó làm chồng cô ta sao?