Theo tiếng gà trống gáy, bóng tối nháy mắt tan biến, bầu trời một mãnh quang minh.
Hứa Lâm Đinh nhấp môi, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt không quá tốt.
Phó bản《 Đại điện quỷ trạch 》có một quy tắc đặt biệt, đó là "ác quỷ chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, ban ngày bọn họ không thể xuất hiện mà hại người"
Đây cũng là nguyên nhân chân chính ban đêm Tưởng trạch rộng lớn lại không có người ở, tất cả mọi người bao gồm cả Tưởng trạch lão gia.
Một khi đêm xuống đều sẽ ở trong phòng của mình, cho dù nghe được âm thanh dị thường cũng sẽ không ra ngoài.
Cho nên, ban ngày liền tương đương với thời gian nghĩ ngơi của người chơi.
Hứa Lâm Đinh động tác linh hoạt, nhanh chóng trèo qua bứt tường cao trong sân Tưởng tam thiếu, cậu chỉ đứng trên đầu tường, phóng ánh mắt vào trong sân.
Nơi này không còn là một tòa viện hoang vắng, mà là một đống đổ nát theo đúng nghĩa.
Phòng ốc sụp xuống, không có một ngọn cỏ, đường sỏi đá đều bị lửa đốt đến đen nhánh,......!Như là đã trải qua một lễ rửa tội bằng lửa, ngay cả cây hòe trăm năm tuổi giữa sân cũng bị lan đến, chỉ còn lại thân cây vẫn bị ngọn lửa yếu ớt thiêu rụi.
Hứa Lâm Đinh trầm mặt, ánh mắt đảo một vòng.
[ Quản trị viên xin đăng ký để xem lại cảnh quay thời gian thực đêm qua ]
[ Đợi duyệt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi ]
Hứa Lâm Đinh nhìn ngọn lửa vẫn chưa dịu đi trong đình viện, huyệt thái dương ẩn ẩn có rút.
Nhiệm vụ lần này có điểm không đơn giản, kế tiếp cậu phải càng thêm cẩn thận hơn.
Chần chờ một lát, Hứa Lâm Đinh nhảy xuống tường cao, bắt đầu lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
"Đợi đã."
Một giọng nam trầm khàn khàn đột nhiên vang lên ở phía sau, Hứa Lâm Đinh ánh mắt chậm rãi đảo qua, hơi híp lại.
Nam nhân đứng trong gốc, mặt tây trang chỉnh tề, eo lưng thẳng tấp, ngũ quang đoan chính, như tỏ sáng dưới ánh mặt trời.
Hứa Lâm Đinh qua một cái liếc mắt liền nhận ra đối phương, thiếu gia Tưởng trạch xuất ngoại du học trở về Tưởng tứ thiếu-Tưởng Diêm Vũ.
Boss duy nhất trong trò chơi có thể đi lại vào ban ngày, đồng thời cũng là một trong những mục tiêu cậu muốn công lượt.
Hứa Lâm Đinh thần sắc tự nhiên, đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn đối phương, không nói chuyện, không một chút ngượng ngùng.
Tưởng Diêm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Lâm Đinh, chủ động bước về phía trước, như bị thu hút bởi đều gì đó, từng bước bước về phía Hứa Lâm Đinh.
Hứa Lâm Đinh nhìn biểu tình không thể khống chế của đối phương, khóe miệng cong lên, hơi cúi đầu, "Tứ thiếu gia."
Tưởng tứ thiếu gia không cho người ta cảm giác áp bách như Tưởng đại thiếu gia, mà là một loại cảm giác ấm áp dễ chịu như gió xuân, ngay cả giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Tưởng Diêm Vũ vươn tay, lau đi những giọt nước trên trán Hứa Lâm Đinh, khóe miệng nở một nụ cười như ẩn như hiện, động tác cũng hết sức chuẩn mực, "sao quần áo lại ướt như vậy?"
Hứa Lâm Đinh cúi đầu, cắn cắn môi, vẻ mặt vừa yếu ớt vừa đáng thương, "Vừa nãy không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ nước trước hoa viên."
Từ khi Tưởng đại thiếu chết chìm ở cái hồ trước hoa viên, hoa viên ban đầu liền bị bỏ hoang, Tưởng trạch lại xây một hoa viên mới, giảm đi diện tích và độ sâu của hồ nước, để phòng ngừa chuyện đó một lần phát sinh.
Hứa Lâm Đinh nói lại là một hoa viên khác.
Tưởng Diêm Vũ bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đôi môi lúc đóng lúc mở của Hứa Lâm Đinh, nhìn những vết sưng đỏ trên môi như là bị ai đó cắn, trong mắt hiện lên ánh sáng mờ.
"Phải không?" Nụ cười trên khóe miệng nam nhân càng sâu, "Vậy ngươi về sau phải cẩn thận một chút, nhất định đừng để thứ dơ bẩn trong nước câu đi mất."
Hứa Lâm Đinh ánh mắt hiện lên một mạt ám quang, ngẩng đầu cùng nam nhân nhìn nhau, nhất thời không phân rõ đối phương có ám chỉ điều gì khác không.
Dù sau cũng là mục tiêu công lượt của mình, Hứa Lâm Đinh không có khả năng buôn tha cơ hội tuyệt vời này.
Hứa Lâm Đinh ngay lập tức có một kế hoạch.
Cậu mở miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhắm mắt lại, thân thể không trọng tâm nghiêng về phía trước, giống như không còn trọng lượng.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Tứ thiếu đôi mắt nhanh lẹ, nắm lấy eo chỉ một vòng tay là có thể ôm hết của cậu, ổn định đem người ôm vào trong lòng ngực của mình.
Hứa Lâm Đinh thân thể như tờ giấy mỏng, gió thổi liền bay, phối hợp với vẻ mặt đầy nước mắt nhưng cố tỏ ra kiên cường, làm cho người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tưởng Diêm Vũ đem người chặn ngang bế lên, sắc mặt tối sầm, "Ngươi ngày thường đều không ăn cơm à, một chút trọng lượng cũng không có."
Hứa Lâm Đinh trước tiên không có trả lời vấn đề của nam nhân, ngược lại ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ đối phương, áp cái cổ lạnh lẽo của mình vào cái cổ ấm áp của đối phương, trong miệng lẩm bẩm, "Tôi lạnh quá."
Vừa nói, Hứa Lâm Đinh còn cố tình cọ qua xương quai xanh mẫn cảm của đối phương, hơi nóng từ miệng phun vào lỗ tai nam nhân.
Thân thể nam nhân nháy mắt cứng đờ, vành tai đỏ bừng.
Tứ thiếu hầu kết lăn lộn, giọng nói khàn khàn, "Ta, ta mang ngươi đi thay quần áo."
Hứa Lâm Đinh lập tức áp chặt hơn, hai tay câu lấy cổ nam nhân, môi cũng dán lên khóe môi đối phương.
Tưởng Diêm Vũ ôm hắn tay đều không khỏi khẽ run lên.
"Thiếu gia." Dọc theo đường đi, những người hầu gặp được Tưởng Diêm Vũ đều dừng động tác trên tay, cung kính hô lên.
Nhưng hầu như không có ngoại lệ, tất cả mọi người nhìn thấy thiếu gia nhà mình ôm một thanh niên trắng trẻo trong lòng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Thích kiểu quần áo như thế nào?" Tưởng Diêm Vũ mở tủ quần áo, dùng tay ướt lượng mỹ nhân trong lòng ngực, ôm chặt hơn, ra hiệu cho cậu tùy ý chọn quần áo.
Rõ ràng đã ôm cậu suốt đoạn đường, hắn vẫn thấy có ôm bao nhiêu cũng không đủ.
Cho dù đã vào trong phòng, hắn cũng không nở buông cậu ra.
"Tôi thích kiện màu trắng kia." Hứa Lâm Đinh cờ hồ một cái liết mắt đã chọn ra kiểu đồ mình thích trong đống quần áo.
Tưởng Diêm Vũ sững sốt, ánh mắt nhìn Hứa Lâm Đinh càng thêm âm trầm, giống như hồ sâu không thấy đáy.
Không phải bộ quần áo này có vấn đề gì, mà là màu sắc, kiểu dáng giống hệt bộ hắn đang mặc.
Nói một câu vô lý, nó tạo cảm giác giống như bọn họ là người yêu.
"Không thể sao?" Hứa Lâm Đinh chớp chớp mắt.
Tưởng Diêm Vũ im lặng một lúc, "Đương nhiên có thể."
Sau đó, nam nhân vươn tay, vuốt lại tóc mái bị gió thổi của Hứa Lâm Đinh ra sau tai, nhẹ nhàng nói, "Ta đem ngươi đặt lên giường trước, rồi ở bên ngoài chờ ngươi thay đồ xong lại vào."
Nam nhân nói còn chưa dứt câu, Hứa Lâm Đinh liền rầu rĩ vùi đầu vào trong lòng ngực của hắn, thanh âm mềm mại ngọt ngào, "Chính là tôi đang bị bệnh, không có sức lực, anh có thể giúp tôi không?" Giọng điệu như đang làm nũng.
Tưởng Diêm Vũ bước chân dừng lại, ánh mắt thay đổi liên tục.
Hứa Lâm Đinh biết rõ đối phương đang bị con quỷ tình yêu ám, nhưng cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa, vô tội nhìn hắn, "Không thể sao?"
"Đương nhiên có thể..."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng ôm Hứa Lâm Đinh ngồi lên ghế trống như ôm chiếc bình dễ vỡ, sợ đối phương bị va chạm, chính mình sẽ là tấm đệm hình người cho đối phương.
Hứa Lâm Đinh không một chút ngượng ngùng, nhìn thẳng vào mắt hắn, vươn tay ra cởi nút áo của mình từng cái một.
Tưởng Diêm Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, hai mắt đỏ hoe không nói chuyện.
Hứa Lâm Đinh bình tĩnh cởi bỏ chiếc áo choàng dài và chiếc áo trong cùng màu trắng.
Nam nhân như cũ mặt vô biểu tình, chỉ có những đường gân nổi trên thái dương mới lộ ra những cảm xúc thật của hắn.
Thật là trắng...
Tưởng Diêm Vũ si ngốc, từ dưới lên trên nhìn chằm chằm từng tất da thịt của đối phương, bắp chân, đùi, eo, lưng,...
Hứa Lâm Đinh đột nhiên dừng tay lại, quay đầu lại nhìn về phía nam nhân, đối phương liền từ trong mộng tĩnh lại, vội vàng dời mắt.
"Tôi không mặc đươc, anh giúp tôi với."
Sợi dây gọi là lí trí trong đầu Tưởng Diêm Vũ đứt phựt, hắn không nhịn được nữa, ôm chặt đối phương.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa, một lúc sau, một giọng nam truyền đến, "Thiếu gia, khách nhân của ngài đã tới."
Khách nhân của tứ thiếu gia chính là đám người chơi.
Hứa Lâm Đinh lập tức đẩy nam nhân ra, từ trong lòng ngực nam nhân lùi ra.
Tưởng Diêm Vũ cứng đờ, như ý thức được mình vừa làm cái gì, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả ớt, lập tức đứng dậy, thậm chí không dám nhìn Hứa Lâm Đinh nữa, lập đi lập lại "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý..."
Nam nhân một bên nói, một bên chạy ra khỏi cửa phòng với khuôn mặt xấu hổ, để lại Hứa Lâm Đinh một mình trong phòng.
Hứa Lâm Đinh nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân đã hoàn toàn biến mất, mặt vô biểu tình vươn tay, lần lượt cài lại từng nút áo của mình, nào còn bộ dáng xấu hổ, khẩn trương như vừa rồi.
Cậu đứng thẳng người, giày cũng không mang, đi chân trần trên mặt đất.
Có thể chủ nhân của cơ thể này mang một buff yếu ớt, Hứa Lâm Đinh vừa tiến lên phía trước một bước, dưới chân liền trượt một cái, cơ thể không chịu khống chế ngã về phía trước.
Hứa Lâm Đinh chưa kịp phản ứng, một đôi tay hơi lạnh đã nắm lấy cổ tay kéo cậu, người sắp ngã sml lên với tốc độ cực nhanh.
Hứa Lâm Đinh cuối cùng cũng đứng vững, nhìn căn phòng không một bóng người, một cảm giác ớn lạnh lan rộng từ cổ tay đến tận đáy lòng.
Không có ai...
Hứa Lâm Đinh sờ sờ cổ tay vừa mới bị thứ gì đó nắm lấy, một mình tiêu hóa cú sốc.
Hứa Lâm Đinh không tin chuyện vừa xảy ra là do mình tưởng tượng, ánh mắt khẽ động, trong lòng chậm rãi định ra một kế hoạch.
Cậu bước chân trần xuống đất, đặt chiếc quần định mặc lên bàn rồi đi thẳng về phía cửa.
Toàn bộ quá trình, vẻ mặt Hứa Lâm Đinh vô cùng tự nhiên, như thể bất chấp tất cả cứ như thế mà đi ra ngoài.
Chính là, thời điểm ngón chân Hứa Lâm Đinh sắp bước qua ngạch cửa, liền cảm giác eo bị thứ gì đó chế trụ, không đợi cậu kịp phản ứng, cả người đã bị hư không bế lên, thân thể hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
Khóe miệng Hứa Lâm Đinh co giật gần như không thể nhận ra, đôi mắt u ám.
Đã xuất hiện.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Ngươi đúng thật là không ngoan..."
"Không chỉ lừa ta, còn dám dụ dỗ người đàn ông khác sau lưng ta." (HLĐ kiểu: chết chị rồi em ơi )
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Lâm Đinh: đã đến lúc thể hiện kỹ năng thật sự của tôi..